27) Khủng hoảng 0 sao

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đó là một ngày nắng ấm áp. Các thực tập sinh năm sao ngồi thành vòng tròn trên sàn, hào hứng trò chuyện về màn trình diễn ca khúc chủ đề sắp tới của mình.

"Thật tuyệt với. Chúng ta không có giới hạn ngân sách," Zeth kêu lên. "Khả năng là vô tận với màn trình diễn. Tôi đề nghị chúng  thêm một số nền tảng vào sân khấu để khiến nó trở nên kịch tính hơn không?"

Ren gật đầu đồng ý. "Pháo hoa nhân tạo trong nhà cũng tốt, hoặc có lẽ chút lửa ở cuối sẽ tốt hơn."

"Chúng ta có thể làm cả hai," Jaeyong nói. "Dù sao thì chúng tôi cũng không có giới hạn ngân sách. Hãy cố gắng hết sức để có được nhiều lượt xem nhất trong 24 giờ."

Casper gợi ý: "Vậy chúng ta có nên yêu cầu đội sản xuất di chuyển các bệ không? Tôi chắc chắn rằng các cấp độ khác sẽ không đủ khả năng chi trả."

"Ý kiến hay đấy." Leo nói. "Và vì chúng ta đang hát trực tiếp nên hãy yêu cầu họ cung cấp loa chất lượng cao hơn."

Các thực tập sinh khác gật đầu.

"Và chúng ta có nên sử dụng trang phục schoolboy mang tính biểu tượng cho buổi biểu diễn này không?" Hyunwoo hỏi. "Đó là điểm đặc trưng cho bài hát chủ ."

Zeth gật đầu. "Ừ. Tôi nghĩ điều đó sẽ tốt. Các bạn nghĩ sao?"

Các thực tập sinh năm sao khác cũng kêu lên đồng ý. Mọi người đều hưởng ứng khái niệm schoolboy.

"Tốt lắm," Jaeyong, trưởng nhóm của họ, nói. "Tôi đã ghi lại đề xuất của bạn và sẽ chuyến chúng cho tổ sản xuất sau."

"Cảm ơn anh trai," Jaxon nói và võ lưng Jaeyong. "Bạn là một cứu tinh."

Jaeyong mỉm cười và gật đầu. "Tuy nhiên, có một điều chúng ta cần xác định. Ai sẽ là trung tâm của chúng ta?"

****

Các thực tập sinh bốn sao hào hứng kêu tên khi chiếc cặp chứa đầy 10.000 đô la được trao cho thủ lĩnh của họ, Steel.

"Chết tiệt Hãy tưởng tượng xem chúng ta có thể làm gì với số tiền đó. Hãy dốc hết sức cho màn trình diễn của mình!" Daeho kêu lên.

Alex nói: "Tôi chắc chắn rằng các thực tập sinh năm sao cũng sẽ nỗ lực hết mình. Tuy nhiên, tôi nghĩ chúng ta khá giống nhau về kỹ năng. Chúng ta cũng có một số thực tập sinh nổi tiếng ở đây. Thật đáng để tranh đấu vì lợi ích."

"Vậy thì, bạn có gợi ý gì về những gì chúng ta có thể làm không?" Steel hỏi.

"Hãy làm nổi bật sân khấu," Zachary gợi ý. "Tôi nghĩ một kim tự tháp sẽ rất tuyệt. Phần trung tâm có thể chiếm phần cao nhất."

"Ô, vậy thì tốt," Lin Zhi nhếch mép cười, lần đầu tiên lên tiếng. "Vậy sau này tôi có thể thử sức ở vị trí center không?"

"Chúng ta sẽ làm việc đó sau." Steel nói "Hiện tại, cậu có đề nghị gì khác không?"

"Còn pháo hoa thì sao?" Sejun đề nghị

"Tôi không nghĩ chúng tôi có đủ khả năng chi trả nữa." Steel nói. "Đoạn kim tự tháp sẽ tốn khá nhiều tiến."

"Vậy còn cánh hoa thì sao?" Jisung ngượng ngùng nói, má ửng hồng. "Trông nó sẽ đẹp đấy."

Những tiếng đồng tình vang lên trong phòng.

"Cánh hoa thì tốt." Steel nói. "Và cuối cùng, bạn có ý tưởng gì cho trang phục của chúng ta không?"

"Tất nhiên, đó phải là trang phục schoolboy!" Zachary nói. "Đây sẽ không phải là buổi biểu diễn ca khúc chủ đề nếu không có trang phục shoolboy."

Ba ngôi sao nhìn chăm châm vào 5.000 đô la trước mặt.

"Nó nhiều hơn những gì tôi mong đợi" Hoon nói.

"Thật sao, anh trai?" Minx, thực tập sinh trẻ nhất, hỏi. "Vậy chúng ta có cơ hội giành được lợi ích không?"

"Tất nhiên," Hoon khoe khoang. "Phải không, Jiyong?"

Thực tập sinh độc lập đồng nghiệp của anh gật đầu.

"Cứ để tôi dẫn đầu," Hoon nói. "Vậy thì chúng ta có thể giành được lợi ích! Tôi sẽ là thủ lĩnh của các bạn! Trừ khi các bạn muốn một người khác." anh nhìn tất cả bọn họ.

"Quyết định vậy đi. Hoon nhếch mép cười. ôi sẽ là người lãnh đạo. Tôi cũng sẽ là trung tâm."

Mĩn cắn môi. Anh ấy cũng muốn trở thành center nhưng có quá nhiều thực tập sinh lớn tuổi nên anh ấy không đủ can đảm để nói. Đồng nghiệp của anh đã được thăng cấp bốn sao nên anh càng cảm thấy ngượng ngùng hơn.

"Đừng lo lắng về trang phục." Hoon nói. "Mẹ tôi là nhà cung cấp trang phục. Chúng ta sẽ mua trang phục học sinh từ cửa hàng của bà.'

Các học viên hai sao không khỏi thờ dài khi nhìn 3.000 đô la trên sàn. Họ có số lượng học viên nhiều nhất, hơn 30 người, nên họ tự hỏi liệu ngân sách của họ có đủ không.

"À, bỏ cuộc thôi." Xin nói, ngồi phịch xuống sàn. "Chúng tôi không thể có bất kỳ hiệu ứng sân khấu tử tế nào với số tiền nhỏ như vậy.

"Anh nói đúng." Chul đồng tình. "Dù sao thì chúng ta cũng không có cơ hội chống lại những thực tập sinh nổi tiếng. Hãy thuê trang phục học sinh đi, rồi tạm biệt, ít nhất chúng ta vẫn có cơ hội biểu diễn."

Trong khi các thực tập sinh hai sao khác muốn cố gắng hết sức thì họ nhanh chóng bị bầu không khí u ám kéo xuống.

Cuối cùng, họ quyết định bỏ cuộc.

****

Jun ngơ ngác nhìn tờ 500 đô la trên tay. Các thực tập sinh hai sao nhận được 3.000 đô lại Làm thế nào mà ngân sách lại giảm nhiều đến vậy? Giống như tổ sản xuất muốn các thực tập sinh không sao phải thất bại thảm hại vậy.

"Thật nực cười" anh lầm bầm

Giống như một trò đùa, giọng nói của anh giờ đã trở lại.

Vâng, cảm ơn thế giới.

Anh ấy đã có 0 sao rồi. June nhìn quanh phòng và thở dài.

Các học viên trẻ nhìn xuống đất, rõ ràng là thiếu tự tin và nghị lực.

June thở dài và nhét từ 500 đô la vào túi. "Vậy bây giờ mọi người muốn làm gì?"

"Tôi không nghĩ chúng tôi có thể làm bất cứ điều gì." C-Jay, rapper tự xưng, nói. "500 đô la sẽ mua được gì? Số tiền đó thậm chỉ còn không đủ để mua đồ ở cửa hàng tiện ."

"C-Jay nói đúng." Eli nói. "Chúng ta có 11 người. Điều đó thậm chí không thể mua được một bộ trang phục tươm tất cho mỗi người. Trang phục học sinh đã không còn phù hợp nữa. Hãy cứ mặc quần áo bình thường thôi."

Chany ậm ừ. "Có ý nghĩa gì? Chúng ta đang ở chặng cuối của chuỗi thức ăn. Chúng ta thậm chí không thể có trang phục tốt, hiệu ứng và sự ủng hộ của người hâm mộ. Hãy bỏ qua điều này và cố gắng hết sức trong nhiệm vụ tiếp theo."

"Chúng ta hãy nghỉ ngơi thôi," Jangmoon nói. "Tôi cảm thấy mệt mỏi khi phải luyện đi hát lại bài hát này. Sẽ không phải dạng tôi sẽ tiến bộ chỉ trong một ngày đâu."

June ngơ ngác nhìn họ. Tuy nhiên, điều đó thực sự không rõ ràng với chiếc mặt nạ của anh ấy.

Bầu không khí u ám và có vẻ như họ đã bỏ cuộc.

"500 đô la ở đâu?" C-jay hỏi. "Chúng ta hãy dùng số tiền đó để mua pizza và vui lên nhé."

"Vâng."

"Hãy làm điều đó."

"Chúng ta xứng đáng."

Một loạt thỏa thuận vang lên trong phòng.

June thở dài một tiếng.

Những kẻ này rắc rối hơn anh tưởng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro