89) Hoa Hồng Trắng (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phòng của các cố vấn vẫn sôi động hơn bao giờ hết.Ekip sản xuất đã bố trí thêm 12 chỗ ngồi.

"Hôm nọ tôi đã xem màn trình diễn của anh đó Jay." Mia, một thành viên của BLACKBUNS, nói khi ngồi cạnh anh. "Cởi áo và nhảy nhót đúng là một lựa chọn dũng cảm."

Jay Kim mỉm cười. "Tôi chỉ khoe với người hâm mộ những gì họ muốn. Tại sao chúng ta không quay dance challange nhỉ?"

Mia đỏ mặt và nhẹ nhàng đánh vào ngực Jay.

"Hyerin!" thành viên THRICE đã thốt lên khi cô ấy tiến đến ôm đồng nghiệp của mình.

"Nana." Hyerin đáp lại với một nụ cười giả tạo. Xuất thân từ nhóm nhạc nữ ra mắt cùng năm, cả hai được coi là 'đối thủ' của nhau. Một thành viên khác của THRICE đã xuất hiện trong buổi đánh giá trước đó, nhưng giờ lại thay bằng Nana.

Cả hai đều là 'Main Visual' hoặc 'gương mặt của nhóm' và đều mang lại cảm giác ngây thơ nên họ rất nhiều lần được so sánh với nhau.

"Thật vui khi gặp cậu ở đây." Nana nói với giọng cường điệu.

Hyerin cười khúc khích và ôm cô mặc dù muốn giật tóc cô

"Tất nhiên." cô mỉm cười. "Thật vui được gặp bạn."

Căn phòng tràn ngập những lời chào hỏi và những cuộc trò chuyên rôm rả. Họ chú ý đến màn trình diễn của các thực tập sinh nhưng lại chuyện phiếm ngay sau đó.

Jay nhận xét 'Shake It': "Đội này chắc chắn sẽ thắng."

"Không phải thay vào đó bạn nên ủng hộ Bodylicious sao?" Woo Jin cười khúc khích.

"Tôi muốn." Jay nhún vai. "Nhưng những đứa trẻ này thành công xử lý bài hát rồi. Cấp bậc của chúng cũng rất cao."

Đêm diễn tiếp tục với những màn thể hiện sôi động.

Và bây giờ, đã đến đội cuối cùng của đêm diễn.

"Tôi lo lắng cho họ." Mia đột nhiên nói. "Tôi đã rất run khi Hwan nói ra những lời trỉ trích nhóm. Dù đã là một thần tượng kỳ cựu nhưng tôi cũng cảm thấy khá sợ hãi".

Jay nói. "Đêm đó tôi thậm chí còn không thể ngủ được."

Ngay lúc đó, không khí trò chuyện trở nên im lặng khi một sự hiện diện bí ẩn bước vào phòng. Nhóm nghệ sĩ quay về phía cánh cửa, nơi có bóng dáng uy nghiêm của Hwan.

Tất cả đều đứng dậy và cúi đầu kính cẩn.

"Chào buổi tối, tiền bối," Jihyun nói. "Thật tuyệt khi có tiềm bối tham gia cùng chúng em tối nay."

Hwan chỉ gật đầu trước khi ngồi vào ghế. Các nghệ sĩ xì xào, tất cả đều lo lắng về kết quả buổi biểu diễn.

Tuy nhiên, những người cố vấn theo dõi buổi biểu diễn trước đó hiểu rõ hơn.

"Hãy chờ đợi sân khấu của họ." Jihyun nói với nụ cười tự hào.

*****

"Một chiếc quan tài? Bắt đầu bài hát nào mà cần một chiếc quan tài vậy?"

"Liệu đây có phải là một màn trình diễn ma quái nữa không? June đã biểu diễn rồi, tôi hy vọng anh ấy không lặp lại concept tương tự."

"Tôi nghe nói họ sẽ biểu diễn một bài hát ballad."

"Hả? Thế còn cái quan tài thì sao?"

Sau khi sắp đặt đạo cụ xong, các học viên bước lên sân khấu. Sau đó, ánh sáng thay đổi khiến khán giả phải há hốc mồm.

Các thực tập sinh theo dõi ở hậu trường cũng thốt lên ngạc nhiên.

"Cái quái gì thế? Đẹp trai quá!"

"Thật không công bằng! Sức cổ vũ của họ dành cho đội này quá lớn."

Đội hình này có nhiều người hâm mộ nhất trong chương trình. Chỉ riêng fandom của Zeth đã có thể lật đổ một nhóm. Chưa kể dưới ánh đèn sân khấu họ đều trông rất điển trai.

Tuy nhiên, ánh mắt của khán giả đang hướng về một người - June.

Jia cảm thấy như mình sắp ngất đi bất cứ lúc nào.

'Thật soái! June đẹp quá.'

Bora-người lướt điện thoại suốt buổi diễn cũng ngẩng đầu lên. Đôi mắt cô lập tức mở to ngạc nhiên khi nhìn thấy June trước mặt mình. 

Cô đã từng xem những bức ảnh và video của anh trước đây, nhưng nhìn anh trực tiếp là một trải nghiệm hoàn toàn khác. 

June toát ra một sức hút kì lạ khiến khán giả há hốc mồm thán phục.

Jia dường như mất hết bình tĩnh. Tay cô víu lấy cánh tay của Bora, siết chặt nó trong sự phấn khích. "Trời ơi, nhìn kìa! Ngoài đời anh ấy còn đẹp trai hơn nữa!"

Bora không thể không đồng ý. Tuy nhiên, cô không muốn lên tiếng thừa nhận. Cô gạt tay Jia ra và chặc lưỡi. "Đừng làm phiền tôi."

"Chào buổi chiều mọi người." Zeth nói với giọng sôi nổi.

"Vocal A!" Leo kêu lên.

"Dance A!" Jisung ngượng ngùng nói.

"Ace mọi khía cạnh!" Lâm Chí khoe khoang.

"Chúng tôi là Team Aces." họ đồng thanh nói, và tiếng reo hò càng trở nên to hơn.

Mọi người nóng lòng mong đợi khi ánh đèn mờ đi. Jia siết chặt lan can. 

Cô rất hào hứng với màn trình diễn này. Cô còn phần khích hơn cả lần vượt qua kỳ thi tuyển sinh vào trường đại học mơ ước của mình!

Bora cũng không khỏi cảm thấy tò mò

'Xem thử màn trình diễn cuối vậy.' cô nghĩ, nhét điện thoại vào túi.

Các chàng trai tản ra, mỗi người chiếm một vị trí. Sau đó, giai điệu nhẹ nhàng của đàn piano vang vọng trong không khí.

"Họ biểu diễn bài này à?"

"Ôi chết tiệt. Tôi thích bài hát này quá."

"Mẹ tôi thích bài hát này. Nó là một bài hát cổ điển."

Đám đông rơi vào im lặng, sự chú ý của họ tập trung vào sân khấu phía trước. 

Giai điệu làm không gian lắng đọng, họ thấy mình như bị mê hoặc, bị quyến rũ bởi cảm xúc nguyên sơ từ âm nhạc.

Nền đèn LED chiếu sáng, để lộ hình ảnh chuyển động tuyệt đẹp về một ngọn đồi tràn ngập ánh nắng được bao phủ bởi những bông hoa trắng nguyên sơ. 

Khung cảnh mang lại cảm giác thanh bình nhưng lại ẩn chứa một nỗi buồn sâu thẳm khiến trái tim họ phải thắt lại. 

Các thực tập sinh biểu diễn mặc nguyên một bộ đồ trắng như bông hoa hồng thanh tao hòa quyện hoàn hảo với hậu cảnh.

Yuri mở đầu sân khấu, ôm chặt một bông hồng trắng trên tay.

"Tôi lại nhìn lên bầu trời xanh,

Một kỷ niệm đã mất từ lâu, vẫn đọng lại trong đôi mắt tôi

Dưới ánh nắng, anh ôm em thật gần nhưng không quá gần.

Sợ để cho lòng mình trong sáng."

Anh run lên vì xúc động. Giọng ca êm dịu ẩn chứa một sự tổn thương mong manh chạm đến trái tim khán giả.

Hwan nhướng mày ngạc nhiên.

Các nghệ sĩ khác tham gia đánh giá tạm thời cũng bị sốc.

Làm thế nào hiệu suất của họ có thể cải thiện nhiều như vậy?

Yuri đưa tay về phía June, người đang bước về phía anh.

Anh chuyển bông hồng trắng vào tay June như thể trao đi mớ cảm xúc còn đang rối bời.

Sau đó, June cất giọng hát...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro