90) Hoa Hồng Trắng (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Anh yêu em, hãy ra đi, trái tim anh tin tưởng.

Một nghịch lý khi lá rơi,

Với mỗi lời nói, tôi đẩy em ra xa,

Mong em sẽ chọn ở lại."

June cất giọng như đang thì thầm, dịu dàng nhưng đầy uy lực. 

Mang theo sức nặng của nỗi buồn và sự khao khát khiến đám đông theo dõi càng kinh ngạc hơn. 

Lời truyền đạt chân thành xuyên qua tâm khảm.

Khi phần điệp khúc đến gần, giọng hát của họ hòa quyện vào nhau một cách hài hòa khiến khán giả phải rùng mình.

"Anh yêu em, em đi đi, anh không yêu em, em đừng rời xa.

Miệng tôi tuôn ra những lời dối trá giả tạo.

Hứa hẹn sẽ làm sáng tỏ, một trò chơi mong manh mà chúng ta đang chơi,

Anh không yêu em, đừng rời xa, đừng để chuyện này trôi đi."

Jisung và Zeth bước về phía trước, động tác của họ đồng bộ ở giữa sân khâu. Vũ đạo tạo ra một bản giao hưởng hình ảnh quyến rũ khiến khán giả say mê.

Phần bridge thứ hai diễn ra liền mạch và ánh đèn sân khấu chuyển sang Lâm Chí. Zeth một lần nữa đưa cho anh bông hồng trắng, và anh nhìn nó với nỗi buồn sâu sắc.

"Lời chưa nói, nỗi đau thầm lặng,

Một tình yêu không được thừa nhận, một trái tim đang bị đe dọa"

Giọng nói giàu cảm xúc của anh đã vẽ nên một bức tranh sống động về nỗi đau. Các thành viên còn lại làm theo, mỗi người thể hiện lời thoại của mình phản ánh cảm xúc ẩn chứa trong lời bài hát.

Buổi biểu diễn tập thể của họ là minh chứng cho sự cống hiến và tài năng của họ, khiến khán giả càng chìm sâu hơn vào câu chuyện họ đang kể.

"Trong khoảng trống giữa những cái nhìn trộm của chúng ta,

Nói dối sự thật về những cơ hội bị bỏ lỡ."

Các cố vấn và nghệ sĩ theo dõi một cách kinh ngạc, sức nóng của họ tăng lên theo âm thanh bộ gõ tinh tế.

Hwan thở hổn hển.

Phiên bản này - họ đang sử dụng bản gốc phải không?

"Anh yêu em, hãy ra đi, một lời cầu xin thầm lặng.

Sợ phải thể hiện con người thật của mình,

Tôi đã giữ em lại, giữ kín cảm xúc,

Bây giờ chúng ta đang trôi dạt, cách xa cả thế giới."

Đoạn điệp khúc một lần nữa đến gần, âm thanh của nhiều nhạc cụ dây vang vọng trong phòng thu, mở rộng trái tim của người xem.

"Anh yêu em, hãy rời đi, anh không yêu em, đừng rời xa,

Trong nghịch lý này, chúng ta phải đau buồn,

Tình yêu một thời trong sáng nay đã mất trong đêm.

Hai tâm hồn mãi mãi xa cách ánh sáng"

Hwan cảm thấy có gì đó giật mạnh trong tim mình. Thật vậy, họ đã sử dụng nhạc cụ gốc.

Việc ai đó biết đến phiên bản này đã khiến trái tim anh dịu lại. Bài hát này rất đặc biệt đối với anh khi còn là một nghệ sĩ trẻ. Đó là điều đã thúc đẩy anh trở thành ngôi sao.

Khoảnh khắc mà mọi người chờ đợi đã đến – đoạn bridge.

Âm nhạc nổi lên, nền đèn LED thay đổi, tạo ra ánh sáng thanh tao cho những người biểu diễn.

June bước về phía trước, làm chủ sân khấu.

Tiếng nhạc dừng lại và mọi người dường như nín thở lắng nghe.

"Ôi, những tiếc nuối ám ảnh tâm hồn tôi,

Nỗi đau khi để em ra đi..."

Akira bàng hoàng khi nhìn anh bạn của mình trên màn hình.

"Điên rồi," anh thì thầm. "Anh ấy quá tốt."

Từng lời của anh dường như lơ lửng trong không trung, nặng trĩu sức nặng của những cảm xúc anh gửi vào lời bài hát. Nền đèn LED lại dịch chuyển, để lộ dòng thác cánh hoa trắng rơi, tượng trưng cho sự giải phóng những cảm xúc dồn nén và bản chất phù du của thời điểm hiện tại.

Với một bước ngoặt nhẹ nhàng nhưng đau lòng, anh thay đổi lời bài hát cuối cùng.

"Anh nói dối, anh xin lỗi. Anh đã đẩy em ra.

Anh yêu em, đừng rời xa, đó là điều anh thực sự muốn nói."

Anh không yêu bạn, hãy rời đi. Bây giờ anh chỉ có một mình với cái giá mà anh phải trả - đó là những lời ban đầu, nhưng June nghĩ sẽ tốt hơn nếu nói ra những gì anh ấy thực sự muốn.

Hwan mím môi lại.

Anh rất biết ơn vì đã đeo kính râm vì vào lúc đó, anh cảm thấy nước mắt mình trào ra.

Tuy nhiên, anh không đơn độc. Jia và Bora bây giờ nắm tay nhau và khóc trong im lặng. Tác động sâu sắc của sự thay đổi tinh tế đã đánh vào cốt lõi tâm can.

Màn trình diễn tiếp tục đến đoạn điệp khúc cuối cùng với sự hòa âm của Yuri. Âm thanh cao vút xuyên qua không khí cùng chất giọng khàn khàn của Lâm Chí.

Ai oán, bi thương.

"Anh yêu em, hãy rời đi, anh không yêu em, đừng rời xa,

Tình yêu của chúng ta là bí mật mà chúng ta đã chọn để lừa dối.

Với môi nụ cười, một phần trong tôi đã chết đi

Bây giờ chúng ta đang sống trong một tình yêu bị từ chối."

Đoạn điệp khúc cuốn theo nỗi đau trong hành trình mà nhóm muốn bày tỏ với khán giả.

Khi những nốt cuối cùng cất lên, cả phòng thu dường như nín thở.

Trường quay ngập tràn cảm xúc nhưng,

Vẫn chưa kết thúc.

June đứng ở vị trí center trong phần outro của bài hát.

Các thành viên khác trong đội đứng yên, ánh mắt họ dán chặt vào June.

Những tia sáng khác đều tắt, chỉ có sân khấu được chiếu sáng.

Khi June thốt lên những lời tự sự cuối cùng.

Trên nền đèn LED - bóng của một cô gái đang đứng cùng người khác.

"Anh yêu em, đừng rời xa, Xin đừng rời xa.

Đó là những lời tôi muốn bạn nhận được."

Thực tế buồn vui lẫn lộn của tình huống được phản ánh trên màn hình, thể hiện trực quan về niềm hạnh phúc của cô gái với người khác, ngay cả khi June vẫn ở trong bóng tối của cuộc đời cô.

Nụ cười của June vẫn chân thật và chứa đầy nỗi buồn và sự hài lòng.

Anh dựa vào quan tài, ánh mắt hướng xuống dưới, dường như đang chìm đắm trong những suy nghĩ kéo dài ra ngoài sân khấu.

Máy ghi hình phóng to, sự thật được tiết lộ - chiếc quan tài chỉ là một tấm gương.

Tiếng thở dồn dập vang vọng khắp trường quay, họ nhận ra rằng bản thân đã bị cuốn vào một tình tiết câu chuyện choáng váng đến nào lòng.

Hyerin che miệng để kìm nén tiếng nức nở. Cô ấy đã theo dõi sân khấu, nhưng tình tiết này đã không được xuất hiện trên màn ảnh cách đây một thời gian.

"Nhưng anh thấy em hạnh phúc hơn dù anh muốn em ở lại

Nhưng bây giờ, anh sẽ mỉm cười khi nhìn em từ xa."

Cả trường quay như bị đóng băng, màn trình diễn u sầu của June mang một tầng ý nghĩa hoàn toàn mới.

Bất chấp tình cảm còn đọng lại của chính mình, nỗi khao khát và lòng vị tha thúc giục người con gái anh yêu bước tiếp hoạ nên một bức tranh đau lòng về sự hy sinh và tình yêu bên kia nấm mồ.

Khi những nốt nhạc cuối cùng còn đọng lại, hành động của June tiếp tục khiến khán giả say mẻ.

Anh với tay lấy bông hồng trắng vốn là motip lặp đi lặp lại, biểu tượng cho tình yêu của họ và nhẹ nhàng đặt nó lên trên quan tài.

Và rồi, khoảnh khắc mà mọi người chờ đợi – June ngước mắt lên, con ngươi nhìn thẳng vào ống kính máy quay.

Trong khoảnh khắc đó, một giọt nước mắt rơi xuống, lấp lánh dưới ánh đèn sân khấu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro