Chương 3: TỬ ĐẰNG BUỒN , KÍ ỨC ĐAU

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" Mày còn biết đường về à " , là một giọng nói chát đắng nghe vào tai vô cùng khó chịu , giống như con người của bà ta Di Dan khô khan xấu xí ,

Hiên Mộc lúc này mới ngước khuôn mặt vì bị nước lạnh tạt vào làm cho tái nhợt , cô không tức giận ngược lại rất thờ ơ lạnh nhạt ,

" Bà đừng quên đây là nhà của tôi , từ khi nào lại biến thành nhà của bà rồi ? vì già cả nên có thể quên những chuyện không nên quên sao ? "

" Mày ...mày ..có giỏi thì đừng về đây ..." bà ta rung rung , Hiên Mộc càng nhìn càng chán ghét ,

" ha ha " gịong cười lớn của cô tuy trong trẻo nhưng lại lạnh đến đau đớn, đôi môi lạnh nhạt hé ra :"Bà nghĩ chỉ một câu nói này là có thể khiến tôi ra khỏi nhà này ? vọng tưởng !"

" mày ...mày " Bà ta vì già cả mà giọng nói cũng rung rẩy ,

" Tránh ra " hai chữ ngắn ngọn nhưng đủ để giết chết người đối diện bằng ánh mắt , cô cạn kiệt sự kiên nhẫn bước vào phòng ..

" ây ya , sao nhà lại ướt thế này ....mẹ à ?" giọng nói ổng ẹo vang lên , là con gái bà ta , vừa đi làm về ...

Hiên Mộc không dừng bước đi vào phòng đóng chặt cửa , nhìn đến tấm ảnh đặt trên bàn , là một nhà ba người , họ cười rất hạnh phúc cuộc sống không lo không nghĩ ,đứa bé gái vô cùng rạng rỡ, cô là đứa trẻ hạnh phúc nhất trên đời , sự mệt mỏi lan tràn khiến cô muốn khóc vô cùng , giọng nghẹn ngào :

" Ba , mẹ ..." , một giọt , hai giọt , rồi hai dòng nước trên má thi nhau rơi không ngừng , cô quá mệt, cuộc sống này là cái quái gì chứ ? khi cô mất đi cả hai người thân yêu cuộc sống này đã không còn à thiên đường nữa rồi . Cầm tấm ảnh cô hôn nhẹ lên đó ,

Hiên mộc bước nhẹ trên con đường nhỏ lác sỏi dẫn ra sau vườn , hương thơm thoang thoảng lưới qua chóp mũi khiến cô giảm bớt được sự ngột ngạt mà căn nhà này mang lại . Một gốc cây lớn đủ để che chắn cả mãnh vườn trống vắng ,những cách hoa rơi như cơn tuyết đầu mùa , trải đầy mặt đất ...

Tử Đằng ...

Đây là kỉ niệm duy nhất còn sống và tồn tại cùng với cô , là thứ duy nhất có thể sưởi ấm tâm hồn cô , và cũng là kỉ vật mà ba mẹ để lại ...

Ngước lên , ngửa mặt đón lấy sự mềm mại của từng cánh hoa , những cách hoa như những hạt chuỗi tím được xâu vào treo lơ lững , nhẹ tựa lông hồng , cơn gió nhẹ thổi qua làm lay động tất cả , tử đằng theo làn gió mân mê làn da mịn màng của cô , Hiên Mộc mở đôi mắt sớm đã bị làm ướt đỏ quạch ,

Phải chămg tử đằng cũng biết buồn?

Những ký ức lại ùa về , Là một ngày đẹp trời ,cả nhà ba người cùng nhau trồng hoa trong vườn, người đàn ông khuôn mặt hiền hậu cao to đang cậm cụi trồng một cây nhỏ , Hiên Mộc lúc đó còn rất nhỏ chạy lanh quanh . Người đàn ông đó tên là Nhã Thành là người ba mà cô vô cùng kính trọng , ông thấy cô liền cưng chiều gọi cô lại , còn ngồi xổm dưới gốc cây nhỏ mà nói rằng : " Con gái , đây là món quà mà qua tặng cho con , đây là tử đằng , tượng trưng cho sự hạnh phúc mãi mãi . Ba hi vọng sau này ba không ở bên cạnh tử đằng sẽ thay cả ba và mẹ che chở yêu thương con ...hãy nhớ, con gái ..." . Rồi bóng hình hiền diu đi đến, là mẹ cô , gương mặt bà ấy vô cùng xinh đẹp , cười dịu dàng để lộ ra chiếc má lún đồng tiền ,

" Hai cha con trồng cây đến đâu rồi ? mau vào ăn cơm thôi " . Một gia đình vui vẻ như vậy , cùng nhau dùng cơm trong một căn nhà ấm áp ,tiếp cười vui vẻ tràng ngặp mọi ngóc ngách , vì cớ gì ? vì cớ gì lại không thể là mãi mãi ...

Vì quá hạnh phúc nên phải chăng chúng ta điều quá lơ là ,

Nên cái gọi là địa ngục mới ập đến nhanh như thế ...

Là một chuyến đi nhưng không có cô , cô còn nhớ lúc ấy mình khóc lớn dữ dội , người giữ chặt cô là hai mẹ con Di Dan . Hai mẹ con họ vì từ quê lên đây tìm việc , ba mẹ cô vì thương tình nên kể từ đó gia đình họ lại có thêm hai người mới , vì công việc nên ba mẹ cô đành nhờ họ chông chừng đứa bé Mộc Hiên  ...

Cô không biết khoảng thời gian đã bao lâu , chỉ nhớ trong đêm giông bão cô được hay tin từ địa ngục ...
Ba mẹ cô đã không còn...

Là tai nạn

Xác của hai người được an táng trong một nghĩa địa , cô ko còn nhớ rõ nỗi đau đó  , là một nhát dao đâm cô chí mạng , ngay cả bây giờ nỗi đau ấy khi nhắc đến cô vẫn đau âm ỉ . Khi ba mẹ cô mất , tất cả thay đổi , ngay cả bộ mặt của con người , không đúng , ko phải thay đổi mà dần phơi ra .Hai mẹ con người đàn bà đó , chiếm tất cả ngay cả căn nhà lẫn tài sản , vì khi còn nhỏ cô đã không có khả năng chống cự .Cô chỉ biết thông qua cách đối xử của họ với cô ,

Còn hiện tại , cô tuy đã trưởng thành nhưng không có bằng chứng , đành tuyệt vọng chấp nhận . Thứ cô còn chỉ có tử đằng ...Nơi đây là góc nhỏ duy nhất trong lòng của cô , là sự yêu thương cả đời này ...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#tâm#ut