Chương 113: Cực độ cố chấp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 113: Cực độ cố chấp

Thẩm Linh Sam nghe vậy, đeo kính râm lên, nói với Giang Hạ Qua một tiếng, xoay người định rời đi. Không biết sao, Lam Tuyết Ngô rất sợ chị gái chỉ gặp qua hai lần này. Cũng không phải đơn thuần là sợ, mà là một loại sợ hãi không thể tự kìm chế. Loại sợ hãi này so với Lộ Tây Trán kinh nhi viễn chi (kính trọng nhưng không thể gần gũi) là không giống. Thẩm Linh Sam giống như san hô trong đêm, bề ngoài nhìn như vô hại, khuynh đảo chúng sinh vạn người hâm mộ, nhưng đáy mắt lúc nào cũng giữ kín như bưng, chôn giấu một loại tâm tình muốn nói lại thôi. Bất hiển sơn bất lộ thủy (Không thấy sông, không thấy núi) cũng không thể che giấu sự cơ trí và sắc sảo của mình. Lam Tuyết Ngô rất sợ chị ấy, rất sợ.

Giang Hạ Qua nắm chặt tay Thẩm Linh Sam, ghé vào tai cô ấy nói nhỏ gì đó. Thẩm Linh Sam khẽ gật đầu, liền rời đi. Lam Tuyết Ngô nhìn theo hướng cô ấy ly khai, tựa hồ là bãi đổ xe.

"Đi thôi, Tuyết Ngô, đi quán cafe ngồi một chút."

Lam Tuyết Ngô chống cằm, dùng muỗng khuấy cà phê trong ly, không tập trung.

"Em thích Lưu Sâm, tại sao không tự cố gắng, ngược lại đẩy qua cho chị?" Giang Hạ Qua tô một đôi mắt nâu khói đậm, tựa như một Yêu cơ kinh diễm nhất tòa thành thị này. "Ái tình, không phải nhượng bộ, càng không phải tác thành. Huống chi, em không thể tác thành cho chị và Lưu Sâm, bởi vì đối với cậu ta, chị không có bất kỳ tình cảm nào ngoại trừ tình bạn."

Lam Tuyết Ngô hơi mở miệng, muốn phản bác, lại bị Giang Hạ Qua giành nói trước: "Lưỡng tình tương duyệt không phải chuyện nhất thời. Nếu trên đời này, mọi người đều yêu và một người và đồng thời được người đó đáp lại, vậy cũng không tồn tại thứ gọi là theo đuổi rồi. Em còn nhỏ, có lẽ còn chưa hiểu." Giang Hạ Qua cầm đĩa bánh ngọt trong tay, đẩy tới trước mặt Lam Tuyết Ngô. "Em chưa nếm qua miếng bánh này, chị lại nói với em, nó rất đắng. Vì vậy em sợ, trả nó lại cho chị. Kỳ thật chị cũng không biết nó có đắng hay không, còn em vì vậy cũng không biết cuối cùng nó có ngọt hay không. Nhưng may mắn là chị có cơ hội nhấm nháp, còn em, rốt cuộc cả đời, có lẽ vẫn tiếc nuối và băng khoăng, không biết chiếc bánh nàyrốt cuộc có ngọt hay không."

"Cho dù là ngọt hay đắng, chỉ có tự mình nếm thử, mới không hối hận."

Lam Tuyết Ngô nhìn về phía Giang Hạ Qua, con ngươi trong suốt, trong lòng cảm xúc ngổn ngang.

Chuyện tình cảm quá phức tạp, thông minh như Giang Hạ Qua, nhạy bén như Kiều Ỷ Hạ, thiên tài như Lộ Tây Trán, cũng không cách nào giải thích rõ ràng. Duyên phận là một chuyện, yêu hay không lại là chuyện khác. Rất nhiều người hữu duyên vô phận chỉ có thể gặp thoáng qua, lại có bao nhiêu người không duyên không phận lại cầm tay nhau, đi về hướng đầu bạc răng long.

Không ai có thể chi phối tình yêu của ai, trừ chính bản thân mình.

-------------------

Từ lúc Chu Hiểu Lâm qua đời, nơi ở của Chu Uẩn Hoàn vẫn không thay đổi, ngay cả thiết bị mới cũng không lắp đặt, trong sân vườn trồng một ít hoa cỏ, rất đơn giản trang nhã, không có chút âm u quỷ dị nào. Chu Hiểu Lâm gặp chuyện trong gian phòng đối diện cửa chính. Lộ Tây Trán cẩn thận đánh giá cấu trúc căn phòng, nói. "Chu gia gia, về chuyện áo tắm, xin đừng giấu diếm nói tất cả cho con biết."

Theo lời Vương Binh, cùng với điều tra của Lộ Tây Trán về vụ án này, ngoài sách giáo khoa, túi sách, cùng một ít đồ dùng học tập, cảnh sát còn phát hiện một số tiền lẻ và một chiếc áo tắm. Về chuyện áo tắm, Chu Uẩn Hoàn vẫn luôn trả lời ấp a ấp úng, cảnh sát cũng không rõ chân tướng cụ thể.

Chiếc áo tắm đó cảnh sát không được giữ, cho nên trả lại cho Chu Uẩn Hoàn. Chu Uẩn Hoàn nói vật kia là điềm xấu, đã thiêu hủy rồi. Lộ Tây Trán cũng không thể nhìn thấy.

"Đó là của chị họ Lâm nhi..."

"Con không hỏi chuyện này."

"Vậy...?" Chu Uẩn Hoàn không hiểu nói.

"Theo con được biết, Chu gia gia anh chị em rất nhiều, mà mỗi người đều còn cháu đầy đàn. Vậy nên Hiểu Lâm có đến bảy người chị họ. Chủ nhân của chiếc áo tắm đó là của chị họ thứ hai, mà người chị họ này, lớn hơn cháu ngài 12 tuổi."

"Không sai." Chu Uẩn Hoàn gật đầu nói. "Trong nhà ông là anh cả, cho nên chuyện này rất bình thường, không có gì đặc biệt."

"Nam sinh ở tuổi Hiểu Lâm, đang trong thời kỳ trưởng thành, đối với những việc không biết, như là tình yêu và tình dục cảm thấy tò mò là chuyện bình thường. Họ thường rất thích những đồ vật đẹp, hơn nữa đối với người khác phái dung mạo đẹp khó có thể kiềm chế. Hiểu Lâm có bảy chị họ, mỗi người đều dung mạo không tầm thường, đặc biệt chị tư và chị bảy rất tiêu biểu. Hai người này bằng tuổi Hiểu Lâm, lại thập phần xinh đẹp, vậy tại sao trong nhiều người như vậy, Hiểu Lâm lại chọn chị hai đây?" Lộ Tây Trán nhìn về phía Chu Uẩn Hoàn. "Nếu nói một lần là ngẫu nhiên, vậy căn cứ khẩu cung của ngài, ngài nói, cách đây không lâu, trước khi Hiểu Lâm bị hại, ngài từng bắt gặp Hiểu Lâm mặc quần áo nữ tính, mà nguồn gốc của quần áo này, chính là từ chị hai của Hiểu Lâm."

Nghe Lộ Tây Trán nhắc tới chuyện này, Chu Uẩn Hoàn rõ ràng không vui, nhưng vẫn rất phối hợp nói: "Không sai. Là ông nói."

"Tốt, Chu gia gia, từ chuyên này chúng ta có thể suy luận ra nhiều loại khả năng. Nói thí dụ như, áo này là do chị hai cho Hiểu Lâm, hoặc là Hiểu Lâm tự dùng tiền của mình mua một chiếc giống tương tự của chị hai, vân vân. Sau đó, trong số rất nhiều khả năng, chọn ra hai trường hợp có xác suất cao nhất. Trường hợp thứ nhất, áo này là do Hiểu Lâm lấy trộm từ chị hai, chị hai phát hiện liền truy vấn Hiểu Lâm, sau đó dưới sự năn nỉ của Hiểu Lâm, chị hai đồng ý sẽ không nói chuyện này ra. Trường hợp thứ hai, điều kiện đầu tiên không thay đổi, chỉ có điều chị hai giấu chuyện này trong lòng, không hỏi ai cả, bao gồm cả Hiểu Lâm."

Chu Uẩn Hoàn nhíu mày hỏi: "Tại sao con khẳng định, chị hai nó biết chuyện này?"

"Con gái, luôn rất cẩn thận với quần áo của mình, nhất là những cô gái xinh đẹp. Đừng nói đột nhiên thiếu mất một cái, dù là chỗ nào trên quần áo có vết bẩn, hoặc nếp nhăn, họ đều biết được. Chu gia gia, căn cứ hiểu biết của ngài với người nhà, ngài cho rằng hai giả thuyết này, cái nào có khả năng cao hơn?"

Chu Uẩn Hoàn sờ lên chòm râu của mình, như có điều suy nghĩ nói. "Cái thứ hai." Ông hít một hơi. "Lâm nhi tính tình hướng nội, không biết ăn nói, ông nghĩ nó sẽ không biết làm thế nào năn nỉ người khác."

Câu trả lời này, hiển nhiên trùng khớp với suy nghĩ của Lộ Tây Trán, nàng tiếp tục nói. "Như vậy ngài cho rằng, một cô gái hoa quý vốn nên cảm thấy sợ hãi chuyện thế này, vì sao lại chọn cách giấu giếm?"

Chu Uẩn Hoàn nhắm mắt lại, ngồi trên ghế Đàn Hương. "Ông không biết."

"Chu gia gia, con nghi ngờ cháu trai ngài đã mắc chứng "mặc cảm Oedipus*"."

(*Trong thần thoại Hy Lạp, Oedipus là con trai của nhà vua Laius và hoàng hậu Jocasta thành Thebes. Trước khi chàng ra đời, có một lời sấm cho rằng chàng là người sẽ giết vua cha và cưới mẹ chàng. Vì vậy, Laius lo sợ và ông đã bàn với hoàng hậu là phải giết Oedipus do sợ chàng sẽ giết cha, cưới mẹ. Cuối cùng, Oedipus lại được giấu đi, và được một người khác nuôi. Khi chàng lớn lên, lúc đó xứ Thebes gặp một tai họa lớn, có một con nhân sư quái ác thường ra một câu đố oái oăm, ai không trả lời được thì nó xé xác. Vua Laius nghe tin, ông đi tới trả lời câu hỏi của nó, ở đây Oedipus gặp Laius, họ tranh cãi về hướng đi rồi Oedipus giết Laius mà không biết đó là cha của mình. Sau đó creon, anh hoàng hậu Jocasta lên ngôi. Oedipus gặp nhân sư, nó hỏi: "Con gì sáng đi bằng 4 chân, trưa đi bằng 2 chân, tối đi bằng 3 chân." Oedipus liền nói: "Đó là con người". Con nhân sư biết mình đã thua, nó đổ xuống bức tường mà chết. Về hoàng hậu Jocasta nhờ mang chiếc vòng thanh xuân nên vẫn giữ lại được sự trẻ trung và nhan sắc của mình. Sau đó Oedipus đã gặp và cưới Jocasta mà không hay biết đó là mẹ chàng rồi lên ngôi vua Thebes. Lời nguyền về việc Oedipus giết cha, cưới mẹ hoàn tất mà chàng không hay biết.

Ngày kia, có một hầu cận già của vua Laius đã cho biết Oedipus là kẻ giết vua cha, ông đau khổ, khi đó hoàng hậu Jocasta tự tử. Oedipus lấy cái trâm trên đầu hoàng hậu mà chọc đui mù mắt ông và bỏ đi. Oedipus sống trong sự đau khổ đến khi ông chết.

Nhà phân tâm học Sigmund Freud đã mượn truyền thuyết này để đặt tên cho một đặc điểm tâm lý ở trẻ nhỏ từ ba đến năm tuổi mang tên mặc cảm Oedipus: đứa trẻ thể hiện sự quý mến người sinh thành ra mình, thuộc giới tính khác mình nhưng lại đố kỵ và căm ghét bậc phụ huynh cùng giới tính với mình.)

"Không có khả năng!" Chu Uẩn Hoàn đứng lên, nổi giận đùng đùng nói. "Vớ vẫn, Lộ Tây Trán, cô đừng tưởng không có cô, Chu Uẩn Hoàn không phá được vụ án này. Cháu tôi như thế nào lão tự mình biết, cô không có tư cách giội nước bẩn lên người nó!"

Lộ Tây Trán giận quá hóa cười. "Rõ ràng ngài có hiểu biết tương đối về tâm lý học."

Chu Uẩn Hoàn tím mặt, hừ một tiếng. "Ông không biết con đang nói gì."

"Mặc cảm Oedipus" tức chứng luyến mẫu, thông thường mà nói là một loại khuynh hướng trong tâm lý. Sigmund Freud cho rằng, trong thời kỳ phát triển tâm lý, trẻ con thân thiết với gia trưởng khác phái sẽ dễ dàng nhận được sự thỏa mãn. Rất rõ ràng, mẹ Chu Hiểu Lâm mất sớm, lúc ấy Chu Hiểu Lâm chỉ là đứa bé sơ sinh. Ở đây, nhân vật "mẹ" chính là chị hai của cậu ta. So với Chu Hiểu Lâm, người chị này lớn hơn mười mấy tuổi, lại thêm tâm lý con gái dậy thì thành thục hơn ba bốn tuổi so với con trai. Chính sự dịu dàng và quan tâm của chị ta, đã bù đắp cho sự thiếu thốn tình thương của mẹ của Chu Hiểu Lâm.

"Mặc cảm Oedipus" là mấu chốt trong thời kỳ đầu phát triển tâm lý của trẻ em, là cao triều trong giai đoạn dậy thì, đồng thời cũng là nhân tố then chốt trong quá trình phát triển nhân cách. Vốn là một giai đoạn quan trọng, lại vì Chu Hiểu Lâm không được yêu thương dầy đủ, lại thêm Chu Uẩn Hoàn bận công tác bên ngoài, đã không làm bạn và định hướng tốt cho cậu ta, vì vậy đã tạo thành khiếm khuyết nghiêm trọng trong tâm lý Chu Hiểu Lâm.

Đa số mọi người đều trải qua giai đoạn "mặc cảm Oedipus", nhưng biết rõ chứng bệnh này thì rất ít. Chu Uẩn Hoàn có thể phẩn ứng nhanh như vậy, rõ ràng ông ấy cũng đã hoài nghi, thậm chí, đã tìm hiểu qua.

Điều này cũng rất trùng khớp với lời Vương Binh. Vương Binh từng nói, trước khi điều tra vụ án này, đầu tiên là tra xung quanh, người thân, bạn bè, thầy cô của Chu Hiểu Lâm, thậm chí Chu Uẩn Hoàn, đều bị quấn vào trong. Sau đó từng bước giải trừ tình nghi, cuối cùng mới đi đến kết luận, ngạt thở là nguyên nhân gây tử vong.

Lại nói, hết thảy đều thuận lý thành chương (hợp logic). Vốn không cần tra lại.

"Chu gia gia, con có thể hiểu tâm trạng của ngài. Xuất phát từ tôn trọng người chết, con sẽ giữ bí mật chuyện này với người bên ngoài."

Dù nói thế nào, Chu Hiểu Lâm cũng đã thành vong hồn, cách làm của Chu Uẩn Hoàn có thể hiểu được. Những chuyện thế này, người hiểu được thì không sao, nhưng người không biết sẽ thêm mắm thêm muối, tung tin đồn bậy, nhất định sẽ ảnh hưởng không tốt đến Chu Hiểu Lâm.

Còn chị Chu Hiểu Lâm, vì sao không nói ra việc này. Một phần đương nhiên là vì chị gái luôn yêu thương dung túng em trai. Một phần khác, căn cứ điều tra của Lộ Tây Trán, công việc của chị hai hiện giờ là giáo viên, tính tình dịu dàng đầm thấm, loại chuyện này, hẳn là cũng khó nói ra.

"Con không có ý gì khác. Con tin tưởng trên thế giới này, ngài là người hiểu rõ Hiểu Lâm nhất. Dù là nhà tâm lý học như bọn con, cũng không thể đánh đồng với ông cháu hai người sớm chiều chung đụng. Nguyên nhân ngạt thở, trong lòng ngài đã thừa nhận. Tất cả hợp tình hợp lý, nhưng ngài vẫn tin là còn một hung thủ khác. Chu Hiểu Lâm chết, đơn giản chỉ có hai loại khả năng, một là tự sát, hai là bị giết. Ngài kiên trì không tin khả năng thứ nhất, nói cách khác, ngài vô cùng tin tưởng, tin tưởng Chu Hiểu Lâm chết ngoài ý muốn, chết vì một âm mưu."

"Đúng. Cháu trai Chu Uẩn Hoàng tuyệt đối không có khả năng cứ như vậy biến mất."

Lộ Tây Trán gật đầu. "Ngài kiên trì như vậy, đơn giản chỉ vì hai nguyên nhân. Một là, như ngài nói, do nhớ thương cháu trai quá độ, tạo thành tâm lý cực độ chấp nhất. Hoặc là, ngài có đầy đủ chứng cứ, chứng minh đây không phải một vụ án ngạt thở đơn giản. Ngài là nhân vật phong vân một cõi, rất nhiều công ty xí nghiệp đều phải nể mặt ba phần, những chuyện lừa mình dối người thế này, trong mắt con ắt sẽ không phát sinh trên người của ngài."

"Lộ nha đầu, con cũng đừng quên, ông mời con tới là trợ giúp tra ra ngọn nguồn, chứ không phải ép hỏi ông. Nếu không, ông tùy thời có thể kết thúc hợp tác với con. Mà con, cũng đừng vọng tưởng lấy được cách điều chế từ ông."

"Bản án đã qua nhiều năm như vậy, con không tận mắt thấy hiện trường, cũng không có vật chứng, hết thảy đều dựa vào điều tra và suy đoán của riêng mình. Con hướng ngài đặt câu hỏi, là vì nhất định phải biết thông tin cần thiết. Về phần ép hỏi, con không hiểu vì sao ngài lại cho là như thế. Nhưng nếu ngài đã nhận định đó là ép hỏi, như vậy có thể xác định hai chuyện, thứ nhất, chuyện này làm ngài khó mở miệng, thứ hai, năm đó, ngài quả thật là còn chuyện giấu giếm."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro