Chương 69: Cẩn thận thăm dò

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 69: Cẩn thận thăm dò

Lộ Tây Trán sẽ không quên người này, vĩnh viễn.

Cô gái tóc đỏ cười quyến rũ, mặc dù gương mặt không quá xinh đẹp, nhưng lại có ý vị riêng. Cô ta vén sợi tóc, mở to con ngươi. Lộ Tây Trán biết, đã đến lúc đoạn trí nhớ phủ đầy bụi này, vết sẹo xấu xí này phải bị vạch trần. Gương mặt chân thực đằng sau nó phải lộ dưới ánh sáng mặt trời.

FBI phái chuyên cơ đến đón Lộ Tây Trán, hơn nữa còn cho người đến chờ từ rất sớm. Trên máy bay, Mạnh Lưu Sâm đeo bịt mắt nghỉ ngơi, bên cạnh là Lộ Tây Trán. Người phụ nữ có mái tóc đỏ ngồi đối diện hai người. Trên mặt cô ta có một vết sẹo, chính là dấu vết thời gian. Con ngươi màu lam của cô ta nhìn một bên mặt Lộ Tây Trán, biểu cảm phức tạp.

"Nhiều năm không gặp Caroline, em vẫn xinh đẹp như xưa."

Là bạn đại học với Lộ Tây Trán, hôm nay cô ta đã ba mươi, ngoài vết sẹo kia, gương mặt được bão dưỡng rất tốt, thoạt nhìn giống như người hai mươi mấy tuổi.

Lộ Tây Trán không nói, khẽ cười một tiếng, chua sót mà bi thương. Thật ra hai người đều biết, bất luận thời gian có trôi qua bao lâu, cũng không thể xóa nhòa vết sẹo.

"Caroline, em phải biết, nổi đau của chị tuyệt đối không hề thua kém em."

Ngoài cửa bầu trời mờ mịt, từ đường chân trời ngẩng đầu lên chỉ thấy bầu trời xanh thẳm, nhưng bên trong lòng người lại rối như tơ vò.

------------------------

Kiều Ỷ Hạ nhận được điện thoại của Giang Hạ Qua là khi vừa kết thúc huấn luyện. Hiểu biết của nàng về quản trị doanh nghiệp quá ít, hiện giờ làm một nhân viên bình thường cũng có vấn đề. Ba lệnh cho nàng trong vòng ba tháng phải làm quen với những hoạt động cơ bản của công ty, ba tháng sau chính thức vào làm, từ một nhân viên nhỏ nhất làm lên.

Trước đây Kiều Ỷ Hạ chưa từng gặp Giang Hạ Qua, nhưng trên thương trường cô gái này là người tiếng tăm lừng lẫy, ba nàng đã nhiều lần nhắc tới, cô ta có bao nhiêu tài giỏi, có bao nhiêu "sát phạt quyết đoán". Cũng vì tính cách quyết đoán tàn nhẫn này, mới có thể đánh bại hàng loạt đối thủ, trở thành ngôi sao mới tỏa sáng trong giới kinh thương.

Giang Hạ Qua hẹn nàng đến một quán trà phong cách cổ điển. Hai nàng, một người tóc dài đen nhánh, một người tóc nâu gợn sóng, một người thanh khiết như hoa bách hợp, một người yêu dã như đóa mẫu đơn.

Đây là lần đầu tiên hai người chạm mặt, Giang Hạ Qua cẩn thận đánh giá cô gái trước mặt, khóe miệng luôn câu ra nụ cười hàm xúc nhợt nhạt, tâm tình bất giác vui vẻ.

"Đáng yêu nhà tôi đúng là làm khổ tôi rồi." Giang Hạ Qua không chỉ có gương mặt quyến rũ, ngay cả giọng nói cũng như có như không mê hoặc, làm người nghe một trận tê dại. "Vậy mà lại mật báo bí mật của Thừa Hoài cho đối thủ cạnh tranh, còn nói điều tra vụ án, thật không biết nên khóc hay nên cười đây."

Lộ Tây Trán cũng không phải như lời Giang Hạ Qua nói, cố ý bố trí Thừa Hoài rơi vào biển lửa, chỉ là nàng tin tưởng Kiều Ỷ Hạ, đối với nàng không có bất kỳ nghi ngờ nào, nên mới thoải mái kể chuyện này cho nàng nghe.

Kiều Ỷ Hạ nhìn cô gái giống như hồ ly tinh trước mắt, thản nhiên nói. "Giang tiểu thư, nếu có ý làm khó Thừa Hoài, tôi nghĩ giờ phút này, cô sẽ không có cơ hội tự đắc ngồi ở đây uống trà, cô nói phải không?" Nếu nàng thật sự muốn gây rối, công khai tin này ra ngoài, chỉ sợ giờ này Giang Hạ Qua phải bận tối mặt tối mày rồi, làm sao còn thời gian rãnh rỗi ở nơi này, trò chuyện vui vẻ với nàng.

Giang Hạ Qua nhíu mày. "Tôi thật muốn nghe một chút, tại sao Kiều tiểu thư lại muốn giúp Thừa Hoài, hơn nữa, làm thế nào để giúp chúng tôi đây?"

"Lý do giúp cô rất đơn giản, vì cô là bạn Tây Trán."

Giang Hạ Qua cười rộ lên, rất có thâm ý gật đầu. "Gọi thật thân mật."

Kiều Ỷ Hạ đan tay vào nhau, khí chất lạnh lùng hấp dẫn ánh mắt Giang Hạ Qua. "Giang tiểu thư, cô là cổ đông của Kiều thị, Kiều thị sẽ không vong ân phụ nghĩa, qua cầu rút ván. Hơn nữa tôi tin tưởng, với thực lực của Thừa Hoài, hoàn toàn không cần lo lắng bị người lợi dụng lúc khó khăn, không phải sao?"

"Kiều tiểu thư quả thật là người thẳng thắn." Giang Hạ Qua nâng chung trà lên, uống một ngụm. "Tôi nghĩ tình hình cụ thể đã trình bày rất rõ trong bưu kiện. Tuy lúc trước Phương Điềm bị Thừa Hoài đóng băng, nhưng vẫn chưa giải trừ hợp đồng. Hiện giờ lại xảy ra chuyện này, chỉ lừa gạt được nhất thời, không thể gạt được cả đời. Chu Mộng Điệp kia cũng không phải đèn cạn dầu, một chút cũng không thể yên tâm."

"Tôi cần gặp Chu Mộng Điệp một lần."

"Đó là đương nhiên." Giang Hạ Qua nhún vai. "Phương Điềm xảy ra chuyện, cô ta là đối tượng bị hoài nghi đầu tiên. Chỉ có điều, muốn gặp cô ta sợ là không dễ dàng. Từ khi cô ta bị hủy dung, đều được chị mình chăm sóc, quan hệ hai người rất tốt, chị em sống nương tựa vào nhau. Sau cái chết của Phương Điềm, chị Chu Mộng Điệp càng lo lắng, không để ai tiếp cận cô ta."

Kiều Ỷ Hạ cúi đầu, nhấp một ngụm trà. Chuyện năm đó nàng nhất định phải gặp Chu Mông Điệp hỏi cho rõ. Đối với một cô gái, nhất là một cô gái xinh đẹp dựa vào mặt kiếm cơm mà nói, không có gì quý giá hơn gương mặt mình. Sự cố hủy dung năm đó vì sau vẫn không bắt được hung thủ phía sau, vì sao cuối cùng cứ như vậy cho qua, tất cả đều rất khả nghi. Mà vụ án này, và cái chết của Phương Điềm khiến Kiều Ỷ Hạ cảm thấy, có một mối liên hệ phức tạp nào đó.

"Chuyện này giao cho tôi là được rồi." Kiều Ỷ Hạ nói.

Muốn gặp Chu Mộng Điệp, với nàng mà nói không phải là chuyện khó.

Giang Hạ Qua ngã lưng ra sau, thoạt nhìn mị hoặc không nói nên lời. Cô ta nghiền ngẫm nhìn gương mặt đẹp đến ngạt thở của Kiều Ỷ Hạ đối diện, nụ cười càng sâu. Kiều Ỷ Hạ chịu hết nổi ánh mắt ngả ngớn của cô ta, cảm thấy không còn gì phải trao đổi, liền mượn cớ rời đi. Giang Hạ Qua cũng không giữ lại. Lúc Kiều Ỷ Hạ chuẩn bị đứng lên, Giang Hạ Qua kêu lên một tiếng, dường như sắp ngã xuống. Làm Giang Hạ Qua ngạc nhiên chính là, Kiều Ỷ Hạ rõ ràng thấy mình sắp ngã, lại không hề có ý tiến lên đỡ, chỉ đứng đó lạnh lùng mà nhìn.

Giang Hạ Qua không giả vờ nữa, cười tiến lên nắm tay vặn cửa, không cho nàng rời đi. Hai người cao ngang nhau, Giang Hạ Qua lại mang một đôi giày 10cm chỉ hận không cao hơn trời, cúi đầu nhìn Kiều Ỷ Hạ. "Quả nhiên giống nhau, đều là người nhẫn tâm."

"Nếu không còn chuyện gì khác, tôi phải đi."

"Ai nói không còn chuyện gì khác?" Thanh âm Giang Hạ Qua mị đến tận xương, làm Kiều Ỷ Hạ cực kỳ không thoải mái. "Kiều tiểu thư còn chưa nói cho tôi biết, cô làm thế nào đem bảo bối mặt băng vạn năm, EQ thấp đến đáng thương nhà tôi mê hoặc?"

"Bà chủ Giang." Kiều Ỷ Hạ đổi xưng hô, nhìn cô gái nói năng tùy tiện đến không chịu được trước mắt. "Xin chú ý lời nói của cô."

"Hai đầu gỗ ở chung với nhau không chán sao? Thật ra tôi cảm thấy cậu ấy và tôi vẫn xứng đôi hơn. Kiều tiểu thư nhất định không biết, năm đó ở trường đại học, có bao nhiêu người chứng kiến hai chúng tôi đi với nhau, trong đầu liền liên tưởng đến chuyện tình hoa bách hợp, hai mắt đều bắn hoa hồng." Nghe giọng Giang Hạ Qua không giống khoe khoang, mà giống như đùa giỡn, cố tình chọc tức Kiều Ỷ Hạ.

Kiều Ỷ Hạ không mắc mưu cô ấy, hoàn toàn lơ đi. Nhưng Giang Hạ Qua cầm tay nắm cửa, nàng muốn mở cửa, phải cầm tay cô ấy, thật phiền.

"Mặc dù chúng tôi không thường xuyên liên lạc, nhưng tôi vẫn nhớ tình cảm tốt đẹp ở đại học. Sở dĩ tôi nguyên ý tin tưởng cô, không phải lời cô nói có bao nhiêu thuyết phục, mà vì cô là người cậu ấy chọn, cậu ấy là một cô gái đáng giá được yêu thương bằng cả tấm lòng. Tôi thu hồi xưng hô bảo bối vừa nãy." Giọng nói đùa bỡn của Giang Hạ Qua trở nên nghiêm túc. "Sau này, hy vọng Kiều tiểu thư trân trọng cậu ấy."

Giang Hạ Qua xoay tay vặn, cửa bị mở ra. Cô ta giẫm giày cao gót ra ngoài, còn xoay đầu đá lông nheo với Kiều Ỷ Hạ, vẫy vẫy tay ý nói tạm biệt.

----------------------

Biết Lộ Tây Trán không thích nhiều người, nên đến đón nàng chỉ có một mình Mavis, cũng chính là điệp viên có quan hệ tốt với Lộ Thư Dã năm đó.

Nhìn thấy Lộ Tây Trán, Mavis rõ ràng rất kích động, hốc mắt ngân ngấn nước. Anh ta nhìn nàng, giống như lại thấy được Lộ Thư Dã ngày xưa, nhất thời quên mất Lộ Tây Trán thích sạch sẽ, tiến lên ôm nàng, tỏ rõ vui sướng trong lòng. "Caroline thân ái, rốt cuộc gặp được em rồi, thật sự là cảm ơn trời đất."

Đối với việc Lộ Tây Trán nguyện ý đối mặt chuyện này, chủ động vạch trần vết sẹo năm xưa, Mavis không hề lường trước. Anh ta, thậm chí tất cả đồng nghiệp trong sở, đều cho rằng việc này sẽ cứ như vậy, bị chôn vùi trong dòng chảy thời gian.

Mạnh Lưu Sâm đi theo bên người Lộ Tây Trán, trên cơ bản không có gì để nói, nhưng xảy ra một chuyện nho nhỏ làm cậu ta ấm lòng. Cậu ta cảm thấy lần này theo đuôi Lộ Tây Trán là một việc vô cùng đáng giá, lúc Lộ Tây Trán giới thiệu cậu ta với Mavis đã nói là "my", có lẽ trong lòng Lộ Tây Trán đã thừa nhận cậu ta là em trai mình rồi.

"Thân ái, anh phải báo với em một tin tức tốt. Trước đó không lâu, mẹ của tên đó đã không lảng tránh bọn anh nữa. Bà ta rốt cuộc đồng ý mở miệng nói chuyện."

Trên thực tế, mặc dù FBI nhân tài hội tụ, phá án vô số, nhưng vụ án mười năm trước, bọn họ lại 'thúc thủ vô sách'. Tuy bắt được tên chủ mưu, nhưng không cách nào biết rõ chân tướng. Vào đêm đó, tên sát nhân cuồng ma ấy đã nói gì với Lộ Tây Trán, vì sao nhà kho lại nổ tung, gồm cả Lộ Thư Dã bên trong, mười người tán thân trong biển lửa.

Mỗi thành viên FBI đều là tinh anh vượt trội, bao gồm cả Mavis. Anh ta là người bên bộ phận Internet. Mấy năm trước có một tin tức chấn động toàn cầu: "FBI truy nã 'Cương thi Internet', không chế 50 vạn máy tính trên toàn cầu. Mavis chính là thành viên nồng cốt trong nhiệm vụ đó.

Vụ án giết người mười năm trước tạo thành chấn thương tâm lý nghiêm trọng với Lộ Tây Trán, bọn họ không phải không biết, cho nên chỉ có thể tiến hành từng bước.

Lộ Tây Trán nhìn tài liệu Mavis đưa cho mình, là phân tích bối cảnh gia đình và nội dung trò chuyện với mẹ tên sát nhân Jessy. Còn về những tài liệu và kết quả điều tra khác nàng không cần xem lại, dù sao những bảng ghi chép lạnh như băng đó cũng không khắc sâu ấn tượng bằng người đã trực tiếp trải qua tất cả như nàng.

Đến khi Lộ Tây Trán ngẩng đầu lên, nàng nhíu mày, nhìn vào đôi đồng tử màu nâu của Mavis, môi mỏng khẽ nhếch. "Anima và Animus."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro