Chương 8: Giáo sư ngạo kiều

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 8: Giáo sư ngạo kiều

Âm thanh trong trẻo của Lộ Tây Trán vờn quanh không gian nhỏ hẹp, thậm chí còn có thể nghe được tiếng vang. Người phụ nữ trước mặt ngẩng đầu, hơi cong môi, nếp nhăn ẩn ẩn nơi khóe mắt. Giọng bà ta rất êm tai, êm đến không giống như một người hơn bốn mươi tuổi nên có. Bà ta nói: "Là tôi, chỉ có tôi."

Lộ Tây Trán khẽ gật đầu, từ chối cho ý kiến. Kiều Ỷ Hạ nhìn không thấu ý đồ của nàng, chỉ có thể yên lặng xem biến.

"Tôi mắc một loại bệnh kỳ quái, không thể khống chế suy nghĩ của mình."

Kiều Ỷ Hạ nhướng mi, lễ phép nói: "Mạo muội hỏi một câu, chồng bà?"

"Tôi có bệnh như vậy, ông ấy bỏ đi rồi. Tôi không trách, cũng không hận." Ánh mắt bà ta vừa chân thành vừa xúc động. Giọng nói không chút ấm ức nào, ngược lại tràn đầy kiên định.

"Có thể xem phòng của bà một chút không?" Kiều Ỷ Hạ kéo kéo áo khoác, chịu đựng không khí lạnh lẽo hỏi. Ngay cả nóc nhà cũng bị thủng một lỗ, đừng hy vọng nơi đây có máy sưởi ấm hay bếp lò. Tuy cửa sổ đang đóng, nhưng có thể thấy vì quá lâu nên không còn rắn chắc, bị gió thổi phát ra tiếng vang răng rắc.

Lô Quế Bình gật đầu. Kiều Ỷ Hạ cùng Lộ Tây Trán ngồi dậy chia nhau ra nhìn xung quanh. Kiều Ỷ Hạ đến phòng ngủ, Lộ Tây Trán đến phòng bếp. Chỉ để Lô Quế Bình một mình ngồi trên ghế dài bất động, vẻ mặt thản nhiên.

Không lâu sau, Lộ Tây Trán ra khỏi phòng bếp, đi về hướng phòng ngủ. Nàng khoanh tay đứng cạnh Kiều Ỷ Hạ. Trong phòng ngủ chỉ có một chiếc giường, đặt sát vách. Kiều Ỷ Hạ nhìn nàng nói: "Lộ giáo sư, chúng ta ra ngoài đi."

Lô Quế Bình dùng ly thủy tinh uống nước, không chút khẩn trương, dường như chỉ xem Kiều Ỷ Hạ và Lộ Tây Trán như khách đến chơi nhà.

"Lô phu nhân, trước kia tình cảm của bà và chồng có tốt không?" Kiều Ỷ Hạ hỏi.

"Tốt. Cho dù tôi đuổi, ông ấy cũng không đi."

"Nói cách khác, tình cảm vợ chồng hai người chỉ vừa rạn nứt gần đây." Kiều Ỷ Hạ không nhanh không chậm nói.

Lô Quế Bình gật gật đầu: "Ông ấy có người đàn bà khác bên ngoài, thường xuyên cả đêm không về. Khoảng chừng một tháng trước, ông ấy đã không về nhà rồi." Bà ta nói chuyện bình thản mà thong dong, như đang kể chuyện của người khác.

"Nhưng vừa rồi tôi nghe người trong thôn nói, trước đó không lâu còn gặp hai vợ chồng bà, hơn nữa thoạt nhìn vô cùng ân ái." Kiều Ỷ Hạ nói dối. Vừa rồi người phụ nữ kia vốn không nhắc đến chuyện này. Nàng sở dĩ nói như vậy, là muốn xem phản ứng của Lô Quế Bình.

Lô Quế Bình tỏ ra bình tĩnh ngoài dự kiến. Bà và những thôn phụ kia hoàn toàn khác nhau. Trên người bà mang theo một loại phong thái thản nhiên, dường như không gì có thể quấy nhiễu. Nhưng loại bình tĩnh này, lại làm người khác hoài nghi. Chỉ thấy bà nhẹ nhàng cười cười, đặt ly thủy tinh xuống, cầm lấy đồ cắt móng tay nhấp nhấp: "Cô cảnh sát, có câu tốt khoe xấu che. Cô nhất định từng nghe qua." Ngụ ý, dù trong nhà chúng tôi có ầm ĩ đến mức nào, trước mặt người ngoài nhất định phải tỏ ra keo sơn gắn bó.

Xem ra, chồng Lô Quế Bình quả thật có vấn đề.

"Lô phu nhân, có thể cho tôi mượn nhẫn của bà không?" Lộ Tây Trán nói.

Lời vừa nói ra, Lô Quế Bình vẫn luôn bình tĩnh đột ngột run tay, suýt nữa cắt trúng thịt, bất quá rất nhanh đã trấn định lại: "Nhẫn gì cơ, vốn không có loại đồ vật này. Tên quỷ nghèo kia làm sao mua nổi nhẫn cho tôi."

"Vậy sao? Vậy tôi có thể mạo muội hỏi một câu, chiếc nhẫn giấu trong phòng bếp kia là của ai?"

"Cái gì!" Lô Quế Bình đột ngột đứng lên, ngực phập phồng, lớn giọng nói: "Sao cô có thể tùy tiện chạm vào đồ người khác? Sao cô có thể tìm thấy?"

Gương mặt Lộ Tây Trán lạnh lùng, chống lại ánh mắt sắc bén của Lô Quế Bình: "Mời bà hợp tác với cảnh sát, lấy nhẫn ra đây."

Lô Quế Bình nắm chặt nắm đấm, biết mình bị Lộ Tây Trán tính kế. Nàng vốn không tìm được chiếc nhẫn nào cả. Nhưng từ giờ phút này, bà đã không thể thoát thân. Bà ta cau mày, hít một hơi, dường như đang ảo não, bỏ lại một câu: "Các cô chờ một chút." Sau đó vào phòng bếp.

Kiều Ỷ Hạ và Lộ Tây Trán ngồi trên ghế sô pha. Kiều Ỷ Hạ hít hít mũi, phòng này không những lạnh mà còn có một loại hơi thở u ám, làm Kiều Ỷ Hạ rét run, nhịn không được rùng mình. Nàng nhẹ giọng hỏi Lộ Tây Trán: "Làm sao cô biết bà ta có nhẫn?" Quả thật đúng như lời Lô Quế Bình, nhà bọn họ hầu như chỉ có bốn vách tường. Kiều Ỷ Hạ thật sự không thể tưởng tượng nổi năm xưa chồng bà ta hào phóng đến mức mua nhẫn cho bà ta. Dù sao vào niên đại của bọn họ, muốn mua một chiếc nhẫn cần phải có kha khá tiền.

"Tay bà ta rất đen, nhưng ngón áp út bên trái lại có một vòng trắng."

Nói cách khác bà ta đeo nhẫn quanh năm, lúc đi ném đồ và hiện tại là vì đối phó các nàng nên mới cố ý tháo ra. Kiều Ỷ Hạ lập tức hỏi: "Vậy sao cô biết bà ta giấu nhẫn trong nhà bếp?" Nếu lúc ấy Lộ Tây Trán nói sai, sẽ biến chuyện này từ khéo thành vụng.

"Đoán đấy."

"Đoán?" Kiều Ỷ Hạ có chút khó tin. Nàng vậy mà nghe được từ đoán từ miệng Lộ Tây Trán.

Lộ Tây Trán hạ giọng, dùng thanh âm chỉ hai người nghe, nói: "Bà ta là một người rất cẩn thận. Nhất định sẽ không giấu nhẫn ở những nơi dễ phát hiện như phòng ngủ. Từ biểu hiện quanh năm đeo nhẫn cho thấy bà ta rất quý chiếc nhẫn này, nên cũng không có khả năng giấu ở nơi dơ bẩn như nhà vệ sinh." Nhà này nhỏ như vậy, trừ một gian phòng ngủ, một nhà vệ sinh, và nơi có vẻ là phòng khách này, chỉ còn lại phòng bếp. "Hơn nữa rất có khả năng sẽ giấu trong chén." Lô Quế Bình rất thông minh, bà ta biết chắc không sớm thì muộn cảnh sát cũng sẽ tìm đến đây.

"Trong chén?"

"Chén đĩa sau khi rữa sạch sẽ được chất cùng một chỗ. Tôi đoán, chiếc nhẫn kia nhất định giấu trong khe hỡ giữa hai cái chén."

"Vậy vừa rồi cô có tìm không?"

"Không có."

Kiều Ỷ Hạ có chút tiếc nuối: "Cô đã đoán đến vậy rồi, sao không nghiệm chứng thử?"

"Nhẫn là vật riêng tư, chưa có sự cho phép của bà ấy, tôi không thể tùy tiện chạm vào. Đây là đạo đức cơ bản." Lộ Tây Trán nhìn thẳng phía trước, hàng mi dài khẽ run, xinh đẹp mà cao ngạo.

Kiều Ỷ Hạ rất muốn tặng cho cô gái này một ánh mắt xem thường. Rõ ràng cô là chuyên gia trong cục cảnh sát, lục lọi đồ vật này nọ là yêu cầu công việc, không liên quan đến vấn đề đạo đức có biết không. Nhưng mà ngồi ở đây thật sự vô cùng lạnh, không khí rét thấu xương làm Kiều Ỷ Hạ không muốn nói thêm câu nào nữa.

Lô Quế Bình đã vào trong ba phút, chỉ nghe tiếng binh binh bang bang, nhưng vẫn chưa thấy bà ta ra. Kiều Ỷ Hạ chỉ có thể nhẫn nại tiếp tục chờ. Bỗng thấy Lộ Tây Trán cởi áo khoác trên người ra. Đây chính là chiếc áo style thu đông mới nhất của Narciso Rodriguez. Trước đây trên tạp chí thời trang Kiều Ỷ Hạ từng thấy qua một lần. Lúc ấy cảm thấy không có gì đẹp mắt, nhưng hiện giờ mặc trên người Lộ Tây Trán, so với mặc trên người những người mẫu kia, chiếc áo càng thêm tinh xảo.

Còn chưa kịp hiểu vì sao Lộ Tây Trán lại cởi áo trong căn phòng lạnh lẽo này, một chiếc áo khoác mang theo hơi ấm bất ngờ bị ném vào ngực Kiều Ỷ Hạ. Kiều Ỷ Hạ khó hiểu nhìn Lộ Tây Trán. Lộ Tây Trán không nhìn nàng, vuốt vuốt tóc ôn hòa nói một câu: "Tôi nóng."

"Nóng?" Kiều Ỷ Hạ cảm thấy lạnh đến mức sắp đóng băng luôn rồi, vậy mà nàng lại nói nóng.

"Lúc người đang chạy bộ sẽ có một loại cảm giác hưng phấn, theo đó não sẽ kích thích hệ bài tiết sinh ra nhiệt, tương tự như lúc ăn cay, não cũng sẽ bị kích thích. Mà lúc tôi đang suy nghĩ về vụ án, sẽ sinh ra một loại cảm giác tương tự chạy bộ và ăn cay, dễ dàng hưng phấn." Lộ Tây Trán có phần mất tự nhiên giải thích. Nhưng trong mắt Kiều Ỷ Hạ, cô gái này vừa dí dỏm lại đáng yêu.

"Vậy tôi giữ cho cô, khi nào thấy lạnh cô lấy lại."

"Cô mặc đi."

Kiều Ỷ Hạ mở to hai mắt, khó tin nhìn nàng. Người mắc bệnh sạch sẽ nghiêm trọng lại phúc hắc như Lộ Tây Trán, lại cho mình mặc áo của cô ấy?

"Đừng nhìn tôi bằng ánh mắt đó, tôi cũng không nói không cần giặt."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro