Chương 9: Ba người đồng hành

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 9: Ba người đồng hành

Bên trong Lộ Tây Trán mặc một chiếc áo len cổ cao, đường cong hoàn mỹ của nàng hiện ra vô cùng tinh tế. Trên người nàng luôn mang theo một mùi hương tươi mát đặc trưng. Không nồng như nước hoa, cũng không ngào ngạt như hoa tươi, đó là một loại thiên hương chỉ thuộc về riêng Lộ Tây Trán. Kiều Ỷ Hạ khoác áo của nàng, ngón tay miết nhẹ vạt áo, chất vải mượt mà lướt qua da thịt, như dòng nước ấm chảy vào lòng.

Lô Quế Bình xuất hiện, trên mặt phủ một vẻ phiền muộn. Kiều Ỷ Hạ nhận chiếc nhẫn trong tay bà ta, cẩn thận dò xét một phen, vẫn không phát hiện gì khác thường. Nàng muốn đưa cho Lộ Tây Trán xem, lại nghe Lộ Tây Trán nói: "Lô phu nhân và chồng đã kết hôn hai mươi năm rồi."

"Năm nay, vừa tròn hai mươi năm."

Kiều Ỷ Hạ cầm nhẫn trong tay, như là bỗng nhiên nhớ đến cái gì, cau mày cẩn thận hỏi: "Lô phu nhân, hai người kết hôn nhiều năm như vậy, không có con sao?"

Lô Quế Bình rốt cuộc không cười nữa, sắc mặt trắng bệch, đó là một loại đau khổ phát ra từ nội tâm, không chút giả dối: "Từng có."

'Từng có' và 'có' là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau. Từng có là chỉ đã có nhưng hiện nay không còn. Có lẽ sợ Kiều Ỷ Hạ và Lộ Tây Trán hỏi tới, Lô Quế Bình dùng sức lắc đầu, ánh mắt tuyệt vọng cầu xin: "Tôi không muốn nhắc đến bất cứ chuyện gì về đứa nhỏ nữa, xin các cô đừng hỏi nữa. Cầu xin các cô."

Lô Quế Bình đã không muốn đề cập đến đoạn quá khứ này, tiếp tục xác muối vào miệng vết thương của bà ta hiển nhiên không phải quyết định sáng suốt. Dù cho bà ta có nói, cũng chỉ là qua loa tắc trách. Nhưng có thể xác định một điều, đứa con chính là gút mắc trong lòng bà ta, là vết sẹo lớn nhất trong tim.

Kiều Ỷ Hạ và Lộ Tây Trán không nói nữa, nhưng từ khi Kiều Ỷ Hạ nhắc đến đứa nhỏ, Lô Quế Bình vốn thản nhiên lập tức trở nên nôn nóng, thoạt nhìn đứng ngồi không yên. Kiều Ỷ Hạ cũng không định cắt ngang, bởi vì giờ phút này, nhất cử nhất động của bà ta chính là phản ánh tâm lý tốt nhất. Mãi đến khi Lô Quế Bình không chịu đựng được nữa, nghẹn ngào nói: "Hai vị cảnh sát, hai cô dẫn tôi đi đi, tôi nhận tội, tôi nhận hết tất cả."

Kiều Ỷ Hạ khẽ nhíu mày, nếu nói khi quan sát bà ta trong camera, nàng hoài nghi người này đầu tiên, nhưng hiện tại đã hoàn toàn loại bà ta khỏi danh sách tình nghi.

Lộ Tây Trán ngồi dậy, ghế sô pha cũ kỹ phát ra tiếng xoẹt ~ xoẹt ~, mắt nàng nhìn thẳng phía trước, giống như vị một vị thần ngạo nghễ, hé mở môi son: "Kiều, chúng ta đi."

"Tại sao!" Bà ta cơ hồ không kìm chế được hét to: "Tại sao không bắt tôi! Tôi đã nhận tất cả rồi!"

Kiều Ỷ Hạ cẩn thận thả chiếc nhẫn lại vào tay Lô Quế Bình, chuẩn bị cùng Lộ Tây Trán rời khỏi. Dáng người Lộ Tây Trán rất cao, so với nàng 1m72 cao hơn 3cm. Dung nhan tuyệt trần cùng thân người hoàn mỹ, dễ làm người khác liên tưởng đến nữ thần Athena. Lộ Tây Trán không lập tức rời khỏi, mà lạnh nhạt nói: "Hung thủ thật sự đã sa lưới. Đương nhiên, như bà mong muốn, thân là tòng phạm bà cũng không thoát được chế tài."

"Cái gì hung thủ thật sự, cái gì tòng phạm, tôi không hiểu!" Trên mặt bà ta chảy xuống một giọt lệ, từ ánh mắt bối rối đã bại lộ tâm trạng giấu đầu lòi đuôi: "Tôi hận những người kia, bọn họ... bọn họ chỉ xứng làm quỷ dưới đao tôi!"

Lộ Tây Trán hơi nhíu mày, thoạt nhìn đã mất kiên nhẫn. Nàng tiế về phía trước một bước, đột nhiên cảm thấy thấy chân bị ôm chặt. Người ôm chân nàng không ai khác chính là Lô Quế Bình đang vô cùng thương tâm. Chỉ thấy bà ta nước mắt tuôn trào, gần như tuyệt vọng cầu xin: "Không được oan uổng ông ấy, đều là tôi làm, không liên quan ông ấy! Tôi không muốn liên lụy bất kỳ ai nữa, ông ấy nhất định vì tôi mới ra nhận tội, các cô không được vu oan ông ấy, tôi cầu xin các cô!"

Lô Quê Bình khóc đứt gan đứt ruột. Lộ Tây Trán bị bà ta ôm chân, cảm thấy nước mắt gần như đã thấm vào quần dài. Kiều Ỷ Hạ biết Lộ Tây Trán có bệnh thích sạch sẽ nghiêm trọng, quả nhiên, trên mặt nàng đã đóng băng ba thước. Nhưng dù vậy, Lộ Tây Trán vẫn đứng yên tại chỗ, không chọn rút chân ra, vì nếu như vậy, sẽ rất dễ đá trúng bà ta.

Kiều Ỷ Hạ đành phải cúi người, dùng sức kéo bà ta ra, đồng thời đảm bảo không làm bà đau. Lô Quế Bình dường như đã khóc đến kiệt sức, rốt cuộc bị nàng kéo ra. Kiều Ỷ Hạ liền cùng Lộ Tây Trán rời khỏi, vừa ra cửa đã thấy Thạch Vi chờ bên ngoài. Thạch Vi thoạt nhìn rất nôn nóng, lại có chút kinh ngạc, hiển nhiên không nghĩ sẽ gặp các nàng ở đây.

"Ha ha, tôi vừa tra được chỗ của bà ta, hai cô đã tới trước rồi. Thế nào, bà ta đã nhận tội chưa?" Phía sau Thạch Vi còn đi theo ba người, Thương Lục, Bạch Anh và một cậu trai tóc húi cua.

"Nhận tội rồi." Kiều Ỷ Hạ nhìn Thạch Vi, cũng không biết là tiếc nuối hay chán nản, lạnh nhạt nói với anh ta: "Luôn miệng nói mình là hung thủ duy nhất."

"Vậy còn không nhanh bắt đi, bắt về cục thẩm vấn!" Dù không phải chủ mưu, nhưng đã nói như vậy nhất định không thoát khỏi liên quan đến vụ án này.

Kiều Ỷ Hạ tiếp tục nói: "Đây không phải là đang đợi anh sao, đội trưởng Thạch."

"Khục... khục... " Thạch Vi có chút xấu hổ, ho một tiếng, sau đó vẫy vẫy tay với ba người phía sau: "Đi."

Thương Lục theo sát Thạch Vi, thời điểm đi vào hai mắt cậu ta nhìn chằm chằm Lộ Tây Trán, trong mắt nổi hoa đào, không chịu động bước chân. Bạch Anh gõ đầu cậu ta, cậu ta mới hồi phục tinh thần. Lộ Tây Trán thật sự không thích nói nhiều, đợi bọn họ vào liền chuẩn bị rời đi, đột nhiên nghe tiếng Thạch Vi hô to: "Nhanh gọi 120!"

Ý thức đã xảy ra chuyện, hai người không hẹn mà cùng nhanh chân chạy vào nhà. Chỉ thấy hai mắt Lô Quế Bình nhắm nghiền, sắc mặt trắng bệch, té trên mặt đất.

Tuy thoạt nhìn Thạch Vi có chút tùy tiện, nhưng là người khống chế cục diện vô cùng tốt, đây cũng là nguyên nhân vì sao anh ta có thể trở thành tổ trưởng tổ trọng án. Thạch Vi nhìn Kiều Ỷ Hạ và Lộ Tây Trán bên cạnh nói: "Lộ giáo sư, cô và Tiểu Hạ có chuyện cần làm mau đi đi, nơi này cứ giao cho tôi, trước đưa người đến bệnh viện, đợi bà ta tỉnh lại sẽ tính sau."

"Đúng rồi, Lộ giáo sư." Thạch Vi gọi Lộ Tây Trán lại: "Hai người có cần giúp gì không?"

Kiều Ỷ Hạ cảm thấy người trời sinh cao ngạo như Lộ Tây Trán, nhất định cảm thấy sự có mặt bọn họ đã là dư thừa, nói chi đến giúp đỡ. Nhưng câu trả lời của Lộ Tây Trán nằm ngoài dự đoán của nàng.

"Có."

Thạch Vi nghe vậy vô cùng hăng hái, hướng Thương Lục nói: "Mấy người các cậu đến bệnh viện chăm sóc người này cho tốt, khi nào bà ta tỉnh lại lập tức gọi cho tôi." Sau đó đi về phía trước vài bước, đến giữa Lộ Tây Trán và Kiều Ỷ Hạ, nhìn Lộ Tây Trán nói: "Lộ giáo sư chúng ta đi thôi."

Lộ Tây Trán nhàn nhạt liếc Thạch Vi một cái, sau đó dừng mắt trên tấm phản đang bị gió thổi "phần phật" bên trên, hé môi nói: "Thương Lục, đi cùng chúng tôi."

Thương Lục nghe nàng nói, giống như nhận được ân sủng của hoàng đế, hai mắt sáng lấp lánh, ngoác miệng cười toe toét, nhanh như chớp bay đến trước mặt Lộ Tây Trán, cười giống như đóa hoa cúc. Lộ Tây Trán không quan tâm, chỉ nhàn nhạt nói một câu thật có lỗi, rất rõ ràng là nói với Thạch Vi, sau đó không nói thêm gì nữa, xoay người ra khỏi phòng.

Lộ Tây Trán và Kiều Ỷ Hạ sánh vai đi phía trước, Thương Lục theo sau. Mặc dù liều mạng che giấu nhưng tiếng cười của cậu ta vẫn đặc biệt chói tai, nhất định trong lòng đang nở đầy hoa. Mặc dù trước đó chưa từng gặp mặt, nhưng chỉ bằng bảng thành tích khủng của nàng cũng đủ để Thương Lục xem Lộ Tây Trán - Lộ giáo sư là thần tượng. Vậy mà hôm nay, không chỉ được gặp mà còn có cơ hội tiếp xúc gần gũi với thần tượng, ngẫm lại giống như đang nằm mơ.

"Lộ giáo sư, cái kia, chị có thể cho em biết, vì sao lại chọn em không?" Thương Lục đến cạnh Lộ Tây Trán, tươi cười hỏi han: "Em không có ý gì khác, chỉ là cảm thấy, Thạch đội kinh nghiệm phong phú, con người ổn trọng, năng lực lại mạnh mẽ, thấy thế nào đều lợi hại hơn em..."

"Bởi vì chỉ có cậu mặc thường phục."

Nghe Lộ Tây Trán nói, Kiều Ỷ Hạ thật hiếu kỳ vẻ mặt giờ phút này của Thương Lục, nàng cũng thật sự lén nhìn qua. Chỉ thấy bước chân cậu ta chậm dần, từ song song lại lần nữa rơi xuống phía sau, lún đồng tiền như hoa cứng ngắt. Cá là trên đỉnh đầu cậu ta lúc này đang kéo đầy mây đen. Mà không thể không nói, Thương Lục cậu bé này suy nghĩ nhiều rồi, cậu ta mơ tưởng được nghe lời tán dương hoặc tâm tình từ miệng Lộ Tây Trán, khả năng này không phải không có, mà là hoàn toàn không.

Vốn tưởng Thương Lục sẽ yên tĩnh lại, thật không ngờ vài giây sau cậu ta lại hăng hái bừng bừng, chạy đến cạnh Lộ Tây Trán, còn cởi áo khoác của mình ra: "Lộ giáo sư, chị mặc ít như vậy có lạnh không? Hay là mặc áo của em đi. Chị yên tâm, em mới giặt hôm qua. còn có mùi thơm."

Lúc này Kiều Ỷ Hạ mới nhớ, trên người mình còn khoác áo của Lộ Tây Trán, lập tức cởi ra khoác trở lại vai nàng: "Thật có lỗi, Lộ giáo sư."

Vốn đang đi rất nhanh, Lộ Tây Trán đột nhiên dừng bước. Thương Lục đang đi vội vả, thấy Lộ Tây Trán dừng lại cũng dừng theo, lui về phía sau, khó hiểu nhìn nhìn thần tượng. Chỉ thấy Lộ Tây Trán cởi áo trên vai xuống, ném vào ngực Kiều Ỷ Hạ, cũng không nhìn nàng, uy nghiêm nói: "Tôi nói, tôi nóng." Tiếp tục đi về phía trước.

Thương Lục líu lưỡi nhìn Kiều Ỷ Hạ. Kiều Ỷ Hạ cảm thấy đáy lòng dâng lên cảm giác khác thường, cũng không kịp suy nghĩ, đuổi theo Lộ Tây Trán.

Trên đường đi gặp hai người phụ nữ đang chuyện trò vui vẻ, Lộ Tây Trán một mình tiến lên nói chuyện với họ rồi lấy ra thứ gì đó, chỉ thấy hai người nhìn nhau, lập tức khoát tay lắc đầu, trong miệng còn lẩm bẩm không thể nào, chưa thấy qua.

Trở lại xe, sau khi khởi động, Kiều Ỷ Hạ lập tức mở điều hòa. Thương Lục ngồi bên ghế phụ, chà xát hai tay chống lạnh, cậu ta quay đầu nhìn Lộ Tây Trán, không hổ là nữ trung hào kiệt, chỉ mặc một chiếc áo len cao cổ, lại thoạt nhìn vô cùng thong dong.

"Nói một chút đi, Kiều."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro