Chương 85: Đồng hồ hàng hiệu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 85: Đồng hồ hàng hiệu

Lộ Tây Trán cơ hồ là trằn trọc trong mơ. Nhưng lần này không giống những lần trước, không có những gương mặt đáng ghê tởm kia, cũng không có âm thanh hành hạ nàng, có chẳng qua chỉ là một vùng đất bao la bay đầy bông tuyết, tựa như bầu trời tuyết trắng mười năm về trước. Trong mơ, Lộ Thư Dã vẫn tao nhã như thế, tựa như một hoàng tử anh tuấn, trên mặt còn mang theo nụ cười có thể hòa tan băng tuyết. Nàng đi tới, muốn nắm chặt bàn tay đang duỗi ra của anh, nhưng thế nào cũng không sờ tới. Lộ Thư Dã thật giống như chơi trốn tìm, nàng càng chạy, anh càng trốn, thật vất vả nàng mới bắt được anh, vậy mà anh, lại hóa thành bông tuyết, tan biến trong không trung.

Vì bảy giờ phải đến công ty, Kiều Ỷ Hạ phải rời giường lúc năm giờ, bắt tay vào giặt quần áo. Đêm qua về nhà muộn, vì để Lộ Tây Trán có thể ngủ sớm, nàng cũng không giặt quần áo. Kiều Ỷ Hạ dùng nước xã hương thơm ngào ngạt giặt quần áo của hai người, sau khi phơi xong thì đến phòng bếp chuẩn bị bữa sáng. Trời bên ngoài đang dần chuyển sáng, cứ như vậy trong nháy mắt, nàng đột nhiên cảm thấy, mình và Lộ Tây Trán đã quen nhau thật lâu, thật lâu...Mà các nàng cũng đã tương nhu dĩ mạt rất lâu.

"Cầm lấy cái này." Ăn sáng xong, Kiều Ỷ Hạ dọn đồ chuẩn bị rời nhà, Lộ Tây Trán gọi nàng lại, đưa cho nàng một cái túi, bên trong rất nhiều hộp có hoa văn, chứa một ít bánh ngọt, chính là bánh dứa hôm qua Lộ Tây Trán mua ở Cổ Lâu.

"Em ăn không hết đâu. Một hộp là đủ rồi, còn lại chị cứ giữ ăn đi." Kiều Ỷ Hạ vừa nói vừa lấy một chiếc hộp bên trong ra, chuẩn bị mang đi.

Lộ Tây Trán ngăn nàng lại. "Ăn không hết thì chia cho những người khác. Mặc dù hiện giờ em không có kinh nghiệm, tạm thời chưa thể chưởng quản công ty, nhưng từ giờ trở đi phải tạo lập hình tượng. Nhớ kỹ, bây giờ em không phải thiên kim Kiều thị, không được làm người khác cảm thấy khó gần. Nếu không, sau này thay thế ba em, tất sẽ có người mang ý xấu dùng chuyện này gièm pha."

Kiều Ỷ Hạ cảm động cực kỳ, bất chấp ôm lấy nàng, cọ cọ vào mặt nàng. "Sao cái gì chị cũng biết vậy?"

"Còn không phải vì ai kia cái gì cũng không biết." Tuy tỏ vẻ oán trách, nhưng giọng nàng lại tràn đầy cưng chiều. "Được rồi, đi nhanh đi. Làm việc cho giỏi, hảo hảo tra án. Phá án xong, chị có thưởng."

"Thưởng gì cơ?"

"Không nói cho em." Lộ Tây Trán đẩy nàng ra, xoay người tránh đi. "Nhưng chị nghĩ, em nhất định sẽ mừng như điên cho xem."

Kiều Ỷ Hạ rời khỏi không bao lâu, Lộ Tây Trán liền nhận được điện thoại của Giang Hạ Qua. Lúc đó, sau lưng Giang Hạ Qua đi theo hai người đan ông, một người kéo hành lý, một người đeo kính râm đi sát bên cạnh, đường đường là hai tên đàn ông trai tráng, lại chẳng khác gì tiểu tùy tùng. Giang Hạ Qua tháo kính râm xuống, nhét vào bóp da, cặp môi đỏ mộng diêm dúa lẳng lơ.

"Mình đã xem sách rồi, rất hài lòng, nhất định chủ tịch Tiffany cũng không dám xem nhẹ mặt mũi mình."

"Ừm." Lộ Tây Trán đáp lời.

"Đúng rồi, Tây Trán. Em trai cậu..." Giang Hạ Qua vểnh môi, thiên kiều bá mị, làm tất cả đàn ông trong phi trường không khỏi quăng đến ánh mắt ái mộ. "Không thích hợp đâu. Cậu thông minh như vậy, có lẽ hiểu ý mình?"

Nàng đương nhiên hiểu ý cô ấy, chẳng qua là, chỉ trách Mạnh Lưu Sâm không biết chừng mực, ngay cả Giang Hạ Qua cũng dám trêu chọc. "Cậu ta quá ham chơi."

"Ham chơi không phải chuyện xấu, mình cũng rất ham chơi. Nhưng mà, có lẽ cậu không muốn để mình và cậu ta vui chơi với nhau chứ?" Ánh mắt Giang Hạ Qua rất sắc, cô nhìn ra được, mặc dù ngoài miệng Lộ Tây Trán nói không thèm để ý, nhưng trong lòng vẫn rất quan tâm Mạnh Lưu Sâm. Mạnh Lưu Sâm là hoa công tử, Giang Hạ Qua cũng là cao thủ tình trường. Nếu Giang Hạ Qua thật sự phụng bồi, chỉ sợ người chịu thiệt chỉ có Mạnh Lưu Sâm.

"Tùy cô, không liên quan tới tôi."

Giang Hạ Qua giẫm lên giày cao gót, cười khẽ một tiếng. "Nếu cậu không phản đối, mình cũng không còn gì lo lắng rồi. Dù sao, mặc dù còn chưa hiểu rõ Lưu Sâm, nhưng ít nhất cậu ta còn một bộ da tốt, miễn cưỡng xứng với mình đi."

Bên kia yên lặng chừng năm giây, Giang Hạ Qua nói tiếp. "Cứ vậy đi, mình đến sân bay rồi, đến nơi sẽ liên lạc với cậu."

"Hai người không thích hợp."

Giang Hạ Qua càng thêm vui vẻ, rốt cuộc không nén được, tực giận rồi, hừ. "Dù sao chỉ là vui đùa một chút thôi, không thích hợp cũng không sao cả."

"Cô đừng phản ứng tới cậu ta. Mấy lần như vậy, sẽ từ bỏ thôi."

Giang Hạ Qua đương nhiên có chừng có mực, Lộ Tây Trán nói ra những lời này đã không dễ dàng. Cô cũng không đành lòng trêu chọc Lộ Tây Trán, tốt tính đáp. "Mình biết rồi, cậu không cần lo lắng. Cúp máy đây, sắp lên phi cơ rồi."

----------------

Doãn Minh trở về lúc ba giờ chiều. Lúc này giáo sư Ngô không còn đi theo nữa, Lộ Tây Trán cho ông một viên thuốc an thần. Ông tin tưởng, chỉ cần có nàng ở đây, rất nhanh sẽ tra ra manh mối. Phòng làm việc của Doãn Minh rất lớn, so với Cao Bình Du còn to hơn. Trên bàn làm việc treo một bức tranh thủy mặc, không chỉ thế, trên kệ sách còn bày biện giấy và nghiên mực, rất có văn nhã.

Doãn Minh lộ vẻ mệt mỏi, thoạt nhìn rất vất vả. Tuy năm nay đã hơn sáu mươi, nhưng thoạt nhìn tối đa chỉ có bốn mươi lăm, mặt mày tuấn tú, phong thần tuấn lãng, dáng người cũng rất cao. Không giống một giáo sư, ngược lại giống minh tinh điện ảnh. Ông ta đeo một chiếc đồng hồ, giơ tay nhấc chân đều mạnh mẽ, có một loại quý khí trời sinh.

"Ngại quá, để các vị đợi lâu."

"Là chúng tôi quấy rầy." Cảnh sát Bành nói. "Có điều, về bản án của giáo sư Cao, có chút chi tiết, chúng tôi muốn xác nhận lại với giáo sư Doãn một chút."

"Mọi người cứ việc hỏi, tôi nhất định tri vô bất ngôn, ngôn vô bất tẫn."

"Lần trước, ngài nói hai người xảy ra tranh chấp vấn đề học thuật. Giáo sư Ngô sau một đêm thức trắng soạn giáo án, chưa ngủ yên giấc nên tâm trạng chấn động rất lớn. Trong lúc hai người tranh chấp, ngài không khống chế được tâm tình, nói vài câu quá đáng, làm giáo sư Ngô mất bình tĩnh. Là như thế có đúng không?"

Doãn Doãn Minh gật đầu. "Đúng, lão Cao đối với vấn đề học thuật rất cố chấp. Hai người chúng tôi quả thật không quen nhìn mặt nhau, nhưng tôi cũng không ngờ tranh chấp với ông ấy vài câu, ông ấy lại nghĩ không thông... Nhưng mà sau đó nghe nói, ông ấy có khuynh hướng tự kỷ, nếu nói vậy, chuyện này cũng khó trách."

"Xin hỏi, từ đâu biết được giáo sư Doãn, giáo sư Cao có khuynh hướng tự kỷ?" Doãn Minh vốn bắt chéo chân, liền chuyển hai chân đặt trên sàn, cười cười, nhìn người đặt câu hỏi Lộ Tây Trán.

"Là như vầy, sau khi lão Cao xảy ra chuyện, tôi vẫn cảm thấy không đúng, dù gì cũng chỉ là tranh chấp nhỏ, trước kia cũng không phải chưa xảy ra, đâu cần đến mức tự tử. Vì vậy tôi liền gọi điện cho con gái của lão Cao, hỏi một xem gần đây lão Cao có gặp chuyện phiền lòng gì không. Cô bé đó mới nói chuyện này cho tôi, Aiz, lại nói, Trăn Nhi cũng thật đáng thương, vẫn rất hiếu thảo, có lẽ cô bé rất đau lòng."

"Giáo sư Doãn trước kia có quen biết con gái giáo sư Cao sao?"

Doãn Minh vẫy vẫy tay. "Sao có thể. Tôi và lão Cao vừa thấy mặt đã cãi nhau, bình thường cũng không nói được mấy câu, sao tôi có thể quen biết con gái ông ấy."

Nhân viên cảnh sát cúi đầu ghi chép, Bạch Anh bên cạnh cũng như đang ghi chép gì đó. Lộ Tây Trán không nói thêm gì nữa, cảnh sát Bành tiếp tục hỏi Doãn Minh vài vấn đề, như là, nội dung bọn họ tranh chấp, lúc ấy giáo sư Cao đã thay đổi thế nào, vân vân. Toàn bộ quá trình, Doãn Minh đều tỏ ra rất ung dung, cũng không lảng tránh vấn đề.

Sau khi rời khỏi, cảnh sát Bành và mọi người đến bệnh viện giáo sư Cao điều trị trước đó không lâu, Thương Lục cũng cùng đi với họ, còn Bạch Anh đưa Lộ Tây Trán về nhà. Hai người không trở về ngay, mà là cùng đi dạo. Lộ Tây Trán biết Bạch Anh muốn hỏi nhận xét của mình về vụ án. Dáng người Bạch Anh nhỏ nhắn, so với Lộ Tây Trán đang mang giày đế bằng còn thấp hơn một cái đầu. Cô ngẩng đầu nhìn Lộ Tây Trán hỏi. "Vừa rồi chị và giáo sư Doãn nói gì vậy?"

Vừa rồi lúc mọi người rời đi, Lộ Tây Trán vẫn còn ở lại phòng làm việc của Doãn Minh, khoảng mười giây sau mới đi ra. Điều này không phù hợp tác phong dứt khoát của nàng.

"Chị nói với ông ấy, đồng hồ của ông ấy nhìn rất đẹp."

Bạch Anh gật đầu. "Đúng là đẹp, hình như là Ballon Blue de Cartier mới nhất dành cho doanh nhân." Mấy hôm trước cô còn thấy áp-phích khổng lồ dán trên cửa hàng Cartier trên đường đi làm. "Nhưng chuyện này thì liên quan gì đến vụ án?" Dù sao, Bạch Anh cảm thấy không phải Lộ Tây Trán chỉ đơn thuần khen ngợi đồng hồ của Doãn Minh.

"Đồ dỏm."

Hàng giả? Bạch Anh trợn to hai mắt. Với thân phận của Doãn Minh, mặc dù không thể mua một cái hàng hiệu chân chính, nhưng cũng không thể đeo đồ giả chứ.

Lộ Tây Trán thả chậm bước chân, không nhanh không chậm nói. "Rõ ràng, từ cách ăn mặc của Doãn Minh, tuy không phải hàng hiệu, nhưng rất sạch sẽ, tóc cũng được chải kỹ càng, hơn nữa nhìn vẻ ngoài ông ta hoàn toàn không xứng với tuổi tác, chị cho là mỗi ngày ông ấy đều đi bảo dưỡng, đủ cho thấy ông ta là một người rất xem trọng vẻ ngoài. Thu nhập của ông ta không thấp, nếu muốn mua một chiếc đồng hồ tốt, hoàn toàn không cần mua hàng giả, cho nên đồng hồ này nhất định là do người khác cho."

"Vợ của giáo sư Doãn đã mất nhiều năm, chỉ có một con trai, chẳng lẽ là do con trai tặng."

Lộ Tây Trán dừng chân, dùng ánh mắt sắc bén nhìn Bạch Anh. "Bạch Anh, bất kỳ chuyện gì cũng đừng nghĩ tất yếu phải như thế. Động não. Con cái tặng quà cho ba mẹ, phần lớn là vì để họ vui vẻ, còn một phần là vì phô bày thành tích của mình. Hơn phân nửa phụ huynh sẽ cảm thấy hãnh diện vì quà tặng của con cái. Cho nên chỉ có thể xuất phát từ hai mục đích này, con cái mới tặng quà cho ba mẹ. Nếu theo lời em nói, tặng một món đồ hàng giả, dù ba mẹ không phát hiện ra, nhưng người đó cũng có vẻ không có trình độ, còn làm trái lại mong muốn ban đầu."

"Nếu không phải giáo sư Doãn tự mình mua, cũng không phải con ông ấy mua, vậy sẽ là ai chứ? Cũng không thể là bạn bè... Hơn nữa, Lộ giáo sư, người tặng món quà này nhất định phải rất thân với giáo sư Doãn, bằng không ông ta cũng không quý trọng như vậy. Nhưng người tặng không sợ giáo sư Doãn phát hiện đồng hồ là giả, ảnh hưởng quan hệ giữa hai người sao?"

"Vấn đề này hỏi rất hay." Lộ Tây Trán khẽ gật đầu. "Chính là vì quan hệ giữa hai người rất thân, nên mới dám tặng ông ấy hàng nhái của Cartier."

Tính cách một người có thể nhận xét thông qua trang trí trong phòng. Phòng làm việc của Doãn Minh rất có hơi thở thư hương, tường treo tranh thủy mặc, trong tủ đầy giấy và bút lông, không nơi nào không cho thấy ông ấy là một văn nhân. Một người như vậy, sẽ không hiểu rõ những món đồ xa xỉ, đương nhiên cũng rất khó phân biệt thật giả. Người tặng đồng hồ, chính là nhìn ra điểm này, mới có thể không kiêng nể gì mà tặng.

Nhưng Lộ Tây Trán không nói những chuyện này ra, mà là để Bạch Anh tự mình suy nghĩ. Sau một lúc lâu, nàng hỏi. "Bạch Anh, chị hỏi em, nếu em là Doãn Minh, sau khi giáo sư Cao té lầu, sẽ gọi điện cho con gái ông ấy sao?"

Bạch Anh cau mày lắc đầu. "Không thể nào, em trốn còn không kịp... Không đúng, cũng không phải tránh né, tóm lại là không được tự nhiên." Nói đến đây, Bạch Anh lại mở to mắt, hít sâu một hơi. "Lộ giáo sư, ý chị là?"

"Chị chỉ xem xét sự việc. Khách quan mà nói, dù Cao Bình Du té lầu có quan hệ với Doãn Minh hay không, thân là người có khả năng bị tình nghi nhất, trên phương diện tâm lý Doãn Minh nên kháng cự tiếp xúc với người nhà Cao Bình Du, cũng chính là Cao Trăn Nhi. Mà Cao Trăn Nhi, cũng sẽ có thái độ hoài nghi với người cuối cùng nhìn thấy ba mình còn sống. Nếu cô ấy vẫn như cũ, có thể bình tâm nói chuyện với Doãn Minh, như vậy chỉ có thể nói rõ hai điều. Một, cái chết của giáo sư Cao đối với cô ấy cũng không gây xúc động lớn. Nhưng dù là giáo sư Ngô hay giáo sư Doãn đều nói, cô ấy là đứa con gái vô cùng hiếu thảo. Hai, cô ấy đối với người tình nghi tin tưởng trăm phần trăm. Đương nhiên, hai tình huống rên chỉ xảy ra khi bọn họ đã quen biết và trò chuyện với nhau trước đó. Nhưng Doãn Minh đã phạm phải một sai lầm vô cùng chí mạng." Con ngươi Lộ Tây Trán trầm xuống.

"Là gì ạ?" Bạch Anh càng nghe càng mê mẩn. Cô cảm thấy nghe Lộ Tây Trán phân tích tình tiết vụ án là một chuyện vô cùng có ý nghĩa.

"Lời ban đầu và lúc sau không trùn khớp." Lộ Tây Trán vuốt vuốt tóc mình. "Trước đó ông ta nói, sau khi sự việc xảy ra liền gọi cho Cao Trăn Nhi, nhưng sau đó lại nhanh chóng phủ nhận, mình và Cao Trăn Nhi không quen biết. Vậy làm sao ông ta biết cách liên lạc với Cao Trăn Nhi đây? Còn nữa, cảnh sát tất nhiên sẽ liên lạc với Cao Trăn Nhi, Cao Trăn Nhi cũng sẽ thành khẩn nói ra mọi chuyện, ông ta cần gì phải vẽ vời cho thêm chuyện."

Theo như lời Lộ Tây Trán, tựa hồ có chỗ nào đó rất mơ hồ, rối thành một nùi. Bạch Anh yên tĩnh nghe, nhưng vẫn cảm thấy mình không thể giải được nút thắt này. Bạch Anh đột nhiên dừng bước, lấy quyển ghi chép trong túi ra, soàn soạt ghi chép lại toàn bộ lời Lộ Tây Trán vừa nói. Lộ Tây Trán cũng không xen vào, ngừng nói, cho cô ấy có đủ thời gian.

Mãi đến khi Bạch Anh viết xong, ngẩng đầu lên, Lộ Tây Trán mới không nhanh không chậm tiếp tục nói. "Còn nữa, chúng ta có thể dựa vào mô hình VAC* (Visual Accessing Cues – Những manh mối tiếp cận trực quan) để phân tích tâm lý Doãn Minh. Vừa rồi em vẫn luôn ghi chép, có lẽ sẽ ghi nhớ một số chi tiết. Sau khi nghe chị phân tích xong, em có thể so sánh với ghi chép của mình."

Mô hình VAC Bạch Anh từng học ở đại học. Đây là phương pháp dựa vào vị trí ánh mắt người mà phán đoán suy nghĩ của họ, cụ thể có sáu điểm. Nhưng lúc đó giáo viên chỉ nói sơ qua, không giảng sâu vào, nên Bạch Anh nhớ không rõ lắm, liền kỹ càng ghi chép.

"Lúc cảnh sát Bành hỏi giáo sư Doãn vấn đề đầu tiên, hai mắt giáo sư Doãn nhìn thẳng cảnh sát Bành, ba giây sau liền chuyển hướng về phía bên trái, tiếp theo lại nhìn thẳng. Nhưng lúc chị hỏi giáo sư Doãn vấn đề, ông ta vốn đang nhìn thẳng, lại nhìn lên về hướng bên trái, tiếp theo nhìn xuống về hướng bên phải. Trong lý luận VAC, nhìn lên về bên trái nghĩa là đang nhớ lại hình ảnh, nhìn xuống về bên phải nghĩa là đang trò chuyện với bản thân. Rất rõ ràng, lúc đầu giáo sư Doãn nhìn về phía trên bên trái, là đang tiến hành nhớ lại những hình ảnh trong quá khứ, kích hoạt khu thần kinh liên lạc thị giác, tạo ra một hình ảnh tương đối nguyên vẹn. Nhưng khi mắt ông ta dời xuống dưới bên phải, nghĩa là ông ta đang tiến hành ráp nối với suy nghĩ của mình, dựa trên cơ sở hình ảnh ban đầu, bổ sung thêm hình ảnh. Cho nên lời ông ấy nói, có một nửa là sự thật, và một nửa còn lại là tự bịa."

------------------------

Chú giải về mô hình VAC:

Lần đầu tiên thuật ngữ Những manh mối tiếp cận trực quan (Visual Accessing Cues) được nhắc đến là bởi Richard Bandler và John Grinder trong cuốn Cóc biến thành hoàng tử: Lập Trình Ngôn Ngữ Tư Duy (Frogs into Princes: Neuro Linguistic Programming (NLP)). Từ những thử nghiệm của họ, sau đây là những gì họ tìm thấy.

Nếu mắt người đối diện luôn nhìn lên, bạn biết ngay họ đang tạo ra hình ảnh và bạn có thể thu hút sự quan tâm của họ bằng cách sử dụng ngôn ngữ thị giác.

Nếu mắt họ nhìn lên về một phía (thường là bên phải của người đó), có nghĩa là họ đang hình dung trong đầu một điều gì đó, một khung cảnh hay một bức tranh: họ đang xây dựng hình ảnh.

Mắt nhìn lên về một hướng khác (thường là bên trái), có nghĩa là người này đang nhớ lại một hình ảnh, một sự việc mà người ấy đã nhìn thấy trước đây.

Mắt nhìn xuống về phía bên trái là những âm thanh nội tại, nghĩa là người này đang nói chuyện với chính mình, nói qua nói lại, có thể là đang tranh cãi về hai mặt của một vấn đề.

Nhìn xuống về phía bên phải là dấu hiệu cho thấy người này đang dùng bộ lọc cảm giác nghĩa là cảm xúc và tình cảm. Khác với thị giác và thính giác, chuyển động mắt thuộc về cảm giác không có sự phân biệt giữa việc nhớ lại hay tạo dựng hình ảnh; tất cả chỉ là cảm xúc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro