Chương 87: Yêu không một mình

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 87: yêu không một mình

Hứa Gia Trình làm kế toán trong công ty viễn thông. Anh ta đi đứng không tiện, mỗi ngày đến làm đều lập đi lập lại mấy công việc: ấn bàn phím, bấm máy tính, viết hóa đơn, thẩm tra đối chiếu sổ sách. Vì quy mô công ty không lớn, nên chức vị và tiền lương anh ta cũng thấp. Kiều Ỷ Hạ rất thông minh, nàng không để Hứa Gia Trình nhìn thấy mình, mà trực tiếp đến phòng tài chính gặp quản lý, nói là người thân Hứa Gia Trình, đến tìm hiểu một ít chuyện. Quản lý là một người đàn ông trung niên, lòng thích cái đẹp mọi người đều có, thấy người tới diện mạo thoát tục, ăn nói bất phàm, thoáng chốc liền quên mất giờ tan tầm, thoải mái cùng Kiều Ỷ Hạ trò chuyện.

"Cái gì? Kết hôn? Tên tiểu tử này thật không biết điều, chuyện lớn như vậy cũng không nói với chúng tôi, có phải sợ chúng tôi không đi tiền không."Quản lý là người phóng khoáng, nói chuyện rất thoải mái, không che giấu gì cả.

Nhưng từ miệng quản lý, chỉ nghe ông ta oán trách Hứa Gia Trình không thông báo chuyện kết hôn, cũng không quá ngạc nhiên, vì vậy Kiều Ỷ Hạ hỏi. "Có lẽ anh ấy không tiện mở miệng. Nhưng ngài tựa hồ không mấy ngạc nhiên."

"Haiz." Quản lý vẫy vẫy tay. "Vợ chồng họ vô cùng ngọt ngào. Gia Trình đi đứng bất tiện, cô gái kia mỗi ngày đều đến đưa cơm cho cậu ấy, ngọt ngào vô cùng. Lúc đó mấy người bọn tôi còn chọc cậu ta, gặp vận may gì, mới tìm được cô bạn gái xinh đẹp lại tri kỷ như vậy."

Kiều Ỷ Hạ lưu chuyển ánh mắt, đầu tiên không lên tiếng, sau đó lấy một tấm ảnh, đưa cho quản lý. "Người ông nói, là cô gái trên này sao?"

"A, đúng! Chính là cô ấy." Quản lý hiểu rõ cười cười, cảm thấy không thích hợp, liền hỏi. "Nhưng mà, tiểu thư đến tìm tôi làm gì? Có phải Gia Trình và vợ cãi nhau không?"

Kiều Ỷ Hạ gật đầu. "Đúng vậy. Tôi là chị họ Gia Trình. Năm đó nó tìm được bạn gái cũng không nói cho tôi biết, hại tôi khổ tâm làm mai cho nó. Hôm nay lấy được vợ đẹp lại không biết quý trọng, chị họ như tôi cảm thấy rất thất vọng. Lại nói, quản lý có biết nó tìm được bạn gái khi nào không?"

"Cái này tôi thật không nhớ rõ, có lẽ hơn một năm trước. Tên Gia Trình này cũng thật không đáng tin, vợ là để yêu thương, sao có thể cãi nhau với người ta chứ."

Kiều Ỷ Hạ nhận lại ảnh chụp từ tay quản lý, lễ phép hàn huyên với ông ta mấy câu, tránh giờ nhân viên tan sở, để không gặp Hứa Gia Trình. Sau đó liền mượn cớ rời đi, trước khi còn nói với quản lý đừng nói chuyện mình tới cho Hứa Gia Trình, quản lý cũng rất sảng khoái đồng ý.

Khi ra cửa, sắc trời đã tối. Lúc trước bầu trời còn rán chiều màu da cam, giờ cũng biến thành một mảnh đen nhánh. Dưới ánh đèn yếu ớt, Kiều Ỷ Hạ nhìn thoáng qua ảnh chụp trên tay, Chu Mộng Hồ cười đến xinh đẹp động lòng người, tóc dài theo gió thổi lên, cả người tản ra hơi thở thanh xuân.

Trong đầu nàng hiện ra một ý nghĩ đáng sợ, mà nàng biết rõ, chân tướng, có lẽ so với ý nghĩ này còn đáng sợ hơn. Chúng đang ẩn nấp sau một tảng đá, từ từ lộ ra răng nanh.

Về công ty chỉnh lý xong tư liệu, Kiều Ỷ Hạ về nhà, nàng phát hiện hoành thánh mình làm buổi sáng còn nguyên trong tủ lạnh, một viên cũng không thiếu. Nàng cũng không tin tưởng Lộ Tây Trán sẽ tự mình nấu cơm. Lộ Tây Trán chính là một người cuồng việc, khi đâm đầu vào việc gì sẽ bận rộn mất ăn mất ngủ. Chính mình sợ nàng lười nấu cơm nên mới làm ít hoành thánh để sẵn, ai ngờ nàng vẫn không chịu ăn, này làm Kiều Ỷ Hạ quả thật tức giận.

Quả nhiên Lộ Tây Trán đang ngồi xếp bằng trên thảm lông, tóc dài tùy ý buộc ra phía sau. Nàng đeo mắt kính, tay phải cầm bật lửa, tay trái cầm một tờ giấy trắng che ở phía trên, mắt vẫn không nhúc nhích, không chút ảnh hưởng bởi Kiều Ỷ Hạ.

Sau đó, Kiều Ỷ Hạ tiến lên nhặt một chiếc bật lửa nàng tùy tiện vứt sang một bên, nhìn kỹ, không phải loại bật lửa Zippo hay đắt tiền gì, chỉ là một cái bật lửa năm đồng bình thường, bán đầy ngoài tiệm tạp hóa.

Kiều Ỷ Hạ chưa lên tiếng, Lộ Tây Trán đã giải thích. "Không phải chị có sở thích sưu tầm bật lửa." Nếu không phải tình thế bất đắc dĩ, cả đời nàng cũng không muốn chứng kiến những thứ liên quan đến lửa xuất hiện trong tầm mắt mình.

Dù trong mắt Kiều Ỷ Hạ, hành động vừa rồi của nàng không có gì khác thường, nhưng chỉ có nàng tự biết, một khắc kia khi ánh lửa sáng lên, nàng phải dùng hết sức lực khắc chế chính mình, làm bản thân không phát run, không sợ đến nhắm mắt lại. Tựa như mười năm trước, một khi nhắm mắt lại, nàng cũng không ngờ, mở ra, lại cần nhiều dũng khí đến vậy.

Di thư của Cao Bình Du không dài, chỉ có mấy câu, nhưng lại làm một người tâm tư luôn bình lặng như Lộ Tây Trán không khỏi vài phần chua xót. Khi nhìn vào chữ viết bên trong, Lộ Tây Trán mới phát hiện, người xung quanh đều cho rằng Cao Bình Du bệnh đến váng đầu, nhưng thực ra, lòng ông ấy so với nước suối còn thanh tịnh hơn, so với gương còn sáng hơn, sớm đã nhìn thấu lòng người quanh mình.

Sớm đã biết, chính mình có lẽ đã nuôi ong tay áo.

"Tình thân là gì?" Trong phòng rất tối, một bên tóc rơi xuống che đi ánh mắt nàng. Câu này, như là hỏi Kiều Ỷ Hạ, cũng như là tự hỏi chính mình.

------------------------

Buổi chiều sau khi tạm biệt Bạch Anh, Lộ Tây Trán không về nhà, mà một mình đến trường học của Cao Bình Du, tìm Đới Mỹ Kỳ. Rõ ràng lúc Đới Mỹ Kỳ thấy nàng, rất sợ hãi, còn muốn chạy trốn. Đới Mỹ Kỳ biết rõ cô gái trước mặt có "hỏa nhãn kim tinh". Cô không dám nhìn nàng, thật sự không dám.

"Nói đi."

"Em không hiểu chị đang nói gì. Những chuyện nên nói em đã nói, van xin chị, bỏ qua cho em đi!" Khuôn mặt Đới Mỹ Kỳ nhăn nhúm, gần như muốn khóc lên.

Lộ Tây Trán đến gần phía trước vài bước, nhìn cô ta chằm chằm. "Em che giấu một phần sự thật, chẳng qua là sợ mình bị liên lụy. Em chỉ là một người ngoài cuộc vô tội, không cần thông minh quá, nếu không sẽ bị thông minh hại. Giấy trắng một khi đã nhiễm mực, dù thế nào cũng không thể rửa sạch, cách duy nhất, chính là thay một trang giấy mới."

Thấy Đới Mỹ Kỳ không nói lời nào, Lộ Tây Trán không đếm xỉa tới nói. "Em có quyển giữ im lặng, nhưng tiếp theo chỉ sợ, em phải đối mặt, không phải chỉ một mình chị, mà là cả một đám người."

Đới Mỹ Kỳ xoay người, hai tay chống trên bệ cửa sổ, tay áo sạch sẽ cọ ra một mảng vôi. Lúc này là thời gian lên lớp, trên hành lang chỉ có hai người. Bầu không khí yên tĩnh làm Đới Mỹ Kỳ trong lòng giống như bị kiến gặm cắn, xen lẫn đau khổ.

Cuối cùng, cô hít sâu một hơi, nhắm mắt lại, nói ra. "Ngày hôm đó, quả thật thầy phụ đạo muốn em đến giúp đưa đồ, nhưng trùng hợp là sau khi trở về, em đụng phải giáo sư Doãn." Đới Mỹ Kỳ cắn môi dưới. "Giáo sư Doãn nói, nhờ em đến phòng photo đóng dấu gì đó, em đồng ý. Phòng photo ngay trong trường học, cách tòa nhà văn phòng không xa, nhưng tài liệu của giáo sư Doãn rất nhiều, còn bảo em phải đóng lại thành sấp, mỗi bản không quá mười trang, đến lúc em làm xong, trên đường trở về, liền..."

Nói đến đây, Đới Mỹ Kỳ bắt đầu nức nở. "Em chỉ là không muốn mọi người hiểu lầm, em sợ mọi người nói em và giáo sư Doãn thông đồng làm gì, em thật sự không có..."

Một học sinh bình thường, gia đình không giàu có, bằng vào cố gắng của mình thật vất vả thi đậu đại học. Có thể bước vào trường đại học, đương nhiên không muốn vấn vào bãi nước đục. Sau khi sự việc phát sinh, chỉ một lòng nghĩ, dù sao chuyện này cũng không liên quan tới mình, cần gì phải vẽ vời cho thêm chuyện, giấu giếm một ít chi tiết cũng không sao. Lộ Tây Trán đương nhiên có thể hiểu cho tâm trạng cô ấy. Nếu không, nàng cũng không bí mật tìm đến, mà là trực tiếp nói cho cảnh sát Bành.

Bởi vì Lộ Tây Trán không thể thấy hiện trường vụ án trước tiên, nên không thể phán doán một cách chuẩn xác. Nhưng kết hợp ghi chép, nàng phát hiện, thầy phụ đạo bảo Đới Mỹ Kỳ đi đưa đồ là thật, nhưng trong đó có một manh mối nhỏ rất dễ dàng bị bỏ qua. Căn cứ theo lời thầy phụ đạo, ông ấy bảo Đới Mỹ Kỳ đi lúc chín giờ sáng, nhưng lúc Cao Bình Du té lầu lại là vào chín giờ ba mươi sáu phút. Cách nhau đúng 36 phút đồng hồ, nói cách khác, Đới Mỹ Kỳ đi đưa đồ, cần gì phải mất đến 36 phút đồng hồ?

Lộ Tây Trán cẩn thận quan sát khoảng cách từ ký túc xá đến tòa nhà văn phòng, nếu đi chậm thật chậm, cũng tối đa chỉ mười lắm phút. Huống hồ thầy giáo nhờ học sinh đưa tài liệu, họ không thể đi như tản bộ, hẳn là chạy nhanh hoặc là đi vội vả qua đấy. Có người sẽ nghĩ, Đới Mỹ Kỳ là lãng phí thời gian tìm tài liệu cũng không chừng, nhưng Lộ Tây Trán hiểu rõ phòng tư liệu trong trường. Bên trong nhất định có nhân viên quảng lý, Đới Mỹ Kỳ chỉ cần nói ra tài liệu mình cần sẽ có người giúp cô ấy lấy.

Cho nên ba mươi sáu phút này, Đới Mỹ Kỳ nhất định đã đi làm chuyện khác.

Nước mắt Đới Mỹ Kỳ chảy ào ào. Cô là cô gái nông thôn, từ nhỏ đã cố gắng học tập, khát khao có thành tích cao, làm ba mẹ ở nhà hãnh diện, tuyệt không ngờ sẽ dính dáng đến những chuyện này. Hiện giờ, cô vô cùng sợ hãi, lại ấm ức.

"Em yên tâm, chuyện này, bọn chị sẽ không làm lộ ra." Lộ Tây Trán nói.

"Thật sao? Mọi người sẽ giữ bí mật cho em?"

Lộ Tây Trán gật đầu. Nàng hỏi những chuyện này, đều chỉ vì phá án thôi. Hơn nữa bọn người cảnh sát Bành cũng khéo hiểu lòng người, nhất định có thể hiểu được khổ tâm của Đới Mỹ Kỳ. Loại chuyện này nếu truyền ra ngoài, trong đám học sinh sẽ khó tránh khỏi một truyền mười, mười truyền một trăm, thuận tiện thêm mắm dặm muối bẻ cong sự thật. Đối với Đới Mỹ Kỳ hoàn toàn bất lợi, đã như vậy, bọn họ cũng không cần phải nói ra.

Nhưng thế giới này, đến bao giờ mới có thể hoàn bình yên, không có tội ác và lừa gạt, cũng không có bạo hành và tham lam.

Vụ án của Cao Bình Du, nàng đã hoàn toàn hiểu rõ chân tướng, nhưng trong lòng không có chút cảm giác thoải mái khi phá được án. Lòng người ghê tởm, nhiều năm trước nàng đã tận mắt chứng kiến, thật không ngờ trải qua năm tháng biến thiên, loại ghê tởm này đang ở quanh mình không ngừng bành trướng. Tham lam và ích kỷ giống như một quả cầu lửa, càng lăn càng lớn, từ bên trong vọt ra bên ngoài, nhiễm đỏ cả tròng mắt màu đen.

Lộ Tây Trán đem trang giấy có chữ viết mạnh mẽ của Cao Bình Du đặt xuống sàn, lướt qua bàn, đi đến trước mặt Kiều Ỷ Hạ. Kiều Ỷ Hạ vốn muốn trách nàng không nghe lời mình hảo hảo ăn cơm, nhưng vừa nhìn đến vẻ mặt tiều tụy mệt mỏi của nàng, nhất thời trong lòng mềm nhũng, thương còn không hết, sau nói được nửa lời trách cứ.

"Muốn ăn gì?" Câu hỏi dịu dàng như nắng ấm ngày đông.

Lộ Tây Trán mơn trớn sóng mũi nàng. "Tức giận rồi?"

Kiều Ỷ Hạ cũng mơn trớn mũi nàng. "Biết rõ em tức giận, sao còn không chịu hảo hảo ăn cơm? Vụ án tuy là quan trọng, nhưng quan trọng thế nào, cũng không bằng một phần mười sức khỏe chị."

Lộ Tây Trán cầm chặt tay nàng, cảm nhận hơi ấm truyền đến từ bàn tay mềm mại như bạch ngọc của nàng, sau đó đưa lên áp vào mặt mình, cọ cọ. "Sau này không như vậy nữa, đừng tức giận, được không?"

"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro