Nghiệt Duyên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" Có một dạng tình yêu, là hữu duyên nhưng vô phận. Người ta yêu nhau đến chết đi sống lại, nhưng cuối cùng lại là một câu chuyện không hợp ý trời, ý đời.
Có một dạng tình yêu, là cố chấp không để đuổi theo một người đã bỏ mặc mình ở lại để rẽ ngang sang con đường khác. Mãi mãi vẫn không hiểu là tại bước chân mình bé nhỏ hay tại lòng người quá rộng lớn, mà đi mãi vẫn chẳng thấy một hồi kết như ước mong.
Có một dạng tình yêu, là hi sinh, là chờ đợi, là âm thầm, là lặng lẽ. Dẫu cho có cố gắng bao nhiêu chăng nữa, người đó vẫn chẳng biết, chẳng hay, chẳng rung động.
Có một dạng tình yêu, đã tàn phai tự khi nào. Nhưng vì một người cứ mãi cố chấp níu kéo, nên hóa thành chuyện buồn đau.
Có một dạng tình yêu, là người thừa trong câu chuyện hạnh phúc. Không rõ là tình cảm thật sự hay chỉ là chút rung động trong phút chốc chỉ biết rằng, ngay từ lúc bắt đầu đã là chuyện trái ngang..."
Bởi vậy nói, tình yêu là liều thuốc chữa bệnh, cũng là liều thuốc độc... Yêu không có lỗi, người được yêu cũng không có lỗi.. có trách thì trách. Con tim mình đã dại khờ lạc nhịp... Yêu đúng cách...., nhưng sai người....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro