[28/4/2014] Một mùa hoa.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dạo gần đây thời tiết thất thường quá. Lúc thì lại nóng, lúc thì lại lạnh, chẳng biết đâu mà lần.

.

.

.

Vậy là chuẩn bị vào đầu tháng 6 rồi. Tôi tính nay nghỉ hè chưa tới một tuần, vậy mà sắp tới lại phải chuẩn bị đăng kí học thêm, rồi học hè tá lả. @@ Lắm lúc thấy mệt quá. Cắm đầu học suốt ngày, riết nhìn lại mọi thứ thấy nó cứ mờ mờ ảo. Kiểu như mình biến thành con người lạc hậu chỉ trong 9 tháng ấy =))

Haizz. Lâu lắm rồi không ra ngoài đường, hồi chiều này theo bạn dạo phố một chút. Nhìn mấy khóm hoa phượng nở bung tan tác, tự dưng lòng nặng đi, thấy buồn.

Nhanh thật, trải qua đời tôi thế đó mà đã mấy mùa hoa. Tôi thích phượng, nhưng không thích mùa hè. Thử tưởng tượng cái cảm giác khi sân trường chỉ còn mình bạn, ngơ ngẩn giữa tán phượng đỏ xen kẽ xanh, thấy nó bơ vơ vô định. Nhìn đâu cũng chỉ còn 2 chữ “từng có”. Nghe đâu đó tiếng cười, nghe đâu đó kỉ niệm. Nỗi nhớ lấp đầy cái trống rỗng trong suy nghĩ.

Không biết có ai biết trò này không, cái trò mà tuổi học sinh chúng ta từng làm. Ép phượng vào vở cho khô rồi đem thổi. Tôi cũng chẳng biết là có đúng vậy không, vì tôi lùn nên chẳng bao giờ chơi được trò đó cả =))) Tôi không đủ cao để hái hoa =))

Mà sao đến bây giờ tôi mới biết phượng nó đẹp nhỉ? Con người tôi khô khốc đến thế sao? Cảm giác như tôi sống xa hoa đã quá mụ mị rồi. Hồi đó nhìn lại những thứ ấy còn thấy khinh, vì nó tầm thường. Có ngờ đâu rồi một ngày lại buồn trước cái sự tầm thường đó.

Tôi muốn khắc ghi một mùa hoa, nhưng rất tiếc khi nhận ra thì đã không còn rồi…

Mà dạo này phượng nở thất thường. Có cây đến giờ vẫn chưa chịu nở. Cành phượng thì trĩu, cành thì trống quơ. Bên nặng bên nhẹ, nhìn mà mắc cười. Hôm mưa quá trời quá đất, phượng rụng rũ rượi luôn. Tôi sợ gió to gãy cành phượng nên ngẫm nhiều lúc xuýt xoa xót quá trời.

Những thứ trong kỉ niệm tôi nhỏ bé như thế đấy. Thiếu hụt nhiều như thế đấy. Những thứ tưởng chừng như là cả một thế giới theo nghĩa PHẢI CÓ của một học sinh, tôi đến bây giờ mới biết được. Là tôi lỡ làng, là tôi có lỗi. Nỗi ray rứt dù chẳng ai nói tôi làm sai…

Tôi biết phải làm sao để tìm lại những tháng ngày phượng nở mà chính mình làm đánh mất? Giữa rừng phượng nở ngợp trời, tôi thấy ăn năn… Phải chăng vì con người tôi, cũng vô tình như mấy hạt mưa quất phượng rơi ngã đó?

Tử Dương.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro