Chương 5 : Thân Phận Khác Biệt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Nếu như hậu cung vốn dĩ là nơi âm mưu trùng trùng, lòng người khó đoán thì với cô không có âm mưu nào mà không đoán trước được. Hào nhoáng chỉ làm con người ta dễ lộ khuyết điểm mà thôi.

****

Sớm.

Người của hoàng cung đã tới đón. Kiệu hoa võng lọng kéo dài cả dẫy nhà. Mộc lão chủ cố ý làm rầm rộ lên cũng là để bách tính thấy nhị tiểu thư nhà Mộc gia tiến cung làm phi tần bên cạnh hoàng thượng. Riêng đám rước này cũng khiến cho Mộc gia mở mày mở mặt.

Suốt dọc đường đi bách tính đứng hai bên đường mà chỉ trỏ. Những tiểu nữ nhà nghèo thì than thân trách phận không được diễm phúc này. Những nam tử thì thương tiếc một giai nhân kỳ tài mà họ không thể với tới.

- Dừng kiệu.

Một tiếng hô to của tên thái giám kéo cô về thực tại.

Tới hoàng cung, cô không được đi kiệu vào mà phải đi bộ qua một khoảng sân vô cùng rộng, nếu không phải thân luyện võ chắc cô đã sớm rụng rời đôi chân rồi. Sao ở đâu ra lắm quy tắc thế không biết.

Cuối cùng tên thái giám để cô lại nơi ngự hoa viên thơm ngào ngạt dặn dò cô đợi rồi thoái lui. Tên thái giám đi rồi cô mới để ý kỹ đợi ở đây còn có gần trăm người đều là tiểu thư khuê nữ của các đại gia tộc đem tới tiến cung.

Đứng bên cạnh nhỏ giọng, Nhật Dạ bắt đầu nói cho cô về từng người.

Ngô Ngọc Diệp tiểu thư độc nhất của Ngô gia, cháu gái quan tứ phẩm hình bộ thị lang Ngô Quang Phục. Vừa nói Nhật Dạ vừa ra dấu về phía nữ tử một thân lụa đỏ rực rỡ ôm sát vào thân hình khiêu gợi chỗ vào cần cong đều cong chỗ nào cần thẳng đều thẳng. Thân ảnh kia nam nhân nào nhìn mà chả muốn bế ngay lên giường. Nhưng trên người nàng ta không có cái khí phách của một tiểu thư nhà quan tứ phẩm mà lại mang đầy bụi hồng trần như kỹ nữ lầu xanh.

Nói chuyện với nàng ta một tiểu thư đài các Phong Nguyệt Quang một thân tím nhạt nhẹ nhàng gật đầu chắp nối cho câu chuyện chẳng đâu vào đâu, chủ yếu là khoe khoang của Ngô Ngọc Diệp.

Người như vậy, một cao sang một thấp kém lại nói chuyện cùng nhau tạo lên cảnh thật đối nghịch.

Ngược lại, Hoàng Băng Tâm con gái khâm sai đại thần Hoàng Phương khoác trên mình y phục thiên thanh đơn giản mà nhẹ nhàng tiêu sái bước trong ngự hoa viên. Nữ nhân này gương mặt trầm ổn ánh lên sự thông thái cùng tâm hồn tinh khiết, mỗi bước đi của nàng như được từng cánh hoa nhẹ nâng.

" Một tiểu thư có học thức." Mạnh Hàn Băng thầm đánh giá. Người như vậy tiến cung, vướng vào vòng tranh đấu thì thật phí phạm hào quang.

- Đây có phải nhị tiểu thư của Mộc phủ nổi tiếng tài hoa hơn người?

Hai tỷ muội Trương Hoà Nhật và Trương Hoà Đoàn bước tới trưng ra gương mặt khuynh quốc khuynh thành tươi cười làm quen.

Đang mải ngắm nữ nhân tiêu sái Hoàng Băng Tâm, Mạnh Hàn Băng chả thèm để ý tới hai nữ nhân này.

- Nghe danh tiểu thư đã lâu giờ tỷ muội ta mới được gặp mặt thật không ngờ tài năng như vậy lại nằm bên trong người như nhị tiểu thư.

Mạnh Hàn Băng vẫn không thèm để ý tới họ chỉ có Nhật Dạ tiếp lời.

- Hai vị tiểu thư này mới gặp mặt mà đã một mực nói tiểu thư nhà ta tài năng hơn người há chẳng phải là hai vị tự cho rằng bản thân không ai bằng người sao.

Mấy ngươi đứng bên kia nghe bên này có chuyện vui cũng bước tới chỉ là vừa nghe tỳ nữ bên Mạnh Hàn Băng nói liền che miệng cười. Hai người này đều là đệ nhất mỹ nhân, bán kính ngàn dặm không ai sánh kịp nay lại bị một tỳ nữ nhỏ bé chê cười, những nữ nhân kia thỏa lòng lắm.

- Ngươi....

Trương Hòa Nhật vừa giơ cánh tay lên định tát Nhật Dạ thì lập tức bị Mạnh Hàn Băng tóm lại.

- Hai vị tiểu thư này đều là tiểu thư đài các hà cớ phải chấp nhặt một tỳ nữ ngu ngốc. Mong hai vị nể mặt ta mà tha cho tỳ nữ này.

Miệng nói, môi cười nhưng đôi mắt thì ánh lên sát khí đằng đằng. Riêng ánh mắt của cô đã làm cho những người xung quanh thấy hít thở cũng đầy khó khăn.

- Hừ, ngươi đừng tưởng là tiểu thư của một trong ngũ đại gia tộc mà lên mặt ra oai đừng quên chúng ta là ngoại tôn của thừa tướng đương triều.

Dù rất sợ nhưng nghĩ địa vị Mộc Trường Hoa không bằng mình nên Trương Hòa Nhật vẫn cố cứng giọng, cố gắng rụt tay lại. Lúc này cổ tay Trương Hòa Nhật đã nổi hằn đỏ ửng, đau rát.

- A thì ra là không bằng người nên chó cậy chủ sao.

- Ngươi....

- Nhật Dạ!

- Tiểu thư thứ tội.

Hai tỷ muội bị Nhật Dạ nói móc, lại bị nữ nhân khác cười kinh, không nói được lời nào mặt vàng như người ốm lại thêm toàn thân sắc cam vàng làm Mạnh Hàn Băng không khỏi nhớ tới chiếc bánh rán trong chảo dầu.

- Trấn quốc công chúa giá đáo.

Một lời này đem sự chú ý của đám tiểu thư ra trước cửa ngự hoa viên. Đang tiến lại gần là một nữ tử thân bạch y nhẹ bay trong gió. Đôi mắt lạnh lùng như dòng sông băng nghìn năm giấu sau tầng my dày, dài, cong vút. Nước da trắng bóc cộng thêm hai má hây hây sắc đỏ. Đôi môi anh đào đỏ như máu. Mái tóc nâu trầm trong nắng chiều mà ánh lên lấp lánh. Chỉ là, chỉ là người này quá giống Mạnh Hàn Băng. Điểm khác duy nhất là Trấn quốc công chúa có đôi mắt đen nhánh sâu thẳm còn Mạnh Hàn Băng cô có đôi mắt nâu trầm lý trí.

Sau một khắc điếng người, tiếng nghị luận to nhỏ bắt đầu vang lên.

" Hình như đây là Trấn quốc công chúa Liên Chi do chính tiên đế sắc phong, được tham dự triều chính thấy vua không phải quỳ trong truyền thuyết."

" Nghe nói công chúa còn được giữ binh phù đó. "

" Thật là xinh đẹp mê người a."

" Suỵt không chỉ nổi tiếng xinh đẹp tài hoa mà vị Trấn quốc công chúa này còn nổi danh độc ác đó."

" Thật sao?"

" Ta nghe ca ca ta nói lúc trước có hoàng tử Trung Bắc sang cầu thân sau khi gặp Trấn quốc công chúa liền phát điên tự đả thương chính mình cho tới chết đó"

" Oa dữ vậy sao thật không đó."

" Ta đây còn nghe tổ phụ ta nói có vị hoàng đế Hoa Kiều đem năm mươi vạn quân sang yêu cầu gả Trấn quốc công chúa, công chúa nghe được nổi giận lôi đình thân chinh đem hai vạn quân ra biên giới san bằng Hoa Kiều đem Hoa Kiều quốc ra khỏi bản đồ."

" Trời đất hai nghìn đánh năm mươi nghìn ư lại còn thân chinh sa trường nữa đáng sợ quá a. Có phải nữ nhân không vậy."

Nhưng tất cả những điều hay ho điều ấy không lọt được vào tai Mạnh Hàn Băng. Bắt gặp gương mặt như vậy Mạnh Hàn Băng không khỏi đeo thiên lý nhãn lên nhìn xem kẻ nào cố tình giả danh cô, nhưng thứ cô thấy không phải thuật dịch dung gì cả mà là một gương mặt chân thực vô cùng chỉ có điều vị Trấn quốc Công chúa này cũng đang đeo thiên lý nhãn, cũng ngạc nhiên trước ngoại hình của cô.

- Các ngươi có chuyện gì vui vẻ vậy cho ta tham gia cùng.

Một giọng nói sắc lạnh vang lên dập tắt tiếng thì thầm, đồng thời kéo Mạnh Hàn Băng trở về thực tại.

- Chúng thần tham kiến Trấn quốc công chúa.

- Sao có chuyện gì nói tiếp đi bản công chúa muốn nghe.

Đám tiểu thư vừa rồi còn cao ngạo nay sợ hãi cúi đầu không giám hé răng.

- Tuyên các vị ngự thê tấn kiến.

Các vị tiểu thư cùng thầm tạ ơn hoàng thượng anh minh cứu họ đúng lúc nguy khốn.

Liên Chi lạnh lùng đi tới chính điện ngồi đối diện các vị tiểu thư, dùng ánh mắt lạnh lẽo quét qua từng người một. Những kẻ vừa bàn tán về Trấn quốc công chúa liền sợ hãi nhìn chăm chăm xuống sàn.

Hoàng đế một thân long bào vàng rực rỡ tới chói mắt đi qua đi lại ngắm nhìn từng vị tiểu thư. Ai bảo hắn làm hoàng đế cơ chứ, ai bảo hắn đứng đầu thiên hạ cơ chứ. Làm hoàng đế thật tốt, tất cả đều là của ta, bao mỹ nhân tuyệt sắc ước muốn làm ấm giường cho ta hi vọng được đứng cạnh ta. Lão già, ngươi yên tâm ta sẽ hảo hảo thay ngươi hưởng thụ.

- Ngươi, tên gì?

- Ngự nữ Ngô Ngọc Diệp bái kiến bệ hạ.

- Ngô Ngọc Diệp, thật là một mỹ nhân khiến ta yêu quý, ta phong làm Diệp quý nhân, ban Uyên Ương các lệnh cho đêm nay chuẩn bị thị tẩm.

Woa. Vừa tiến cung đã được phong lên một trong chín  tòng ngũ hậu cung lại còn được thị tẩm ngay đêm nay, con đường của cô trải thảm đỏ rồi.

- Còn hai ngươi.

Hoàng đế bước sang bên ngắm nhìn Trương Hoà Nhật và Trương Hoà Đoàn.

- Bẩm bệ hạ, đây là Trương Hoà Nhật và Trương Hoà Đoàn đều được phong mỹ phân rồi ạ.

- Hai người lớn lên thật giống nhau, đều là tuyệt sắc cả. Ban cho cùng ở Song Nhị các.

Mới bắt gặp Ngô Ngọc Diệp thôi đã lệnh cho ả chuẩn bị thị tẩm rồi ắt hẳn vị vua này cũng thuộc loại dâm đãng cộng thêm lệnh cho tỷ muội Trương Hoà Nhật cùng Trương Hoà Đoàn ở cùng một cung điều này còn làm cho Mạnh Hàn Băng thêm coi thường tên vua biến thái. Cô tự hỏi một kẻ kém cỏi như này sao có thể có một đội quân lớn mạnh như vậy nhỉ?

- Hoàng Băng Tâm?

- Thần thiếp bái kiến bệ hạ.

- Nữ nhân bên ta cần có lòng khoan dung có đức độ, phẩm hạnh. Phải đảm bảo đủ tam tòng tứ đức, thông hiểu luân thường đạo lý. Phong Tâm quý tần ban cho ở Thiên Long cung hãy làm một phi tần mẫu mực giữ gìn hậu cung.

- Thần thiếp tạ ân bệ hạ.

- Quý tần? Là tòng tam phẩm đó.

- Cô ta thì có gì tốt chứ?

- Không lẽ cô ta có thế lực chống lưng?

- Suỵt, thôi, các cô đừng nói nữa, đó là thánh ý rồi.

- Thật dễ dàng cho cô ta. Cứ tưởng Ngô Ngọc Diệp đã không an phận leo cao rồi, nay lại xuất hiện thêm hai chị em họ Trương và Hoàng Băng Tâm không rõ lai lịch nữa. Chúng ta sau này phải khổ rồi.

- Hừ, ta thấy cô ta chỉ có cái danh quý tần thôi, làm sao tranh sủng được với chúng ta.

Đứng tại nơi cao cao tại thượng nhìn những nữ nhân vì một câu nói của mình mà đôi mắt sáng rực thật thú vị. Minh Chấn Phong ngắm nhìn một lượt rồi quay sang Trấn quốc công chúa.

- Liên Chi công chúa, muội xem có vừa mắt người nào không.

Thực ra việc này hắn không hề muốn, ai lại một vị hoàng đế chí tôn lại phải hỏi ý kiến một nữ nhân cơ cứ. Nhưng biết sao được, con người này thật khó đối phó, ả ta còn đáng sợ hơn cả tiên đế. Đối phó với ả cần có thời gian chuẩn bị kỹ càng. Nghe Minh đế hỏi đến, Trấn quốc công chúa cũng chả kiêng dè mà dứt khoát đứng lên đi về phía Phong Nguyệt Quang.

- Phong Nguyệt Quang tiểu nữ lễ bộ thượng thư Phong Thái, nổi tiếng hiểu biết, thông hiểu lễ nghi, phong làm Phong tiệp dư cùng ta chỉ bảo các ngự thê phép tắc, bệ hạ thấy thế nào?

- Được, tốt, ban Tùng Dương cung hi vọng ngươi người cũng như tên, không phụ lòng Phong lễ bộ thượng thư, hi vọng ngươi cùng với Trấn quốc công chúa và Tâm quý tần đem hậu cung cường ổn.

Thì ra là chó cậy chủ, hắn chỉ là tên hoàng đế bù nhìn núp sau váy Trấn quốc công chúa. Nhưng khoan, sắc mặt cùng thần thái kia chắc chắn sẽ không để yên cho Trấn quốc công chúa điều khiển đâu, rồi có ngày hắn đủ lông đủ cánh sẽ khiến Trấn quốc công chúa không có chốn dung thân. Còn vị Trấn quốc công chúa này, tuyệt đối không hề đơn giản.

- Nếu Liên Chi công chúa không còn ý kiến gì thì, An công công, dẫn các nàng về cung của mình.

- Dạ bệ hạ.

Minh Chấn Phong thở phào khi thấy Tố Uyên chỉ sắc phong Phong tiệp dư mà thôi, hắn cần nhanh nhanh kết thúc chuyện này tránh có biến xấu.

- Khoan. Bệ hạ, ta chưa nói xong mà.

- Không biết công chúa còn điều gì chưa vừa ý.

Vờ cười cười quay qua hỏi Trấn quốc công chúa mà lòng hắn nổi lên đầy sóng ngầm. Trước mặt bao người mà cô ta đem uy danh hoàng đế như trò chơi vậy. Cục tức này, càng nuốt càng đắng.

- Ta biết lời của người vững tựa như núi, một lời nói ra quyết thành toàn. Trước đây, người đã hứa với ta trong lần tuyển hậu cung này, ta được tuỳ ý chọn một người ở bên giúp ta xử lý hậu việc, không biết giờ điều đó còn hiệu lực không?

- Ồ. Công chúa có nhã hứng với ai vậy.

- Mộc Trường Hoa, ta vừa nhìn đã thấy yêu quý, nàng có đôi mắt tựa hồ băng, trong veo, yên bình, hơn nữa còn là đệ nhất nữ tử thành Thuận Phong, nàng sẽ là phúc tinh cho Đại Nam ta, ta muốn giữ lại nàng ta bên mình.

- Được thôi.

- Nhưng đường đường là một người phò trợ trấn quốc công chúa thì không thể chỉ là một ngự nữ thông thường. Ban cho nàng chữ Băng, phong Băng chiêu dung, ban Trường Thu cung. Hoàng thượng thấy thế nào? 

Thật kỳ lạ, bất cứ ai khi vừa nhìn thấy cô đều gọi cô một tiếng: Băng. Cô hiện thân cao đẹp đến vậy sao? Hay là vì đôi mắt nâu trầm lạnh lẽo này?

Trấn quốc công chúa trực tiếp sắc phong chiêu dung làm mặt hoàng đế không khỏi biến sắc, làm đám phi tần mới lên kia không khỏi ngỡ ngàng, phóng hàng ngàn tia sát khí về phía cô. Nếu ánh mắt của những người này có lửa thì chắc là cô chết hàng vạn lần rồi. Minh Chấn Phong nhíu chặt mi tâm hết nhìn Trấn quốc công chúa lại nhìn Mộc Trường Hoa. Mộc Trường Hoa là nhị tiểu thư Mộc thị chưa nói tới việc tiến cung lần này là giúp củng cố thế lực Mộc gia mà Mộc Trường Hoa này nổi tiếng tài nữ, làm sao hắn chắc chắn về những chiêu trò của nàng ta được. Việc này thật không nên.

- Được rồi, trẫm chuẩn ý.

- Thần thiếp tạ long ân, tạ ân trấn quốc công chúa yêu mến.

- Ngày mai ta sẽ tổ chức yến tiệc nho nhỏ chào mừng các muội tiến cung, hi vọng Băng chiêu dung chiều nay có thể tới Hoàng Ân điện cùng ta chuẩn bị.

- Thần xin được phụng bồi theo sắp xếp của trấn quốc công chúa.

Nói rồi Trấn quốc công chúa Liên Chi liền xoay người di giá.

Ân công công đợi Trấn quốc công chúa đi rồi cũng xoay người, dẫn đầu, hướng dẫn các vị ngự thê về chỗ nghỉ ngơi của mình, Mạnh Hàn Băng cũng xoay người đi theo, trong đôi mắt trong veo thoáng xuất hiện một tia dao động rất nhẹ rồi nhanh chóng trở về trạng thái tĩnh lặng ban đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro