Chap 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 sáng hôm sau. Sau bữa sáng, chúng tôi chuẩn bị lên đường.

 Không, Miyabi là người duy nhất thực sự hoàn thành bữa sáng. Hơn nữa, tôi đã sử dụng tất cả các nguyên liệu ngày hôm qua, vì vậy chúng tôi đã uống hai ly nước tăng lực thay cho bữa sáng. 

 Dù sao, để khắc phục tình trạng này, tôi nhanh chóng chuẩn bị và đi ra cửa hàng với túi đồ và ví của mình.

 Miyabi không có nhiều quần áo! Nói vậy nhưng tôi vẫn đang chờ em ấy trong khi em ấy đang ở trong phòng của mình trên tầng hai.

"Nhìn xem, đi thôi, Miyabi!"

"A ~ chờ một chút ~"

 Miyabi bước xuống cầu thang với một bộ đồ rất bình thường.

 Mặc dù mất nhiều thời gian nhưng không ngờ em ấy lại chỉ mặc quần áo bình thường. Nói về sự khác biệt, tôi nghĩ Miyabi đang mặc váy, điều này rất hiếm.

"Em xin lỗi, em mất nhiều thời gian để chọn quần áo."

"Ra vậy."

"Vậy thì tốt ... Em thường ở trong phòng thí nghiệm, nên không phải lo lắng về ánh mắt của mọi người."

 Chắc chắn, ở đó luôn có một hình ảnh Miyabi luôn mặc áo khoác trắng và tiến hành nghiên cứu. Ngay từ đầu, thứ đó không thể gọi là quần áo của một cô gái khi đang ở tuổi lớn như Miyabi.

 Khi chúng tôi rời khỏi nhà của mình, chúng tôi đi thẳng đến nhà ga gần nhất. Điểm đến là một siêu thị lớn, ở phía trước nhà ga, cách đó hai trạm.

"Đã lâu rồi em không cùng anh đi chơi."

"Đúng."

 Đã vài tháng kể từ khi hai chúng tôi đi chơi riêng ... Không, đó có thể là lần đầu tiên sau vài năm.

"Sau này, em sẽ gọi anh là 'Homare-chan' từ bây giờ, vì vậy hãy chăm sóc cho em nhé."

"Hả tại sao?"

"Vì vẻ ngoài đó, nếu em gọi anh là 'onii-chan', rõ ràng là sẽ rất lạ, phải không?"

"chắc chắn ......"

 Thật dễ quên, nhưng dù bên trong tôi là đàn ông thì bề ngoài tôi vẫn hoàn toàn là một cô gái. Dù nhìn thế nào thì cũng không giống một người đàn ông. Nếu bạn gọi tôi là "Onii-chan", Miyabi sẽ nghĩ điều đó thật kỳ lạ. Nếu tôi là một người ngoài cuộc, tôi sẽ phải xử lí như thế nào ?!

"Vì vậy, rất vui được gặp chị, 'Homare-chan'?"

"Được rồi, Miyabi."

 Trong khi chờ đợi, tôi đã đến nhà ga gần nhất. Đã qua một chút giờ cao điểm đi làm, nhưng vẫn có rất nhiều nhân viên văn phòng và những người mặc đồng phục.

 Tôi tự hỏi trường cấp ba sẽ như thế nào. Ngay từ đầu, vì hôm nay là ngày thường, tôi không phải đến trường sao? Tôi tự hỏi các bài học đang tiến triển đến đâu ... Tôi lo lắng về việc liệu tôi quay lại thì liệu tôi có thể theo kịp không ...

 Khi tôi đang suy nghĩ về điều đó, tôi nghe thấy một thông báo từ sân ga rằng tàu sẽ đến sớm.

"Nhanh lên, Homare-chan!"

"Từ từ......!"

 Miyabi nắm lấy tay tôi và tiến về phía trước. Sau đó, lao qua cửa soát vé và nhảy lên chuyến tàu vừa đến.

 Cánh cửa đóng lại sau lưng tôi. Đoàn tàu từ từ bắt đầu chuyển động.

 Bên trong tàu khá đông đúc. Dù đã qua giờ cao điểm nhưng vẫn còn rất đông người trên tàu vì đây là chuyến tàu về trung tâm thành phố. Tự nhiên không còn chỗ ngồi, đành phải đứng.

 Tuy nhiên.

"..., ku ..."

 Chết tiệt! Tôi thậm chí không thể với tới dây đeo! Tôi vẫn có thể đạt đến dây đai gần ghế ưu tiên, nhưng lối vào và lối ra đủ cao để đầu ngón tay tôi có thể sượt qua chúng.. Nếu tôi không duỗi lưng, tôi không thể nắm lấy nó đúng cách.

 Ah, tôi muốn quay trở lại những ngày mà tôi cao hơn hai mươi cm.

 Miyabi, người đang giữ chặt dây đai đang đứng bên cạnh tôi, hỏi tôi bằng một giọng trầm.

"Anh có thể bám vào em không?"

"...Um."

 Tôi nắm lấy eo của Miyabi bằng một tay.

 Kuh ... cuối cùng tôi lại phải dựa vào em gái tôi. Suy cho cùng, thân hình này có quá nhiều nhược điểm.

      Sau một khoảng thời gian thì cuối cùng tàu cũng đã chạy đến địa điểm mà chúng tôi cần đến. Chúng tôi vượt qua những làn sóng người và cố gắng thoát ra bên ngoài tàu.

"Phù... cuối cùng cũng đến nơi."

"Anh không nghĩ ràng chuyến tàu này lại chật chội đến vậy."

 Tàu lắc lư khá nhiều nên tôi đã rất khó khăn giữ thăng bằng đến mức không cử động được cơ thể. Ngoài ra, thực tế là tôi thậm chí không thể nắm lấy dây đeo đúng cách, điều đó càng làm tăng thêm khó khăn. Tốt nhất là tôi nên ngồi xuống, nhưng điều đó là không thể vào giờ cao điểm vì ghế thường đã hết chỗ.

 Nếu tôi phải đến trường một lần nữa với thân hình này, tôi sẽ lo lắng cho tương lai vì tôi sẽ đi lại bằng tàu điện.

 Khi đi qua cửa soát vé, chúng tôi đi thẳng đến siêu thị trước mặt.

 Hôm nay có vẻ là một ngày bán hời, và siêu thị đã mở cửa từ sáng sớm. Bên trong rất đông đúc vì có nhiều người.

 Tôi lấy giỏ hàng ra, và bắt đầu đi đến từng gian hàng.

"Vậy thì đi thôi, Miyabi."

"Vâng"

 Chúng tôi đi quanh góc rau gần đó và mua những thứ chúng tôi cần.

 Tôi không có bất kỳ bản ghi nhớ mua sắm cụ thể nào, nhưng tôi đang nghĩ về thực đơn cho bữa trưa và bữa tối hôm nay, đồng thời tôi lập danh sách trong đầu. Đó là điều tôi luôn làm khi đi mua sắm, kể cả trước khi có thân hình này.

 Tôi lần lượt đi hết các góc khác và lượng hàng hóa trong giỏ hàng của tôi tăng dần lên. Và vào thời điểm tôi đến quầy thanh toán, giỏ hàng của tôi đã đầy ắp và đã bị chất đầy.

 Tuy nhiên, tôi vẫn có thể di chuyển một cách nhẹ nhàng. Có lẽ là do sức mạnh của tôi đã tăng lên sau khi trở thành cơ thể này.

"À, Miyabi, lấy giúp chị quả dưa chuột đó."

( Rin: đoạn này tôi đổi thành chị cho phù hợp nhé)

"Vâng"

 Tuy nhiên, tôi không thể tự mình lấy những món đồ trên cùng của giá, vì vậy đó là một nhược điểm đáng nể.

 Có một số khoản chi không mong muốn, chẳng hạn như Miyabi mua đồ ngọt rẻ và mua những sản phẩm đẹp mắt, không được đánh dấu nhưng chúng vẫn nằm trong ngân sách. Tôi đã bị tính một số tiền quá lớn tại quầy thu ngân, nhưng tôi có thể thanh toán hóa đơn mà không gặp khó khăn.

 Đó là nơi mà vấn đề bắt đầu.

 Tôi đẩy xe hàng về chỗ cũ của nó và bắt đầu cầm hết những gì có trong đó lên.

 Tất nhiên, xe đẩy không được phép mang ra khỏi cửa hàng. Từ bây giờ, tôi phải mang theo số lượng đồ này bằng tay.

"Có lẽ mình đã mua hơi nhiều."

 Tôi vừa lẩm bẩm vừa nhét những nguyên liệu đã mua vào một chiếc túi nhựa.

 Túi đồ tôi mang theo đã đầy rồi. Kết hợp với những gì Miyabi đang đưa vào bây giờ, đây là chiếc túi thứ ba. Tôi nghĩ tôi cần một chiếc túi khác.

"Không sao đâu. Oni ... Khả năng chịu tải của cánh tay Homare-chan đã tăng lên đáng kể. Em nghĩ chị có thể xử lý nó!"

"Chị cũng mong là như vậy."

 Nó hơi buồn, nhưng tôi đoán tôi không có lựa chọn nào khác ngoài nó.

 Một điều nữa tôi lo lắng là khối lượng của túi hàng ... Chà, có lẽ tôi sẽ phải cẩn thận khi mang những cái túi này hơn.

"hoàn thành......!"

"Nhìn lại lần nữa, quả là một số tiền đáng kinh ngạc..."

 Hiện tại, tôi có một túi đựng sữa và gạo, có vẻ là túi nặng nhất. Hmm, tất cả trọng lượng của chúng đặt lên tay tôi cùng một lúc, nhưng nó không đến mức tôi không thể nhấc nó lên được.

 Nâng ba túi còn lại. Tổng cộng là 25 kg và 350 gram.

"Em sẽ cầm một cái"

"Vậy thì hãy giúp chị mang cái túi này."

 Tôi đưa cho Miyabi một trong những chiếc túi nhẹ nhất. Mặc dù vậy, nó có vẻ nặng, và ngay lúc tôi đưa nó, Miyabi đã nghiêng người về phía trước.

"Ồ ồ..."

"Miyabi, đừng chỉ nghiên cứu, em nên rèn luyện thân thể nhiều hơn một chút..."

"Vâng đúng rồi..."

 Tôi rùng mình và có vẻ đau đớn, vì vậy tôi thu dọn túi.

 Dù sao, bây giờ chúng tôi đã mua sắm xong, chúng ta hãy về nhà!

 Đó là lúc chúng tôi đi ra khỏi siêu thị và đi đến nhà ga.

"Hả? Là Miyabi!"

 Đột nhiên, một giọng nói cất lên từ phía sau chúng tôi.

 Khi tên của Miyabi được gọi, tôi và em ấy nhanh chóng quay lại và nhìn thấy một ai đó ...


______________________________________

1571 từ

Sorry mọi người, đáng lẽ mình đã đăng từ thứ ba nhưng mình còn bận một số việc ở trường nên không thể đăng cho các bạn.

Một phần là đang hóng kết quả thi

Và nó cũng không tệ đâu

môn kém nhất là môn......Hóa, tôi được 8 điểm cò lại thì từ 9 trở nên.

Mọi người hãy chúc mừng cho tôi đi nào bằng cách .........cho tôi xin 1 vote nhé

Thanks


Ry Rin

Hết chap 10

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro