Chap 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Chào Miyabi! Đã lâu không gặp~"

 Có một cô gái trạc tuổi Miyabi. Cô ấy nói chuyện với Miyabi bằng giọng điệu thẳng thắn, nhưng tôi không nhớ đã gặp cô ấy. Đó có phải là bạn của Miyabi không?

 Tôi thì thầm với Miyabi để cô ấy không nghe thấy tôi.

"Hai đứa biết nhau à?"

"À có thể gọi đó là người quen của em. Em nghĩ vậy"

 Tại sao tôi lại thiếu tự tin như vậy!?

"Có lẽ, anh không đi học nhiều đến mức quên mất mình là ai...?"

"Ừ... Lúc nãy anh thấy rất xấu hổ."

 Ôi chúa ơi! Tôi không bao giờ có thể nói điều này với bản thân mình.

 Sau đó, cô gái bắt đầu nói chuyện với tôi.

"... Chẳng lẽ, cậu quên tôi rồi sao?"

"No, điều đó không đúng... eh...? Bởi vì tôi đang nhớ lại."

 Tôi nói dối tệ quá! Tại sao tôi nói điều đó trong khi đảo mắt?

 Tôi đã nghĩ rằng Miyabi sẽ nổi giận với tôi, nhưng cô gái kia chỉ cười gượng với tôi.

"À, đúng rồi. Miyabi, cậu đã không đến trường khoảng một tháng rồi."

"Hả, một tháng...!?"

 Tôi nhìn vào khuôn mặt của Miyabi. Miyabi bắt đầu huýt sáo và cố lảng tránh ánh mắt của tôi.

 Tôi đã luôn tự hỏi rằng từ khi tôi gặp tai nạn thì em ấy có đi học thường xuyên không vì tôi thấy em ấy thường xuyên ở gần tôi... và sự thật là em ấy không hề đi học! Không phải tốt hơn là đi học thêm một chút thay vì chỉ làm nghiên cứu sao...? Cho dù bài tập ở trường có vẻ dễ dàng và ngớ ngẩn đến đâu, tôi không nghĩ rằng không nên đến trường chút nào.

 Mà này, cô gái này rốt cuộc là ai?

"Tên mình là Nagisa Furukawa.

"......Ah"

 Lúc đó, Miyabi cuối cùng cũng lên tiếng như thể em ấy đã bị thuyết phục.

 Nhân tiện, nếu tôi nhớ không lầm, cô gái này tự gọi mình là Furukawa Nagisa. Tôi cảm thấy như tôi đã nghe nó ở đâu đó trước đây ... Tôi dường như không thể nhớ bất cứ điều gì. 

"Nhân tiện, cậu đang làm gì ở đây?"

"Đi mua sắm, tủ lạnh nhà mình hiện tại trống rống..."

"Ồ. Anh trai cậu bảo cậu đi mua sao?"

"Um, chính xác là như vậy!"

 Đến đây tôi đột nhiên bị giật mình. Tôi tự hỏi liệu Miyabi đã kể những gì về tôi ở trường? Ban bè của em ấy nói tôi như thế nào. Hi vọng là bọn họ sẽ không mang tôi ra để so sánh với em ấy.

 Mà đợi đã. Ngay từ đầu, lần cuối cùng Miyabi đến trường là một tháng trước, nói cách khác, em ấy đã chẳng gặp ai từ một tháng trước. Mà tôi cũng phải công nhận rằng cô gái này--Nagisa-chan cũng có một trí nhớ khá tốt.....so với tôi...

"Còn đứa trẻ bên cạnh cậu thì sao?"

 Khi tôi đang nghĩ về điều đó, chủ đề của cuộc trò chuyện chuyển sang tôi. Tôi cảm thấy hơi ngại khi có ánh mắt hướng về phía mình.

"Oni... Nnn, em ấy là  họ hàng nhà mình ."

 Miyabi gấp lời để che đậy sự khó chịu của mình.

"Và em ấy ở nhà với mình  vì nhiều lí do khác nhau!"

"Ờ, ừ! Đúng vậy."

 Thay vì họ hàng, cô bé này là anh trai của cô bé ngốc đang cố biện hộ kia đấy.

 Tuy nhiên, tại thời điểm này, không có sự lựa chọn nào khác ngoài việc nói với cô ấy rằng tôi và Miyabi là họ hàng với nhau. Rốt cuộc, nếu tôi giải thích rằng tôi chính là anh trai của Miyabi, có lẽ cô ấy  sẽ nghĩ rằng tôi bị mất trí.

"Đúng rồi~. Bây giờ em bao nhiêu tuổi rồi?"

"A... Em học lớp 6."

 Tôi đã gắng ngượng để nói dối như vậy! Tôi chắc chắn đã cố gắng nói "học sinh trung học năm hai" trong lớp ban đầu của tôi!

"Đúng vậy! Em ấy mới học lớp 6 thôi ~"

 May mắn thay, Nagisa đã không nghi ngờ gì về tôi mà nói chuyện tiếp.

 Mặc dù tôi thấp hơn Miyabi, nhưng sự khác biệt chỉ là năm cm. Với chiều cao này, tôi nghĩ rằng một học sinh lớp sáu cũng là một lời biện hộ thích hợp. Tôi hi vọng là cô ấy sẽ không nghi ngờ gì nhiều.

"Mình hiểu rồi. Nhưng bây giờ mình còn có chút công việc nên mình phải về trước. Gặp lại sau nhé."

"Ừ, hẹn gặp lại~"

 Cô gái tên Nagisa Furukawa đã rời đi rất nhanh ngay sau đó mà không suy nghĩ gì nhiều .  Lúc này... có lẽ đã muộn. Đây chắc chắn không phải là lúc để nói chuyện vui vẻ với chúng tôi.

 Tuy nhiên, nó khá nguy hiểm. Tôi sợ rằng Miyabi sẽ bị nghi ngờ vì cái biểu cảm khi nói dối đó... Tôi mong là cô ấy sẽ không biết. Hi vọng là vậy.

"Vậy thì, chúng ta cũng sẽ về nhà chứ?"

"Vâng"

 Khi chúng tôi vào nhà ga, chúng tôi lên chuyến tàu đến đúng lúc. Vì là hướng đi xuống nên bên trong xe trống nên tôi có thể ngồi xuống ngay lập tức.

 Em gái tôi có thể nổi tiếng, nhưng điều đó không có nghĩa là tôi cũng vậy. Ở trường của tôi có gần 1.000 học sinh nên chỉ những người học cùng lớp hoặc những người trong cùng câu lạc bộ mới biết về tôi.

 Tôi có nổi tiếng như vậy ở trường trung học không? Tôi thậm chí không thể khoe khoang về em gái mình...

 Tôi cảm thấy hơi bế tắc, nhưng tàu đã đến ga gần nhà tôi nhất nên tôi vội vàng đứng dậy và chờ tàu dừng. Còn về Miyabi thì em ấy đang có vẽ khá chật vật với mấy cái túi đồ.

"...Anh có thể giữ giùm em mấy cái túi này không?

"Được. Dù gì thì nó cũng không có nặng gì."

 Chắc chắn, bây giờ cơ thể của tôi đã không còn là cơ thể con người nữa rồi mà là một android. Nói cách khác giờ đây tôi có lẽ sẽ không cảm thấy nặng nhọc khi mang một đống đò nặng, và bây giờ cũng như vậy.

    Sau khi tàu dừng, tôi và Miyabi bước ra khỏi tàu và bắt đầu đi về nhà.

 Một vài phút đi bộ từ nhà ga. Cuối cùng cũng về đến nhà. Miyabi mở cổng cho tôi, người đã mang cả hai túi đầy bằng cả hai tay, rồi mở cửa trước.

"Cuối cùng cũng về đến nhà"

"Anh đã vất vả rồi, Onii-chan."

 Ở cửa trước, tôi đặt những cái túi mà mình mang theo xuống. Miyabi bước vào trong nhà khi nói những lời cảm kích.

 Chà, bây giờ tôi phải mang những túi đồ này vào bếp. Đột nhiên tôi cảm thấy cơ thể mình có cảm giác rất kì lạ.

 Đó là lúc tôi chuẩn bị cởi giày.

 Một cảm giác như toàn bộ sức lực đã bị rút ra khỏi cơ thể tôi. Cảm giác như khí đột ngột thoát ra khỏi các van khắp cơ thể tôi. Và chính vì vậy, tôi bị mất thăng bằng.

"Oh"

 Tầm nhìn của tôi cứ tối dần đi. Âm thanh trở nên xa xăm. Một cảm giác bị cắt đứt khỏi thế giới thực.

 Tôi quỳ xuống. Cơ thể tôi lúc này bắt đầu ngã về phía trước.

 Cái quái gì đã xảy ra với cơ thể tôi vậy

 Này

       Tôi

                Gì vậy

       ?

    Và cứ như thế tôi bị mất ý thức và ngất đi.


__________________________________

1281 Từ

Sorry mọi người vì mình đã ngưng ra chap khá lâu.

Lí do thì đơn giản thôi, do là mình hiện tại ở trường cũng như học thêm có khá nhiều bài tập nên không có thời gian để làm. 

Còn ngày hôm nay mình được nghỉ, trừ buổi tối.

Còn vì sao sáng nay mình không ra chap mới sao?

Đơn giản là vì sáng nay mình ngủ quên.

Chỉ vậy thôi.

Còn về thời gian ra chap mới thì có lẽ sẽ chậm hơn so với trước.

Hết

By Rin.

End chap 11.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro