chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

1.
Cơ thể của tôi đã bị người lạ khống chế.
Nhưng trong lòng tôi hoàn toàn bình tĩnh, thậm chí tôi còn có chút đau lòng thay cho cậu ta.

Vì tôi cao 1m6 nặng 100 kg nên bố không yêu mẹ không thương, các bạn cùng lớp ghét bỏ, giáo viên phiền lòng, còn nam thần thì ghê tởm tôi.

Bây giờ, người đó đang ngồi trên bãi biển, cơ thể ẩm ướt, vê vê nặn nặn ba tầng phao bơi trên bụng tôi, ngẩn người ra.

"Đừng bóp nữa, đỏ hết lên rồi." Tôi đau khổ nói.

Lớp mỡ này, cậu có bóp cũng không thể tan đi được đâu, thật đấy.

"Ai đấy?" Người đó căng thẳng nhìn xung quanh.

"Đây là cơ thể của tôi, tôi nên hỏi cậu là ai mới đúng." Tôi lẩm bẩm.

Giọng nói khàn khàn trong đầu lại xuất hiện: "Cái quái gì vậy."

"Tôi cũng không biết, tôi sắp ch/ết đến nơi thì đột nhiên cậu lại nhập vào."

"...Cậu có thể nghe thấy suy nghĩ của tôi sao."

"Có thể."

"..."

Chúng tôi đã ngồi yên lặng rất lâu, cho đến khi bầu trời nhuộm màu tím rực rỡ, ánh hoàng hôn soi xuống mặt biển, từng con sóng đều trở nên dịu dàng.

"Sao lại muốn ch/ết? Cậu xem, phong cảnh đẹp biết bao."

Chàng trai lặng lẽ nhìn xa xăm, hít một hơi thật sâu, không khí mang theo mùi nắng và mùi sóng biển.

"Bởi vì, tôi không xinh đẹp..." tôi nhỏ giọng trả lời cậu ấy.

Một lúc sau, chàng trai cười lạnh: "Ngốc."

2.
Sau vài lần trò chuyện, tôi chỉ biết tên của chàng trai này là Giang Dịch.

Toàn bộ ký ức của cậu ấy rất mơ hồ, cậu ấy chỉ nhớ mình đã trôi nổi trong vô vọng rất lâu.

Thế giới của cậu ấy luôn tối tăm mờ mịt, không nhìn thấy gì cả.

Nhưng hôm nay, cậu ấy đã nhìn thấy một vùng biển ở phía xa.

Khi đến gần hơn, Giang Dịch thấy tôi đang vùng vẫy yếu ớt dưới biển, cậu ấy lao đến cứu tôi, không ngờ lại cứ thế... nhập vào người tôi.

Giang Dịch cố gắng hết sức để trả cơ thể lại cho tôi.

Tôi cân nhắc một chút.

Dù sao tôi cũng không muốn sống lắm, vậy thì cứ để cơ thể cho cậu ấy cũng được.

3.
Giang Dịch nặng nhọc đi đến sân bay mua vé để trở về nhà theo sự chỉ dẫn của tôi.

Nhà tôi ở tầng sáu, vẫn chưa có thang máy.

Vừa bước vào, Giang Dịch đổ sụp ngay xuống ghế sofa, thở hổn hển.

"Cậu thật sự..." Cậu ấy hít một hơi thật sâu, "nên giảm cân rồi."

Tôi hơi lúng túng: "Tôi đã bảo cậu leo từ từ rồi, mà cậu cứ nhất quyết leo một hơi lên tầng sáu."

Cậu ấy thở hổn hển và nhìn xung quanh: "Bố mẹ cậu đâu?"

"Đi làm rồi, bình thường cũng không ở nhà."

"Vậy thì được, tôi đi tắm trước, cả người toàn mồ hôi." Giang Dịch bám vào ghế sofa, cố gắng ngồi dậy.

"Không được! Cậu không thể tắm được?" Tôi sốt ruột.

"Cậu không thể để tôi cả người đầy mồ hôi thế này được, sớm muộn gì cũng phải tắm."

"Không được, không được, cậu không được tắm, đồ lưu manh." Tôi lo lắng, cố gắng tự khống chế cơ thể mình, nhưng vô dụng.

"Ch/ết cậu còn không sợ, mà lại sợ tắm. Tôi nhắm mắt, cũng không động chạm, chỉ dội nước một chút thôi có được không."

Tôi miễn cưỡng đồng ý.

So với nhút nhát, thì xấu hổ còn đáng sợ hơn.

Lớp vải mỏng manh đó chính là bức bình phong duy nhất của tôi, từng lớp mỡ ẩn trong đó là nỗi sợ hãi sâu thẳm nhất và nỗi xấu hổ lớn nhất của tôi.

Giang Dịch đi vào phòng tắm, đứng sững sờ trước gương.

Đây là lần đầu tiên cậu ấy nhìn thấy mặt tôi.

Đôi mắt bị lớp mỡ ép lại với nhau, đôi môi dày, và cái mũi chôn sâu trong lớp mỡ dày đặc.

Tấm gương đó giống như một tấm kính chiếu yêu, nó khiến cho tôi không thể trốn tránh đi đâu được.

Tôi đã chuẩn bị tinh thần, cố gắng đoán trước tất cả phản ứng có thể xảy ra của cậu ấy.

Như vậy thì, khi mọi chuyện thực sự xảy ra, tôi sẽ không cảm thấy thảm hại nữa.

Giang Dịch có thể nói thẳng: "M/ẹ k/iếp, cậu xấu như vậy ư."

Cậu ấy cũng có thể trêu chọc một cách tế nhị: "Chị ơi, mắt chị đâu rồi?"

Cậu ấy cũng có thể nói một cách tàn nhẫn: "Hay là tôi giúp cậu ch/ết một lần nữa nhé."

Nhưng từ đầu đến cuối Giang Dịch không hề lên tiếng.

Tôi giả vờ thản nhiên hỏi: "Sao vậy, dọa cậu rồi à?"

"Mắt của cậu, rất đẹp." Cậu ấy nói, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve lông mi của tôi, khiến tôi có cảm giác ngứa ngáy.

Tôi thở phào một hơi.

Tất nhiên tôi không tin đây là lời khen xuất phát từ nội tâm của cậu ấy, nhưng ít nhất Giang Dịch cũng rất tốt bụng.

Cậu ấy không cứa thêm một vết dao lên trái tim đầy đau khổ của tôi nữa.

Khi tắm, cậu ấy ngoan ngoãn nhắm mắt lại, nghe lời tôi hướng dẫn, thực hiện theo các động tác.

Nhưng làm như vậy khiến toàn bộ quá trình tắm trở nên vô cùng phiền toái và mất thời gian, đến tận hơn mười giờ tối mới xong.

Giang Dịch leo lên chiếc giường êm ái của tôi, lăn qua lăn lại: "A, giường ấm áp quá, cuối cùng có thể nghỉ ngơi rồi."

"Ờ...Ngày mai là thứ hai, tôi còn bài tập phải làm."

Giang Dịch ngừng lăn lộn, vùi đầu vào giường không động đậy.

Một lúc sau, cậu ấy mới thở dài: "Được rồi, ai bảo tôi nợ cậu chứ."

Giang Dịch lục lọi cặp sách của tôi, bắt đầu múa bút.

Tôi đang học Tiếng Anh thương mại, từ vựng chuyên môn rất nhiều, Giang Dịch vừa cầm bút lên đã viết ngay, không gặp khó khăn gì cả.

Tôi có chút lo lắng, cậu ấy không viết linh tinh đấy chứ.

"Yên tâm, chắc chắn viết tốt hơn cậu nhiều." Giang Dịch lên tiếng.

Tôi im lặng, yên tĩnh ngồi xem cậu ấy viết.

Dù tốc độ của Giang Dịch rất nhanh, nhưng cũng không theo được số lượng bài tập nhiều như vậy. Cậu ấy cứ vùi đầu vào viết đến tận hai giờ sáng mà vẫn chưa hoàn thành.

Đèn ở phòng khách sáng lên, bố mẹ tôi đã về nhà.

Mẹ mở cửa phòng ngủ, nói nhỏ: "Con gái, vẫn đang làm bài tập à. Có cần mẹ làm cho chút đồ ăn đêm không?"

Giang Dịch do dự một lúc, tôi nhanh chóng ngăn cản cậu ấy: "Nửa đêm không nên ăn, béo thêm là không đi được nữa mất."

"Không cần đâu mẹ." Giang Dịch từ chối.

"Được, vậy con ngủ sớm đi." mẹ tôi dặn dò rồi đóng cửa lại.

Phòng khách ồn ào một lúc rồi lại trở nên yên tĩnh.

4.
Quan hệ giữa tôi và bố mẹ vốn không tốt, dù sống chung dưới một mái nhà nhưng việc giao tiếp của chúng tôi chỉ giới hạn trong vài câu nói.

Hồi nhỏ tôi sống cùng với ông bà, cũng coi như là gia đình không có bố mẹ.

Cho đến khi tôi đỗ đại học và chuyển đến thành phố, bố mẹ mới quyết định mua một căn nhà cũ 60 mét vuông.

Tôi bắt đầu sống cùng bố mẹ.

Nhưng điều này không thay đổi được gì cả, bố mẹ vẫn như trước, đi sớm về muộn, vào những ngày nghỉ ngắn ngủi cả nhà ở bên nhau, chúng tôi cũng rất ít nói chuyện.

Sự xa cách trong nhiều năm đã trở thành tảng băng không thể phá vỡ.

Những khát vọng về tình yêu của bố mẹ, những lời cầu cứu phát ra khi bất lực, ham muốn được thổ lộ tâm sự trong lòng đã sớm mất đi cùng với tuổi thơ của tôi, nó đã tan biến theo dòng thời gian mất rồi.

5.
Mới sáng sớm, Giang Dịch đã đứng trước quầy bán bánh chiên với vẻ mặt thèm thuồng, nhìn chằm chằm vào ông chủ đang chiên bánh.

Bánh chiên nóng hổi được đưa đến tay cậu ấy, còn chưa kịp trả tiền, cậu ấy chỉ thổi một hơi rồi cắn một miếng thật lớn.

"Lâu lắm rồi tôi không được nếm mùi đồ ăn, thơm quá."

Tôi nuốt nước bọt, tâm trạng có chút phức tạp.

Cứ tưởng cậu ấy có thể giúp tôi đảo ngược cuộc đời, giảm cân thành công.

Không ngờ tôi chỉ có thể nhìn chứ không thể ăn, lại còn béo lên nữa!

"Yên tâm, tôi sẽ giúp cậu giảm cân, hôm nay cứ buông thả một ngày đi." Giang Dịch nhai miếng bánh chiên, an ủi tôi.

Có ma mới tin, lời này tôi cũng đã nói nhiều lần rồi.

Giang Dịch ăn bánh chiên chưa đủ, còn mua thêm một túi đồ ăn sáng to rồi mới rời đi.

Vừa cầm bữa sáng bước vào lớp, đã có người chế nhạo:

"Nghiêm Tiêu, bạn gái trên mạng của cậu mang bữa sáng cho cậu đấy."

Xung quanh vang lên tiếng cười, những ánh mắt mang theo sự giễu cợt và ác ý không hẹn mà gặp đổ dồn vào tôi.

"Đừng nói linh tinh, bạn gái tôi mà nghe được sẽ giận đấy."

Nghiêm Tiêu lạnh lùng liếc nhìn tôi, sâu trong mắt hiện lên sự chán ghét không hề che giấu.

Tôi hận bản thân không thể lập tức chui xuống đất.

Giang Dịch chỉ nhìn qua, không thèm để ý.

Cậu ấy tự tin ngồi xuống, cắn một miếng bánh bao chiên rồi hỏi tôi: "Chuyện gì vậy, đối tượng hẹn hò trên mạng à? Sao lại nhìn cậu như vậy?"

Tôi do dự, không biết phải trả lời thế nào.

6.
Năm tôi tốt nghiệp trung học phổ thông, tôi nghiện game rồi quen biết với Nghiêm Tiêu.

Chúng tôi lập đội chơi game và nói chuyện cả ngày lẫn đêm.

Mặc dù tôi mập, nhưng giọng nói lại mềm mại và trong trẻo.

Sau vài cuộc gọi điện thoại, Nghiêm Tiêu đã gửi lời mời xác lập quan hệ tình cảm.

Đây là lần đầu tiên có một chàng trai chủ động thể hiện tình cảm với tôi, tôi dễ dàng sa vào đó, không hề nghĩ đến hậu quả.

Cậu ta hỏi xin ảnh của tôi vài lần, nhưng tôi đều từ chối hết.

Cậu ta chủ động gửi cho tôi nhiều ảnh selfie, Nghiêm Tiêu cao ráo, da trắng và gu thời trang đẹp.

Tôi không thể không mơ về những giấc mơ ngọt ngào, thậm chí còn bắt đầu liều mạng giảm cân.

Nhưng lượng mỡ tích tụ nhiều năm không thể biến mất trong một sớm một chiều được.

Đêm trước ngày khai giảng, khi tôi đang sắp xếp hồ sơ của các bạn cùng lớp, tôi vừa nhìn đã nhận ra Nghiêm Tiêu.

Tôi đề nghị chia tay với Nghiêm Tiêu.

Cậu ta kiên nhẫn van xin, không ngừng nói những lời đầy tình cảm sâu nặng.

Tôi thậm chí còn bắt đầu mơ tưởng, có lẽ cậu ta không quan tâm đến ngoại hình của tôi trông như thế nào.

Cho đến ngày khai giảng, tôi cúi đầu, giọng run run giới thiệu bản thân.

Nghe thấy cái tên và giọng nói tương đồng, Nghiêm Tiêu ngồi trước mặt tôi đột ngột quay đầu, nhìn tôi mắt chữ a mồm chữ o: "Cậu chính là Miên Miên?"

Cứ thế, câu chuyện tình trên mạng bị lật xe của Nghiêm Tiêu đã lan truyền khắp trường.

Tôi trở thành trò cười trong mắt các bạn cùng lớp, một "nữ xe tăng" dựa vào giọng nói của mình để lừa các chàng trai hẹn hò trên mạng.

Sự việc này đã đặt nền móng cho cuộc sống đại học của tôi, hoang đường và bi thảm.

Sau đó, Nghiêm Tiêu không bao giờ nhìn thẳng vào mắt tôi nữa, xóa mọi thông tin liên lạc của tôi, cố gắng hết sức để phủi sạch quan hệ với tôi.

Tôi có thể hiểu được hành động của cậu ta, cũng không trách cậu ta được.

7.
Giang Dịch lặng lẽ nghe tôi kể xong, quay đầu nhìn Nghiêm Tiêu:

"Chỉ có thế? Cậu ta cũng không đẹp trai, miệng thì méo mắt thì xếch."

Tôi bị cậu ấy chọc cười, sự phiền muộn trong lòng bị quét sạch.

Ngũ quan của Nghiêm Tiêu thực sự không được xem là tinh tế, nhưng rõ ràng vẫn cao hơn một bậc so với tôi.

"Cái gì thế, đều là con người thôi, cậu ta có nhiều hơn một cái miệng hay là một con mắt, dựa vào cái gì mà cao hơn cậu một bậc."

Giang Dịch vừa chửi vừa giáo dục tôi, dáng vẻ lơ đãng của cậu ấy nhanh chóng bị giáo viên bắt gặp.

"Cố Miên, em đọc bài này đi. Đọc sai một từ phạt chép lại một trăm lần."

Tôi luôn đạt điểm tuyệt đối trong các bài kiểm tra, nhưng môn đọc lại đứng cuối lớp.

Một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng.

Sau chuyện đó, tôi gần như ghét bỏ giọng nói của bản thân, cộng thêm tính cách nhút nhát rụt rè, mỗi lần bị gọi lên đọc bài, là lại quên cách phát âm hoặc lệch ngữ điệu, kết cục bị các bạn trong lớp cười vào mặt.

"Đến rồi đến rồi, nghe Cố Miên đọc văn kìa."

Những lời thì thầm chờ xem kịch không ngừng vang lên bên tai tôi, thậm chí có bạn học ở bàn trên còn quay người lại, lén lút giơ điện thoại hướng vào tôi.

Giang Dịch nhìn lướt qua giáo trình một lượt, bắt đầu đọc to.

Cậu ấy phát âm chuẩn, nhả chữ rõ ràng, theo kiểu tiếng Anh-Anh.

Kết hợp với giọng nói trong trẻo của tôi, thì giống như đang nghe bản tin trên đài phát thanh vậy.

Đợi Giang Dịch đọc xong, lớp học ban nãy vẫn ồn ào đã trở nên yên tĩnh, giáo viên gật đầu hài lòng:

"Rất tốt, có tiến bộ, sau này cứ tự tin như vậy, biết chưa?"

Lâm Nguyệt Nguyệt quay đầu nhìn tôi cười cười, sự khinh miệt thoáng vụt qua trong ánh mắt.

8.
Lâm Nguyệt Nguyệt là bạn gái của Nghiêm Tiêu, cũng là bạn cùng phòng và là "bạn thân" của tôi.

Chúng tôi đều xuất thân từ một thị trấn nhỏ nghèo nàn.

Ngày xưa, trong mắt tôi Lâm Nguyệt Nguyệt tồn tại tựa như thiên sứ.

Khi không ai muốn lập nhóm với tôi, cô ta sẽ chọn tôi, cô ta sẽ chia sẻ phần ăn của cô ta cho tôi, còn nói: "Miên Miên, cậu mập chút sẽ đẹp hơn."

Cô ta trang điểm cho tôi, sau đó nhìn tôi trong gương và khen ngợi: "Miên Miên, cậu nhìn xem, cậu trang điểm xinh lắm đó."

Không biết từ khi nào, tôi ngày càng mập hơn, dưới bối cảnh một con quái vật xấu xí suốt ngày đi theo cô ta như tôi, Lâm Nguyệt Nguyệt trở thành một cô công chúa nhỏ xinh đẹp và lương thiện.

Ngày hôm đó, dưới sự khích lệ của Lâm Nguyệt Nguyệt, tôi lấy hết can đảm đến lớp với lớp trang điểm mà cô ta làm cho tôi, mọi người nhìn mặt tôi đều bật cười.

Phấn mắt phấn má dày cộp, đường kẻ mắt phi thiên, hạt cườm lấp lánh khoa trương.

Giống như một chú hề nhảy nhót, học đòi một cách vụng về.

Sau đó, Nghiêm Tiêu bắt đầu theo đuổi Lâm Nguyệt Nguyệt.

Sau khi hai người ở bên nhau, Lâm Nguyệt Nguyệt tìm tôi nói chuyện, hy vọng Nghiêm Tiêu sẽ không ảnh hưởng đến mối quan hệ của chúng tôi, muốn tiếp tục làm bạn tốt của tôi.

Tôi tất nhiên đồng ý, cầu còn không được ý chứ.

Sau này, Lâm Nguyệt Nguyệt đi ăn, đi học, đi đến thư viện, thậm chí đi hẹn hò, cũng đưa tôi đi cùng.

Cô ta nói với tôi: "Miên Miên, cậu đi đâu làm gì cũng chỉ có một mình, tôi nhìn thấy cậu như vậy đau lòng quá, nên luôn muốn đưa cậu đi cùng."

Vậy mà tôi cũng tin.

Sau đó tôi cứ cầm túi lớn túi nhỏ đi theo sau Lâm Nguyệt Nguyệt và Nghiêm Tiêu, nhìn họ tay trong tay đi mua sắm, đút cho nhau ăn và hôn nhau.

Tôi thực sự không muốn đi, nhưng Lâm Nguyệt Nguyệt vẫn luôn nhìn tôi với dáng vẻ tủi thân đau khổ: "Trong lòng cậu có phải vẫn đang để ý chuyện tôi và Nghiêm Tiêu yêu nhau không?"

Tôi hết cách, vì để chứng minh bản thân không có khúc mắc, tôi chỉ đành cam tâm tình nguyện làm một cái bóng đèn.

Cho đến một lần tôi đi vào nhà vệ sinh, nghe thấy lời oán trách của Nghiêm Tiêu: "Sao em cứ đưa "nữ xe tăng" kia đi cùng vậy?"

Giọng điệu của Lâm Nguyệt Nguyệt nhẹ nhàng, đầy vẻ hối lỗi: "Tự cậu ấy đòi đi theo, cậu ấy đáng thương như thế, sao em từ chối được..."

"Em đúng là quá lương thiện rồi, cô ta đang ràng buộc đạo đức lên em đấy biết không? Cũng chỉ có em mới chơi với cái xe tăng đấy mà không ghê tởm cô ta."

"Xin lỗi mà..."

Tôi chỉ cảm thấy bên tai ong ong lên, vô tri vô giác quay người đi về nhà.

Về mặt tình cảm, tôi lúc nào cũng không nhạy bén.

Bởi vì tôi luôn sống trong thế giới của riêng mình, không có bạn bè, cũng không có bố mẹ bên cạnh.

Mỗi một phần thiện ý xuất hiện trong cuộc đời tôi, tôi đều muốn giữ chặt lấy, ngay cả khi đó chỉ là bố thí.

Thì ra có những món quà, lại là thuốc độc được bọc trong giấy gói kẹo đầy màu sắc.

Tôi đã cắt đứt hoàn toàn mối quan hệ của mình với Lâm Nguyệt Nguyệt.

Cô ta đã đến tìm tôi vô số lần, nhưng tôi lựa chọn như không thấy, ngoảnh mặt làm ngơ.

Im lặng chính là sở trường của tôi.

Cuối cùng Lâm Nguyệt Nguyệt cũng lộ ra bộ mặt thật của cô ta, khi chúng tôi mặt đối mặt thì nói lời ác ý, nhưng lại khóc lớn trước các bạn trong lớp, dễ dàng khiến cả lớp nhắm mũi dùi vào tôi.

Có một vài người bạn tính cách nóng nảy mắng chửi tôi, cô ta thậm chí còn rưng rưng nước mắt thay tôi biện hộ: "Các cậu đừng trách Miên Miên, là tôi làm cậu ấy không vui."

Tôi không có gì để tranh luận với cô ta, sẽ không ai tin tôi cả.

Vì thế tôi càng ngày càng trầm mặc hơn.

9.
Giang Dịch dành cả một ngày để thưởng thức hết đồ ăn ngon.

Còn tôi chỉ có thể trơ mắt nhìn.

Tôi phát hiện ra, chúng tôi có thể chia sẻ thị giác, khứu giác, thính giác và xúc giác, nhưng không thể chia sẻ vị giác.

Cả ngày hôm nay, tôi chỉ có một cảm giác đắng ngắt trong lòng.

Giang Dịch cũng có chút áy náy, liên tục an ủi tôi: "Mai tôi không ăn nữa, nhất định không ăn nữa. Tôi giúp cậu giảm cân, coi như trả ơn cho việc mượn cơ thể của cậu, được không?"

Tất nhiên tôi không tin.

Không ngờ, đến ngày hôm sau, cậu ấy thực sự đã làm được.

Giang Dịch tìm kiếm trên mạng, soạn ra một bộ thực đơn, khi nấu ăn thì như cá gặp nước rồi.

Sau khi tan học, cậu ấy bắt đầu đi bộ quanh sân thể dục.

Bởi vì cơ thể này thực sự chạy không nổi.

Một đứa mập nặng tới 100kg cứ đi hết vòng này đến vòng khác quanh sân thể dục, mặt đỏ bừng, mồ hôi đầm đìa, quần áo ướt đẫm dính chặt vào người.

Trên sân thể dục, người qua người lại, vô số ánh mắt chế nhạo hướng về phía cậu ấy.

"Cậu...cậu không ngại à?" Tôi khẽ hỏi.

"Ngại cái gì?"

Giang Dịch lau mồ hôi, rồi uống ừng ực một chai nước khoáng.

"Thì mọi người đều đang cười cậu, cậu nhìn ánh mắt của họ đi."

"Vậy thì sao chứ, bị họ nhìn cũng có thiếu mất miếng thịt nào đâu."

"Nhưng..."

"Đừng có nhưng nữa, cậu quan tâm đến người khác làm gì?"

Giang Dịch thực hiện động tác ném bóng rổ, ném chai nước rơi trúng thùng rác, bắt đầu mười vòng tiếp theo.

Cậu ấy tập trung nhìn về phía trước, ánh mắt của tôi không tự chủ được nhìn ra chỗ Nghiêm Tiêu đang đánh bóng rổ cách đó không xa.

Đôi mắt đầy ác ý của Nghiêm Tiêu nhìn về phía tôi, trong khi đó lại cười nói haha với mọi người chuyện gì đó.

Tôi có một dự cảm không lành.

Quả nhiên, một giây sau, quả bóng rổ trong tay cậu ta bay thẳng về phía tôi, vẽ ra một đường parabol hoàn hảo.

"Giang Dịch, cẩn thận."

Tôi lên tiếng nhắc nhở, quả bóng rổ lẽ ra đập vào đầu tôi, bị cậu ấy thuận tay đánh bay đi.

Giang Dịch ra tay rất nhanh, tôi còn chưa kịp phản ứng thì cậu ấy đã tiếp tục đi bộ hổn hà hổn hển rồi.

"Cậu thật... lợi hại." Nếu như cậu ấy có thể nhìn thấy tôi, thì nhất định sẽ thấy được miệng tôi lúc này đang há to đến mức nào.

Giang Dịch đột nhiên dừng bước: "Hình như tôi nhớ ra rồi."

Tôi vội vàng hỏi: "Nhớ ra gì cơ?"

"Hình như tôi rất thích đánh bóng rổ. Trong đầu tôi có rất nhiều hình ảnh, tất cả đều là hình ảnh tôi đang chơi bóng rổ."

"Hay là cậu đi đánh bóng rổ thử xem? Nói không chừng sẽ nhớ ra nhiều hơn."

"Nói sau đi, giảm cân quan trọng."

"..."

10.
Cho đến khi mặt trời lặn, Giang Dịch mới bước những bước chân mềm nhũn mệt mỏi quay về.

Tôi nhìn thấy dáng vẻ nhếch nhác của cậu ấy, cảm thấy có chút tội lỗi.

Đồ ăn đều là tôi ăn, nhưng Giang Dịch lại phải trả giá.

Tôi rón rén lên tiếng:

"Hay là, cậu đừng giảm cân nữa. Muốn ăn gì thì cứ ăn đi, tôi không sao đâu, tôi cũng mập quen rồi."

Giang Dịch nghe vậy khẽ cười: "Sao vậy? Đau lòng rồi à?"

Tôi thực sự đã đau lòng.

Những cái nhìn lạnh lùng, những tiếng cười chế giễu, còn cả cơ thể nặng nề kia đều là những thứ đáng ra tôi phải chịu đựng.

Thấy tôi im lặng không nói, Giang Dịch tự lên tiếng: "Cậu nhìn tôi thôi mà đã đau lòng rồi, vậy khi bản thân cậu phải chịu đựng những điều này, sao cậu lại không thấy xót xa cho bản thân?"

"Tôi cũng chưa giảm cân...." tôi nhỏ tiếng trả treo.

"Được rồi, đống thuốc giảm cân trong tủ tôi thấy cậu uống hết rồi, uống thuốc lung tung có thể ch/ết người đó cậu có biết không."

Tôi không nói nữa.

Tôi đã từng vì muốn giảm cân mà mỗi ngày đều trốn trong nhà điên cuồng vận động, ép bản thân cả ngày không được ăn cơm, thử qua đủ loại thuốc giảm cân. Cuối cùng đổi lại được bệnh dạ dày và chứng rối loạn tiêu hóa nghiêm trọng.

Cả đêm, tôi chìm đắm trong tâm sự của bản thân.

Giang Dịch leo lên giường, nằm ngửa đầu và sờ vào bụng tôi: "Yên tâm đi, có tôi ở đây, tôi sẽ giúp cậu."

11.
Một tháng sau, dưới sự nỗ lực của Giang Dịch, tôi đã giảm được 15kg.

Tuy vẫn không thể coi là gầy, nhưng so với tôi của trước kia, thì tổng thể ngoại hình lẫn trạng thái tinh thần đều đã rạng rỡ hẳn lên.

Tôi hưng phấn chỉ đạo Giang Dịch lục tung tủ đồ, tìm ra chiếc váy mà trước đây tôi không bao giờ mặc vừa để mặc thử.

Nhìn thấy chiếc váy có hơi rộng trong gương, tôi phấn khởi đến mức nhảy cẫng lên.

"Giang Dịch, xin cậu giúp tôi một việc được không?"

"Chuyện gì?"

"Cậu nâng váy lên quay hai vòng cho tôi xem."

"Muốn ch/ết à, cậu đừng có quên tôi đây là con trai đấy, tôi mặc váy là đã đủ ấm ức rồi." Giang Dịch chuẩn bị rời đi.

"Xin cậu đấy, xin cậu đấy, chiếc váy này tôi cực kỳ thích, tôi đã cất nó trong tủ nhiều năm rồi, chưa bao giờ mặc vừa..."

Giọng tôi càng lúc càng nhỏ lại, trông như sắp khóc đến nơi.

"Đúng là phục cậu đấy."

Giang Dịch lầm bầm, dáng đi hình chữ bát, miễn cưỡng đi đến trước gương, hai tay nắm chặt mép váy, cứng nhắc xoay một vòng.

Tôi cau mày, sao cứ cảm thấy không đúng ở đâu?

"Tay cậu nắm quá chặt rồi, ngón tay xếp kiểu hoa lan thì đẹp hơn. Còn nữa, bước chân phải nhẹ nhàng, không được nặng nề như vậy."

"Cố Miên."

"Được được được, như vậy cũng được."

12.
Tuy ngoài miệng thì cự tuyệt, nhưng sáng sớm hôm sau, Giang Dịch đã thay chiếc váy đó, ôm sách rồi đi học với dáng vẻ của một thục nữ.

"Sao một đứa con trai lại tình nguyện mặc váy vậy." Tôi cười châm chọc Giang Dịch.

"Còn không phải là do cậu thích à, nếu không thì thằng này không thể nào lại đi mặc váy được." Giang Dịch càm ràm bước về phía trước.

Ngữ khí hung dữ truyền vào tai tôi, vậy mà tôi lại đỏ mặt.

13.
Không ngờ được vào cái ngày mà tôi mặc váy, bà dì của tôi lại đến.

Giang Dịch mặt tái mét, dùng băng vệ sinh, mua miếng dán giữ nhiệt.

Cậu ấy bỏ tiết thể dục, ôm bụng nằm nghỉ trên bàn học.

"Miên Miên, sao cậu không đi học?"

Một câu nói móc mỉa vang lên trong phòng học trống, nghe cực kỳ chói tai.

Giang Dịch yếu ớt ngẩng đầu, cau mày: "Thì sao?"

"À." Lâm Nguyệt Nguyệt cười lạnh, từ từ ngồi xuống trước mặt tôi, rõ ràng là không hài lòng với thái độ của Giang Dịch.

"Cậu thật sự nghĩ bản thân gầy được mấy cân là đã trở thành mỹ nữ rồi à? Chân voi đi một bước run ba lần, lại còn không biết xấu hổ mà mặc váy."

Giang Dịch cười nhếch miệng, nhìn Lâm Nguyệt Nguyệt từ trên xuống dưới một lượt, thản nhiên đáp lại: "Có chút thịt. Có điều so với đôi chân ngắn như củ cải, cơ bắp lộ hết ra ngoài của cậu thì tốt hơn nhiều. Cậu còn có gan mặc, thì sao tôi lại không dám chứ?"

"Cậu!" Lâm Nguyệt Nguyệt đột nhiên đứng dậy, không biết phải trả lời thế nào.

Những lời chế giễu kiểu như vậy cô ta đã nói nhiều rồi, có lẽ là không ngờ có một ngày tôi lại dám phản bác.

"Cố Miên, cậu thực sự có bản lĩnh rồi." Lâm Nguyệt Nguyệt cười giận dữ.

Cô ta lấy điện thoại ra, mở một đoạn video, và chỉ vào đó:

"Cậu thật sự nghĩ bản thân có thể biến hình à? Bây giờ trên mạng đâu đâu cũng có tin đồn về cậu. Nhìn rõ cái mặt của mình chưa? Cậu sẽ vĩnh viễn là dáng vẻ này, vĩnh viễn là một thứ ghê tởm bị người ta khinh bỉ."

"Câm mồm ngay cho ông." Giang Dịch còn không thèm nhìn, hất tay đánh bay cái điện thoại.

Lâm Nguyệt Nguyệt sững sờ mất hai giây, hoàn toàn không ngờ tôi dám động tay làm vỡ điện thoại của cô ta, Lâm Nguyệt Nguyệt giơ tay lên định tát vào mặt tôi.

Giang Dịch phản ứng cực kỳ nhanh, một tay nhanh chóng nắm lấy cổ tay cô ta, tay kia quật mạnh lại.

Dù sao thì trọng lượng cơ thể của tôi vẫn còn ở đây, Lâm Nguyệt Nguyệt gầy yếu đã bị cái tát này đánh ngã xuống đất.

Giang Dịch dường như cũng bị phản ứng của mình làm cho bối rối, cơ thể cứng đờ.

"Cố Miên! Cậu làm gì vậy!"

Các bạn tan học đổ về lớp, vừa hay chứng kiến được màn này.

Lâm Nguyệt Nguyệt che mặt, nước mắt không tốn tiền chảy dài ra, nghẹn ngào khóc nức nở: "Xin lỗi, đều là do tôi. Tôi thấy Cố Miên gầy đi rất nhiều, muốn cổ vũ cậu ấy tiếp tục kiên trì, không ngờ cậu ấy lại hiểu nhầm."

"Cố Miên cậu bị thần kinh à?"

"Gầy rồi thì làm sao, vẫn là cái dáng vẻ ghê tởm đấy."

"Chẳng trách người ta nói tâm sinh tướng, đã xấu thì thôi đi, tâm lại còn độc ác."

"Đến bạn thân của mình còn đố kỵ, đáng đời cậu ta mập cả đời."

Mọi người vây quanh Lâm Nguyệt Nguyệt, có người ôm lấy cậu ta nhẹ nhàng an ủi, có người nhìn tôi với ánh mắt giận dữ hoặc mỉa mai, thốt ra những lời lẽ ác ý.

"Mẹ nó các cậu, là cô ta..." Giang Dịch tức giận mở miệng mắng.

"Đừng nói nữa Giang Dịch." tôi khẽ lên tiếng cắt lời cậu ấy.

"Họ sẽ không tin đâu."

Lồng ngực Giang Dịch đập mạnh, miệng đã mở ra, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì, chỉ khẽ thì thầm với tôi : "Cậu bịt tai lại đi, đừng có nghe."

Tôi có chút muốn cười.

Đồ ngốc, tôi bịt tai kiểu gì.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#zhihu