chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

14.
Cảnh tượng này, thực ra không hề xa lạ với tôi.

Tôi đứng đó một mình, còn mọi người vây quanh Lâm Nguyệt Nguyệt, đứng bên phía mà họ gọi là kẻ yếu để đối phó với tôi.

Những lời nói tự xưng là chân lý, thực sự lại cực kỳ độc ác, như những lưỡi dao sắc bén đâm thẳng vào trái tim đầy vết thương của tôi.

Chỉ là lần này, tôi đã có áo giáp rồi.

Tôi đã có Giang Dịch.

15.
Giang Dịch cứ im lặng trầm mặc cả một ngày.

Sự khó chịu trong lòng tôi, đống rắc rối mà tôi muốn trốn tránh, cuối cùng Giang Dịch lại là người gánh chịu.

Trên đường đi về, tôi không nhịn được nữa mà đánh tan bầu không khí im lặng, nhẹ nhàng hỏi cậu ấy: "Có khó chịu không?"

"Khó chịu, khó chịu thay cậu." Giang Dịch giận dữ đá một viên đá nhỏ.

"Xin lỗi, đã khiến cậu vô cớ phải thay tôi chịu đựng những điều này."

"Cậu đừng nói linh tinh." Giang Dịch tức giận trách mắng tôi.

Giây sau, cậu ấy lại chuyển chủ đề hỏi: "Cái cô Lâm Nguyệt Nguyệt kia nói cái gì mà tin đồn, còn video nữa, là cái gì vậy?"

16.
Đó có lẽ là chuyện mà tôi không muốn nhớ lại nhất.

Vài ngày trước khi quyết định đi Tam Á t/ự t/ử, là ngày sinh nhật tôi.

Các bạn trong lớp có thái độ rất khác thường, đối xử với tôi vô cùng nhiệt tình thân thiện.

Tôi trải qua một ngày hạnh phúc nhất ở trường trong sự kinh hồn bạt vía.

Họ thậm chí còn góp tiền mua tặng tôi một bộ quần áo làm quà, còn mời tôi chín giờ tối đến Nhà hàng Tây, tổ chức tiệc sinh nhật.

Đó là một chiếc áo hoodie màu đỏ và một chiếc quần yoga bó sát màu đen.

Tôi mặc hơi chật, ôm sát vào cơ thể, trông giống như một quả cà chua bị nát vỏ vậy.

Nhưng tôi vẫn mặc nó, thậm chí còn trang điểm cẩn thận.

Tôi đến nhà hàng muộn, nhưng không thấy bạn học ở đâu cả.

Đúng lúc tôi nghĩ lại bị bọn họ chơi xấu, chuẩn bị quay người ra về, thì đột nhiên nhận được tin nhắn trong nhóm lớp:

"Cậu đến rồi thì cứ ngồi đợi trước, chúng tôi đến ngay, sẽ có bất ngờ."

Tôi do dự một lúc, cuối cùng vẫn vào trong ngồi đợi.

Đột nhiên, một nam sinh xuất hiện trước mặt tôi, còn đánh giá tôi từ trên xuống dưới.

Khi hai đôi mắt chạm nhau, lông mày của cậu ta như bị xoắn lại với nhau.

Cậu ta bỏ hai tay vào túi áo, đi đến gần tôi, thấp giọng hỏi: "Ch/ết tiệt, áo đen quần đỏ, thực sự là cô à?"

Tôi mặt mày ngơ ngác: "Cái gì?"

"M/ẹ k/iếp, giọng nói này... đúng thật là cô rồi. Tôi phục cô luôn, có cần thiết phải làm ảnh giả để lừa người không? Bản thân trông như thế nào còn không biết sao?"

Tôi mơ hồ nhìn cậu ta tức giận đùng đùng quay người rời đi.

Những tiếng cười chế giễu vang lên xung quanh, tôi quay đầu nhìn, những âm thanh bị đè nén đó lập tức trở thành tràng cười không kiểm soát được.

Tất cả các bạn cùng lớp đều đang ở đây, đứng chật kín cả góc tường hành lang, họ cười đến mức đứt hơi khản tiếng.

Dường như sự thảm hại của tôi chính là chuyện hài hước nhất trên thế giới này.

Tôi không biết tôi về nhà như thế nào nữa.

Ngày hôm sau, video "bộ phim thực tế" của tôi đã lan truyền đầy rẫy trên mạng.

Bọn họ còn tận tâm biên tập ra một câu chuyện, kèm theo bức ảnh của một cô gái xinh đẹp, tạo nên hiệu quả tương phản cực lớn giữa trước và sau.

Bình luận trên mạng không những cười cợt mà còn xỉ vả tôi, thậm chí còn có người tìm ra tài khoản cá nhân của tôi để mắng chửi.

Từ góc quay của video, rõ ràng người đăng video là một trong những bạn học của tôi.

Tôi tự khóa mình trong phòng, không mở cửa suốt hai ngày hai đêm.

Khoảng thời gian này, tôi không nhận được một cuộc điện thoại nào từ giáo viên,  không một lời xin lỗi nào từ bạn cùng lớp, và không có một câu hỏi thăm nào từ bố mẹ. 

Tôi bắt đầu tự hỏi bản thân, tôi đang lưu luyến cái gì?

Dường như, tôi không còn gì để lưu luyến nữa.

Vì vậy, tôi quyết định đi đến Tam Á, không chút do dự đi thẳng ra biển.

Tôi muốn biến mất một cách lặng lẽ theo những con sóng.

Nhưng Giang Dịch đã theo con sóng mà đến, giống như hy vọng, giống như một món quà.

Tôi lại có khát vọng được sống tiếp.

17.
Giang Dịch ngồi trên chiếc ghế dài trong chung cư, ngẩn ngơ nhìn đám mây đỏ rực trên bầu trời, lắng nghe câu chuyện của tôi, từng từ từng từ một.

"M/ẹ k/iếp." Giang Dịch thấp giọng mắng, mấy từ cuối cùng nói nhỏ đến mức tôi gần như không nghe thấy gì.

Cậu ấy nói: "Ông đây có lòng tốt đau lòng cho cậu."

Những từ này dịu dàng cực kỳ, chạm đến trái tim tôi rồi dội ngược lại, không ngừng quanh quẩn trong lòng tôi.

Giang Dịch lạc quan, cũng không quá để ý chi tiết.

Những khó khăn mà tôi từng phải cố vượt qua trong cuộc sống, đối với cậu ấy lại vô cùng dễ dàng.

Cậu ấy dũng cảm và không hề sợ hãi khi đối mặt với sự chỉ trích của người khác, hăng hái theo đuổi mục tiêu mà không hề chùn bước.

Vô số nỗi sợ hãi đã được khắc sâu vào trong xương tủy của tôi, đều bị cậu ấy nhẹ nhàng hóa giải.

Cậu ấy giống như một hạt giống, cho dù ở đâu, cũng luôn tràn đầy sức sống và có năng lực mạnh mẽ để chui ra khỏi mặt đất.

18.
Giang Dịch giảm cân càng ngày càng tích cực, mỗi ngày đều kiên trì đi đến sân tập tập luyện, thề sẽ báo thù cho tôi.

Trong lớp đọc, giáo viên cũng ngày càng thích gọi Giang Dịch đứng dậy đọc bài.

Lâm Nguyệt Nguyệt, đại diện đọc bài của lớp, cũng đã nhận ra điều này, nụ cười dịu dàng giả tạo dường như đã rơi khỏi khuôn mặt cô ta.

Trước khi chuông tan học vang lên hai phút, giáo viên sắp xếp lại tài liệu và hỏi:
"Các bạn học, gần đến kỳ thi cuối kỳ, có một cuộc thi nói tiếng Anh toàn quốc do một đài truyền hình tổ chức, đến lúc đó, sẽ có rất nhiều đài truyền hình, doanh nghiệp quan tâm. Giải nhất, nhì, ba đều được thưởng, cũng có sự hỗ trợ rất lớn cho vấn đề tìm việc làm sau này của các em. Những bạn nào có hứng thú, thì giơ tay lên."

Đây là cuộc thi liên kết giữa các trường nổi tiếng trên toàn quốc, có thể hình dung được mức độ cạnh tranh khốc liệt đến thế nào.

Trong lớp học lặng ngắt như tờ, chỉ có hai cánh tay lắc lắc vẫy vẫy trong không trung.

Là Lâm Nguyệt Nguyệt, còn có cả Giang Dịch.

Khi Giang Dịch giơ tay, cả lớp liền kêu ồ lên.

Giáo viên cau mày: "Cố Miên, mặc dù bây giờ em đã có tiến bộ, nhưng trước kia ở trong lớp em đều gặp khó khăn trong việc đọc. Khi đi thi, sẽ có cả khán giả ở hiện trường và truyền hình trực tiếp, ít nhất cũng phải hàng triệu người xem, em có chắc mình có thể làm được không?"

Giang Dịch nhướn mày: "Tất nhiên là em có thể làm được."

Cuối cùng, Giang Dịch mặc kệ mọi sự phản đối, khăng khăng đăng ký tham gia.

Mỗi ngày khi tập thể dục ở sân, Giang Dịch sẽ nói chuyện thì thầm với tôi, cùng tôi luyện phát âm, kỹ năng đọc và khả năng ứng biến.

Tôi phát hiện ra, phát âm tiếng Anh của Giang Dịch theo kiểu Anh Anh và Anh Mỹ đều rất chuẩn.

Tôi không nhịn được tò mò về những ký ức mà Giang Dịch đã quên.

Cậu ấy còn sống không? Cậu ấy thật sự có dáng vẻ như thế nào?

Nhưng Giang Dịch dường như hoàn toàn không để tâm, thậm chí còn chưa bao giờ nhắc đến những chuyện này với tôi.

Tôi đành chủ động hỏi:

"Giang Dịch, lần trước cậu nói cậu nhớ đến cảnh chơi bóng rổ đúng không."

"Đúng vậy."

"Có cần đi đến sân bóng rổ xem có thể nhớ lại được gì nữa không?

"Cũng được, đi thôi."

Giang Dịch dừng chạy bộ, đi về phía sân bóng rổ.

19.
Ngay khi bước chân vào sân, một quả bóng lại bay theo quỹ đạo quen thuộc, vẽ ra đường parabol, lao vào phía Giang Dịch.

Giang Dịch mặt không cảm xúc nhìn chằm chằm vào Nghiêm Tiêu đứng cách đó không xa, thuận tay chắn bóng.

"Lần thứ hai rồi." Giang Dịch lạnh nhạt nói.

"Lần thứ hai thì sao. Cậu dám đụng đến một sợi tóc của Lâm Nguyệt Nguyệt, thì lần sau thứ bay qua không chỉ là quả bóng nữa đâu." Nghiêm Tiêu mặt khinh bỉ tiến tới gần, nhặt bóng lên.

"Vậy ư? Hay là bây giờ cậu thử luôn đi?" Giang Dịch mặt không thể hiện chút cảm xúc nào, chỉ có tôi cảm nhận được cậu ấy đang siết chặt nắm đấm.

"Đừng, Giang Dịch, cậu đừng có quên tôi chỉ có một mét sáu." Tôi vội lên tiếng nhắc nhở Giang Dịch.

"Yên tâm, nhớ rồi. Cái cơ thể da non thịt mềm này của cậu, ông đây không nỡ để cậu ta đụng vào."

Đám người kia nghe xong cười nghiêng ngả, ôm bụng một cách khoa trương: "Cố Miên, mỗi ngày cậu giảm cân có khi nào đã giảm luôn cả não không?"

Giang Dịch liếc mắt nhìn quả bóng rổ trên tay Nghiêm Tiêu.

"Cậu không đánh con gái, vậy có muốn một đấu một không?"

"Cố Miên, có phải gần đây cậu không soi gương đúng không?" Nghiêm Tiêu nhếch mép, cười không nhìn thấy đáy mắt.

"Thử một lần đi, nếu thua tôi sẽ cúi đầu xin lỗi gọi Lâm Nguyệt Nguyệt là bố, nếu thắng thì cậu phải cúi đầu xin lỗi và gọi tôi là bố."

Trời đã gần tối, sân thể dục rất đông người. Mọi người đều chú ý đến tiết mục bên lề này, bắt đầu tập trung lại xem.

Những tiếng hò reo bỡn cợt vang lên không ngớt, không ít người còn thêm dầu vào lửa xúi giục Nghiêm Tiêu đồng ý, bọn họ đều không muốn bỏ lỡ tiết mục này.

"Cậu đừng có hối hận là được, nhường cậu trước." Nghiêm Tiêu lơ đễnh nhìn Lâm Nguyệt Nguyệt đang đứng ở ngoài sân, rồi ném bóng qua cho Giang Dịch.

Lâm Nguyệt Nguyệt cầm chai nước đứng đó, trong mắt đầy vẻ đắc ý và hưng phấn, dường như quyết tâm phải bắt tôi cúi đầu xin lỗi.

Giang Dịch nhận bóng, thuận tay đập đập vài cái, đột nhiên cậu ấy lảo đảo, suýt nữa té ngã.

"Giang Dịch? Cậu không sao chứ?" Tôi lo lắng hỏi.

"Không sao, đầu hơi đau chút thôi." Giang Dịch xoa xoa thái dương, đi vào trong sân, đứng thật vững.

Nghiêm Tiêu vẫn đứng nguyên ở đó, rõ ràng là không coi tôi, người thấp hơn cậu ta nửa cái đầu và nặng tới tám mươi cân ra gì cả.

Giang Dịch không thèm đếm xỉa, ra hiệu bắt đầu.

Còi hiệu vang lên, Giang Dịch nhảy lên nhẹ nhàng, giơ tay ném bóng.

Cú bóng ba điểm.

Nghiêm Tiêu vẫn chưa di chuyển.

Sân bóng yên tĩnh khoảng hai giây, tiếng cười đùa và tiếng cổ vũ vang lên liên tục không ngừng.

Mặc dù nhìn có vẻ là đầu cơ trục lợi, nhưng cũng được tính một điểm.

Sắc mặt Nghiêm Tiêu không dễ nhìn lắm, cau mày nói: "Tiếp tục."

Lần này, Nghiêm Tiêu đã nghiêm túc hơn, bắt đầu phòng thủ.

Giang Dịch cúi người, quả bóng thô nặng linh hoạt xoay chuyển trong tay cậu ấy, ánh mắt tập trung, tìm kiếm cơ hội "phá vòng vây".

Cậu ấy bất ngờ tăng tốc, một cú xoay người, tả xung hữu đột.

Ba bước ghi điểm.

Còi hiệu vang lên, sân bóng lập tức trở nên náo nhiệt. Tiếng cười chế giễu, tiếng la hét và tiếng hoan hô nối tiếp xen kẽ nhau.

Nghiêm Tiêu vẫn còn đứng ngơ ra đó, ánh mắt hiện rõ vẻ không thể tin được.

Giang Dịch phủi phủi bụi trên tay, nhếch mày nhìn Nghiêm Tiêu:

"Cúi đầu xin lỗi, gọi bố."

Sắc mặt Nghiêm Tiêu đã hoàn toàn đen như đít nồi, nhưng mọi người trong sân đều đang nhìn, cuối cùng cậu ta cũng không có mặt mũi để chơi ăn gian nữa.

Cậu ta cúi đầu cho có lệ: "Xin lỗi."

Do dự hồi lâu, mặt cậu ta kìm nén đến mức đỏ bừng lên, cũng không thể thốt ra câu gọi bố được.

"Cúi đầu 90 độ, còn nữa, cậu đang xin lỗi ai? Gọi tên đi."

Chỉ mấy phút ngắn ngủi, sắc mặt của Nghiêm Tiêu đã chuyển từ đen sang đỏ, từ đỏ sang xanh, chuyển qua chuyển lại.

Cậu ta cuối cùng vẫn phải ngoan ngoan cúi người: "Xin lỗi, Cố Miên."

"Gọi bố nhanh lên."

"Không phải cậu đã đồng ý với người ta phải gọi bố rồi sao, gọi đi."

Đám đông hóng hớt bên cạnh đã bắt đầu hô hào bắt cậu ta phải thực hiện lời hứa.

"Muốn nghe cậu ta gọi bố không?" Giang Dịch hỏi tôi.

Tôi nghẹn ngào đáp lại: "Không muốn."

"Bỏ đi, có đứa con trai như cậu, tôi thấy mất mặt."

Giang Dịch phẩy phẩy tay, quay người rời đi.

Tôi nhìn sang phía Lâm Nguyệt Nguyệt đứng, ở đó không còn ai nữa.

20.
Vài ngày sau, Lâm Nguyệt Nguyệt và Nghiêm Tiêu chia tay.

Cả hai đều không đến lớp, những lời đồn về hai người họ xôn xao khắp nơi.

Nói tóm lại, chính là do Lâm Nguyệt Nguyệt chê Nghiêm Tiêu mất mặt, chỉ trích cậu ta là đồ vô dụng, Nghiêm Tiêu tức giận chạy đến dưới ký túc xá tìm cô ta, hai người cãi nhau to một trận rồi chia tay.

Nghiêm Tiêu còn yêu cầu Lâm Nguyệt Nguyệt đổi hết số quà mà cậu ta tặng thành lì xì, chuyển trả lại cho cậu ta.

Nghiêm Tiêu ở trong lớp cũng được coi là kiểu có mức sống tương đối thoải mái, chi trả cũng rất hào phóng, liên tục tặng quà và chuyển tiền.

Lâm Nguyệt Nguyệt lần nào cũng đưa cho tôi xem với vẻ mặt ngượng ngùng: "Miên Miên, cậu xem, cậu ấy thật lãng phí."

Thực ra, Lâm Nguyệt Nguyệt và tôi đều đến từ một thị trấn nhỏ, gia đình không phải giàu có, quà mà Nghiêm Tiêu tặng đa phần đều bị bán rẻ lại cho người khác.

Bây giờ cũng không biết cô ta làm thế nào để trả lại, dù sao cũng không liên quan đến tôi.

21.
"Vui không? Ông đây đã trút giận cho cậu rồi đấy." Giang Dịch cắn một miếng táo, vô cùng đắc ý hỏi tôi.

"Vui, có điều cậu nên gọi tôi là chị."

"Đừng có mơ." Giang Dịch cắn miếng táo rột roạt không thèm để ý đến tôi.

Sau trận đấu với Nghiêm Tiêu, Giang Dịch đã tìm lại được một chút ký ức vụn vặt.

Cậu ấy nhớ bản thân vừa mới tròn hai mươi tuổi, còn là chủ lực của đội bóng rổ ở trường.

Những thông tin này có hạn, lại cộng thêm việc bình thường tôi cũng không có hứng thú gì với việc vận động, căn bản không thể tìm ra được manh mối nào.

Bản thân Giang Dịch cũng không vội, cậu ấy đang rất tâm huyết và hứng khởi chuẩn bị cho cuộc thi.

Giang Dịch thường xuyên bắt tôi phải luyện tập phát âm và diễn thuyết ngẫu hứng với cậu ấy.

Điểm bài thi giấy của tôi rất cao, khi tôi đọc đề bài, các chữ cái tiếng Anh đã sắp xếp ngay ngắn trong đầu tôi, tạo thành một cấu trúc rõ ràng.

Chỉ là những từ vựng đều bị nghẹn ở cổ họng, cuộn lại với nhau.

Tôi cố gắng đọc mà cứ lắp ba lắp bắp, một câu thôi mà phải đọc đi đọc lại mười tám lần.

Giang Dịch cũng không chê trách tôi, cậu ấy kiên nhẫn và cẩn thận giúp tôi sửa lại phát âm của từng từ, ngữ điệu của từng câu.

Sau ba tháng học tập và rèn luyện, trình độ của tôi đã có bước nhảy vọt.

Nhưng nó cũng chỉ giới hạn vỏn vẹn trong những lúc tôi trò chuyện riêng với Giang Dịch.

Giang Dịch đã gầy xuống còn bảy mươi cân, bắt đầu chạy bộ trên sân thể dục.

Nghiêm Tiêu và Lâm Nguyệt Nguyệt bận rộn giải quyết tranh chấp tình cảm, đã lâu không xuất hiện tạo nghiệp nữa.

Các bạn trong lớp cũng đã yên tĩnh hơn nhiều, thậm chí còn chủ động đến tìm Giang Dịch nói chuyện.

Giang Dịch lúc nào cũng lạnh lùng đáp lại, luôn giữ thái độ ông đây không thèm quan tâm.

Cuộc thi Tiếng Anh cũng dần bắt đầu.

Cuộc thi sử dụng mô hình sàng lọc từng vòng một, chỉ hai mươi người xuất sắc nhất mới có đủ tư cách đứng trên sân khấu Đài Truyền hình Trung ương tranh tài.

Giang Dịch vẫn luôn phát huy rất ổn định, cậu ấy không sợ đám đông, bản lĩnh vừa tự tin vừa điềm tĩnh của cậu ấy khi đứng trên sân khấu đã chiến thắng rất nhiều người.

Sau khi trải qua nhiều vòng thi, Giang Dịch đã thành công lọt vào danh sách hai mươi người xuất sắc nhất.

22.
Một tuần trước khi cuộc thi của đài Trung ương diễn ra, giáo viên đặc biệt gọi Giang Dịch vào phòng làm việc, tư vấn tâm lý trước cuộc thi cho cậu ấy.

Nhưng với kiểu thần kinh như Giang Dịch thì cần gì tư vấn tâm lý chứ.

Giang Dịch ậm à ậm ừ ứng phó suốt quá trình, khi cậu ấy chuẩn bị quay người rời đi, thì giáo viên bất ngờ lên tiếng: "Cố Miên, rất vui vì em đã phấn chấn trở lại. Thầy nên tin em, thầy nợ em một câu xin lỗi."

Giang Dịch dừng bước chân, nhưng không quay đầu lại, rồi rời đi không nói một lời.

Sau này, Giang Dịch nói cậu ấy không có tư cách thay tôi nói "Không sao".

Nghĩ kỹ lại, thì giáo viên thực sự chưa làm gì cho tôi cả.

Ngay cả khi đó là những việc thầy nên làm.

Thầy ngầm chấp nhận những trò đùa của bạn học, làm ngơ trước những tiếng cười chế giễu tràn đầy ác ý trong lớp học, khi tôi bị toàn mạng xã hội xỉ vả, thầy cũng không có một câu quan tâm hay hỏi thăm.

Thầy đã tận mắt chứng kiến những chuyện tôi phải trải qua, cuối cùng cũng chỉ chất vấn tôi trong lớp một cách vô cảm: "Cố Miên, sao em không chịu cố gắng vậy?"

Tôi còn cho rằng, trách nhiệm của giáo viên không chỉ là dạy học trên sách vở, mà còn phải dạy làm người.

23.
Khi quay lại lớp lấy cặp sách, tôi thấy Nghiêm Tiêu đang ngồi yên tĩnh một mình trong lớp.

Giang Dịch liếc nhìn qua, không thèm để ý đến cậu ta, tự mình thu dọn sách vở.

"Miên Miên." Nghiêm Tiêu đột nhiên lên tiếng, tôi giật mình.

Trước khi chúng tôi gặp mặt nhau, Nghiêm Tiêu thường gọi tôi qua tin nhắn thoại như vậy.

Giọng nói trầm ấm du dương, chỉ hai chữ đơn giản cũng đã khiến tôi đỏ mặt.

Chỉ là sau khi gặp nhau, tôi không thể nghe thêm lần nào nữa.

"Làm sao." Giang Dịch cau mày, hơi bực mình.

"Thực ra tôi không hề thích Lâm Nguyệt Nguyệt chút nào. Tôi nghĩ rồi, nếu như cậu có thể tiếp tục giảm xuống 50 cân, vậy thì tôi sẽ đồng ý yêu cậu."

Cậu ta dừng lại một lát, rồi tiếp tục nói: "55 cân cũng được."

...
Tôi thực sự chỉ muốn cười.

"Cút đi cho ông, Cố Miên cả đời này sẽ không yêu cậu đâu." Giang Dịch đã hoàn toàn tức giận, hùng hổ đá bay chiếc ghế đi, đóng sầm cửa bước ra ngoài.

Tôi có chút bối rối, Giang Dịch tức giận có thể hiểu được, nhưng tôi không ngờ cậu ấy lại nổi điên đến mức như vậy.

Hai chúng tôi đều đắm chìm trong cảm xúc của mình, không để ý đến bóng người thoáng qua hành lang.

Giang Dịch bước đi rất nhanh, chân vừa bước xuống cầu thang, thì có người gọi tôi:
"Cố Miên."

Còn chưa kịp quay người lại, thì đã bị người ta đẩy mạnh từ phía sau lưng, Giang Dịch chân đạp vào không trung, cả người lăn xuống cầu thang.

Một cảm giác đau nhức ở đầu gối chân trái, như bị nghiền nát rồi truyền thẳng đến thái dương, lan rộng ra toàn bộ tứ chi.

Dưới cơn đau đớn như xé rách da thịt, ý thức của tôi dần dần trở nên mơ hồ.

"Miên Miên, Miên Miên, cậu tỉnh lại đi, đừng có ngủ."

Trong bóng tối mờ mịt, tôi nghe thấy giọng nói đứt quãng của Giang Dịch, tôi cố gắng mở mắt ra, nhìn thấy một bóng người mờ ảo đang lo lắng quỳ xuống bên cạnh tôi.

Đây chính là hình dáng thật sự của Giang Dịch.

Đẹp trai quá.

24.
Khi tôi mở mắt ra, đã thấy mình đang nằm trong bệnh viện.

Bố mẹ ngồi bên cạnh giường, bàn tay ấm áp của mẹ đặt lên trán tôi, nước mắt rơi lã chã.

Thấy tôi mở mắt, mẹ lập tức đứng dậy, nước mắt càng rơi nhiều hơn, cố gắng kiềm chế tiếng khóc và liên tục hỏi tôi: "Con tỉnh rồi, có đau không? Có cần gọi bác sĩ cho con không?"

"Bố, mẹ." Tôi khàn giọng gọi hai tiếng, rồi cũng không nói thêm được gì nữa, đôi mắt cũng tự nhiên ươn ướt.

"Bố mẹ có lỗi với con, bố mẹ cứ lao đầu vào kiếm tiền để cho con có cuộc sống tốt hơn, không ngờ con gái của mẹ lại phải trải qua những chuyện này."

Mẹ tôi khóc nức nở, ôm chặt tôi vào lòng, bố tôi là người không giỏi ăn nói, đứng ở cuối giường, không quay đầu lại, lén lau nước mắt.

Không biết từ lúc nào, sống lưng cao thẳng của bố đã hơi cong xuống, khuôn mặt trẻ trung trắng trẻo của mẹ đã xuất hiện những nếp nhăn.

Một lúc sau, tiếng khóc trong phòng bệnh mới dần lắng xuống.

Tôi vừa biết được, sau khi tôi ngã cầu thang, bố mẹ đã vội vàng chạy đến.

Họ nghe từ những lời kể chắp vá của giáo viên và bạn học mới biết được mọi sự đau khổ mà tôi đã phải chịu đựng suốt hai năm qua.

May mắn thay, tất cả đã qua rồi.

Tôi lấy lý do muốn ăn vằn thắn để thay đổi chủ đề.

Ngay khi cánh cửa phòng bệnh đóng lại, tôi liền nhanh chóng tìm kiếm Giang Dịch.

"Tôi ở đây."

Giọng nói quen thuộc vang lên, dây thần kinh căng thẳng trong đầu tôi mới giãn ra.

Sau cú ngã này, tôi đã lấy lại được quyền kiểm soát cơ thể, còn Giang Dịch lại bị nhốt trong cơ thể tôi.

"Bác sĩ nói cậu bị gãy xương, có đau không?" Giang Dịch ôn tồn hỏi tôi, tinh thần hơi suy sụp.

"Bây giờ không đau nữa rồi." tôi nhìn chân trái của mình đã được bọc bởi một lớp thạch cao dày.

"Xin lỗi... tôi nên cẩn thận hơn chút." giọng nói của Giang Dịch càng trầm hơn, có vẻ rất tự trách.

"Cũng không phải lỗi của cậu, là do Lâm Nguyệt Nguyệt đẩy tôi xuống cầu thang."

"Đúng, sau khi cậu ngất đi, cô ta đứng ở trên cầu thang nhìn một lúc, rồi quay đầu rời đi. Sau đó có mấy bạn học sinh đi qua nhìn thấy, mới gọi xe cứu thương."

Tôi không hiểu lắm, tại sao Lâm Nguyệt Nguyệt lại có ác ý với tôi nhiều như vậy.

Rõ ràng là tôi không làm gì cả.

"Cuộc thi kia cậu còn muốn đi không?" Giang Dịch cẩn trọng hỏi.

Tôi nghĩ một lát, rồi kiên định trả lời: "Đi."

Giang Dịch đã vì tôi mà tranh lấy cơ hội quý báu như vậy, cho dù có bị hàng triệu người cười chê trước mặt, tôi cũng phải đi.

Giang Dịch cười nhẹ: "Miên Miên cuối cùng cũng đã đứng lên lại rồi."

25.
Chỉ còn mấy ngày nữa là đến cuộc thi, nhiệm vụ của tôi chính là nghỉ ngơi cho tốt.

Bố mẹ đã xin nghỉ phép, ngày ngày ở bên cạnh tôi.

Tôi nhàn nhã cắn hạt dưa, cùng bố mẹ xem TV.

Đài Trung ương đang chiếu đoạn quảng bá cuộc thi sắp diễn ra.

Mẹ tôi đưa một đĩa hạt dưa lại chỗ tôi, hỏi: "Con gái, đây không phải là cuộc thi mà hai ngày nữa con phải tham gia sao?"

"Đúng vậy." Tôi gật gật đầu.

"Woa, con gái của chúng ta tiến bộ rồi, đã có thể lên TV rồi, quả là làm cho bố mẹ nở mày nở mặt." Mẹ tôi đang nói lại bắt đầu nghẹn ngào.

Bố tôi thì cười ha ha không ngừng.
Tôi sợ mẹ lát nữa lại khóc, vội vàng đổi kênh.

Chuyển sang kênh thể thao, một nữ phóng viên xinh đẹp đang đứng trong phòng bệnh đưa tin:

"Thành viên chủ lực của đội bóng rổ quốc gia Giang Dịch, đã rơi vào tình trạng hôn mê suốt một năm. Đây là bác sĩ điều trị chính cho anh ấy, bác sĩ Tần, xin hỏi liệu ông cảm thấy Giang Dịch còn hy vọng tỉnh lại không?"

Tôi nhìn chằm chằm vào góc màn hình, trên giường bệnh có một người da trắng nõn, sống mũi cao, ngũ quan thanh tú, lông mi dài đang nằm một cách tĩnh lặng, giống như người đẹp ngủ trong rừng trong truyện cổ tích.

Khuôn mặt đó trùng khớp với hình ảnh mà tôi nhìn thấy trong lúc ý thức mê man.

Đó là... Giang Dịch.

Màn hình TV chuyển sang bố mẹ cậu ấy, hai người ăn mặc chỉnh tề, khiêm tốn, cách nói chuyện lịch sự, tao nhã, khí chất bất phàm.

Rõ ràng, cho dù là gia đình Giang Dịch hay là chính bản thân cậu ấy, đều không cùng một thế giới với tôi.

"Tôi nhớ ra rồi."

Giang Dịch đáng ra phải vui mừng, nhưng giọng điệu cậu ấy lại vô cũng trầm lắng.

Tôi cảm nhận được sự chua xót trong lòng, nên hỏi cậu ấy:

"Vậy cậu... phải đi rồi à?"

"Không biết, tôi muốn cùng cậu tham gia cuộc thi."

Giọng điệu của Giang Dịch rất đáng thương, như chú chó con bị rơi vào nước vậy.

Tôi muốn chọc cho cậu ấy vui, nên hét ầm lên:

"Được, nếu tôi thắng, cậu phải cam tâm tình nguyện gọi tôi là chị."

"Được, cậu mà thắng ông đây gọi cậu là bố cũng được."

26.
Cuộc thi diễn ra đúng như kế hoạch.

Tôi chống nạng, cà nhắc đi tham gia cuộc thi.

Yêu cầu của trận chung kết là diễn thuyết ngẫu hứng.

Ban tổ chức sẽ lựa chọn ngẫu nhiên đề tài diễn thuyết, tuyển thủ tự do phát huy, hoàn thành bài diễn thuyết trong sáu phút.

Tôi nhìn khán phòng không một chỗ trống, dưới đó tối đen, ánh mắt của mọi người không hẹn mà gặp đều nhìn lên phía trung tâm sân khấu.

Máy quay được bố trí ở khắp nơi, gần như không có điểm mù.

Tôi hoảng rồi.

Sự bình tĩnh và lời nói hùng hồn mà tôi hứa với Giang Dịch, đã hoàn toàn bị tôi quên mất.

Tuy khẩu âm của tôi không có vấn đề gì, nhưng nó cũng chỉ giới hạn trong lúc tôi ở riêng với Giang Dịch.

Vừa mới bắt đầu đã phải đối mặt với sân khấu lớn như vậy, đầu óc tôi trở nên trống rỗng, tim đập điên cuồng, giống như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

"Đừng căng thẳng, so với lúc chúng ta tập luyện thì không khác gì cả, cậu cứ xem như đang nói chuyện với tôi là được, tôi sẽ luôn ở bên cạnh cậu."

Giang Dịch không ngừng nhẹ nhàng an ủi tôi, nhưng tôi không nghe lọt tai được chữ nào.

"Người tiếp theo là..."

Người dẫn chương trình đã giới thiệu tên tôi, tôi chống nạng, khó khăn bước lên sân khấu, trong không gian tối đen chỉ có tiếng thở nặng nề của tôi.

"Giang Dịch." Tôi hoảng loạn gọi tên cậu ấy.

"Đừng sợ, tôi ở đây." Giang Dịch khẽ đáp lại.

Giọng nói trầm ổn của cậu ấy trong chớp mắt đã đưa tôi vào ký ức.

Tôi nhớ lại dáng vẻ cậu ấy trong khuôn mặt của tôi, trong lòng đã có chuẩn bị trước, bình tĩnh, ung dung, cách nói chuyện đầy tự tin.

Cơ thể từng là thứ bị tôi cho là đáng xấu hổ, dưới sự kiểm soát của linh hồn Giang Dịch, bỗng trở nên tỏa sáng.

Tôi chạm vào ngực, ở đó có Giang Dịch bên cạnh tôi.

Nếu như cậu ấy có thể, vậy tôi chắc chắn cũng có thể.

Màn hình lớn đột nhiên sáng lên, bên trên viết đề tài diễn thuyết của tôi:

"Bạo lực học đường."

Tôi hít sâu một hơi, ông trời cũng giúp tôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#zhihu