phần 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày ấy, Seo 18 tuổi, cái tuổi mà người ta cho rằng là đẹp nhất của mỗi người. Seo rất xinh đẹp , học giỏi , đảm đang trong mọi chuyện . Ba mẹ Seo đều là công viên chức , nhà cửa của Seo đầy đủ mọi tiện nghi . Seo luôn là niềm tự hào của bố mẹ . Seo có một nhược điểm là hay khóc, dù đó chỉ là những sự cố nhỏ , dần dần Seo nhận thấy mình cần một ai đó để che chở . . 

Suốt những năm học cấp 3, Seo không tham gia bất cứ một hoạt động nào ở lớp, không tiếp xúc hay quan hệ với ai, ngoại trừ hát , vì đó là niềm đam mê của Seo . Tan học là Seo về thẳng nhà, ăn cơm cùng gia đình rồi lên phòng. Seo vùi đầu vào việc học , vì Seo nghĩ là con 1 trong nhà nên phải có kiến thức mới k phụ lòng cha mẹ . Seo sợ những ngày lễ, Tết, Valentine, Giáng sinh, nhìn người ta tay trong tay, Seo lại thấy chạnh lòng. Đã có những lúc, Seo thiết nghĩ hay cứ liều yêu ai đó, biết đâu những gì đang diễn ra chỉ là tạm thời, Seo sẽ tìm thấy được hạnh phúc của mình . Nhưng Seo không thể, Seo sợ , vì Seo ckưa từng yêu ai , Seo sợ mình sẽ k tìm đc người tốt với mình .

Công sức của Seo dành cho việc học tập đã được đền đáp. Seo thi đỗ vào Đại học với một số điểm khá cao. Ba mẹ Seo vui mừng lắm, họ cứ đi ra đi vào, nói nói cười cười suốt ngày. Ba còn trêu rằng “Kỳ này có khi cho Seo nhà mình đi lấy ckồng nước ngoài lun ”. 

Seo xua vội những suy nghĩ vẩn vơ trong đầu “Kệ, chuyện tới đâu, hay tới đó....” Ngày nhập trường, Seo hồi hộp và lo lắng mang hồ sơ đến nhận lớp . Seo được học lớp cử nhân tài năng của trường do điểm đầu vào khá cao. Lớp Seo khá vui, mọi người sống hòa dồng và quan tâm đến nhau. Seo cảm thấy nhẹ nhàng bao nhiêu khi đến lớp . Như hồi cấp 3, Seo vẫn chuyên tâm vào việc học hành. Suốt ngày sách vở khiến đầu óc tôi mụ mị, nằm xuống giường là lăn ra ngủ, chả có thời gian đâu mà nghĩ ngợi, vậy là khỏe re... Chắc nhiều người sẽ thắc mắc rằng tại sao Seo không tìm một nửa của mình ? Thú thật , Seo là 1 người rất sợ đàn ông . Không hiểu sao Seo lại có cảm giác như thế .

Thời gian thấm thoắt trôi qua, Seo đã là sinh viên năm thứ 3. Hai năm đầu, Seo luôn là sinh viên xuất sắc của Khoa. Suất học bổng du học xem như chắc chắn nằm trong tay Seo, chi còn chờ tấm bằng TOEFL đủ điểm là Seo lên đường. Seo vui lắm, vì có cảm giác mình như được giải thoát, Seo sẽ bay thạt cao, thật xa, nơi tôi sắp đến sẽ cho Seo những cơ hội mới, và Seo sẽ tìm được cho mình một người tốt . Seo đăng ký luyện Thi TOEFL tại môt trung tâm có tiếng. Seo vượt qua kỳ thi kiểm tra trình độ với điểm ưu và được học lớp cao nhất. Điều này cũng không làm Seo ngạc nhiên lắm vì sức học của Seo quá tốt . Buổi học đầu tiên, Seo đến khá sớm. Lớp Seo học có 16 người cả thầy , hầu hết là những người khá giỏi, vì ở trình dộ này đã là đọc thông viết thạo hết rồi. Lớp chỉ học những kỹ năng làm bài thi thôi.Thầy giáo Seo là người Canada, ông vui tính và tỏ ra là người rất có kinh nghiệm. Những buổi học diễn ra rất thú vị và luôn đầy ắp tiếng cười. Seo luôn giữ khoảng cách với tất cả mọi người. Thường thì Seo chỉ hỏi những gì cần biết và nói những gì cần hỏi. Có chăng đôi khi Seo chỉ chia sẻ cho mấy đứa em kém tuổi, hỏi kinh nghiệm làm sao thi đỗ được vào trường của Seo , vậy thôi; ngoài ra, là không gì cả. Cuộc sống của Seo sẽ mãi như thế, nếu như không có ngày hôm ấy…

Hôm ấy là chủ nhật, đi từ trường về, Seo lao như bay đến trung tâm vì hôm nay Seo có buổi học lúc 5h30. Đến lớp đã có một vài người đến trước, Seo nhoẻn miệng chào mọi người rồi vào chỗ ngồi quen thuộc như thường lệ. Một lát sau, thầy giáo bước vào và cả lớp bắt đầu học. Bỗng điện thoại trong túi Seo rung, rất may là Seo đã tắt chuông, thầm rủa đứa nào nhắn tin vô ý vào tầm này, Seo lấy máy và mở tin đọc. Trên màn hình, một số điện thoại là hoắc cùng những dòng chữ khó chịu:

- Hi, mình làm quen nhé. Anh ngồi trước mặt em nè”.

Seo bực mình cất máy vì nghĩ ai nhắn nhầm, bất giác Seo nhìn sang phía đối diện, thấy mặt một gã xinh trai đang nhìn Seo đầy thiện chí, còn giơ tay chào rất điệu nghệ. “Chẳng nhẽ là hắn, chắc không đâu, làm sao hắn biết số mình được, chắc vô tình thôi” - Seo nghĩ thầm.

Vừa lật được quyển sách, máy điện thoại lại rung, Seo mở máy:

- Sao. nhận ra anh chưa? Lát tan học anh mời em đi uống nước rồi làm quen luôn nhé.

Seo ngước mắt nhìn gã đó, gã nháy mắt tinh nghịch và cười với Seo:

- Trời ơi,sao lại thế này. Gã có ý gì nhỉ? Tại sao mời mình đi uống nước là sao? – Seo nghĩ thầm.

Seo bắt đầu toát hết mồ hôi và không thể tập trung được nữa. Suốt buổi học Seo cứ thấp thỏm, chỉ mong sao được về nhà thật nhanh. Tan học, Seo phi như bay xuống nhà xe, không cả kịp chờ thang máy, Seo đi thang bộ. Seo lên xe và định phóng vọt đi. Nhưng có bàn tay ai đó giữ xe Seo lại, Seo quay lại, là gã đó!! Tim Seo đập thình thịch…

- Có chuyện gì không? - Seo hất hàm hỏi trống không.

- Ah, không, chi muốn mời em đi uống nước để anh em mình làm quen thôi, dù gì thì cung học cùng lớp với nhau - Gã đó ngượng ngiu trả lời.

- Tôi không có thời gian và cũng không muốn làm quen gì hết. Anh tránh ra cho tôi đi.

Seo găng giọng nhưng trong tim thì run bần bật, cũng thấy xấu hổ vì những gì nói ra. Nhưng mặc kệ, Seo phóng vọt đi, để lại gã đứng ngẩn tò te.....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#faceboock