phần 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Về nhà, Seo vẫn không tin những gì vừa xảy ra. Cảm giác thú vị nhưng ngay sau đó là nỗi sợ vẩn vơ . Ôm cả mớ suy nghĩ, Seo lào vào phòng tắm. Nước mát làm Seo thấy khoan khoái và nhẹ nhõm. Xong, Seo trèo lên giường và ngủ một lát. Vừa chợp mắt, Seo nghe tiếng điện thoại. Mắt nhắm mắt mở, Seo alô, giọng ngái ngủ:

- Ai đấy?

- Anh đây.

Seo giật mình, giọng nói này....sao, sao quen quá.

- Anh là Yong, hoc cùng lớp Tiếng anh…

- Có chuyện gì không? - Seo ngắt lời.

- Anh không có ý làm phiền hay trêu đùa gì cả, sự thật là anh chỉ thấy mến và muốn được làm bạn. Dù em có thích anh hay không, chúng ta vẫn có thể làm bạn chứ.

- Xin lỗi anh, nhưng tôi không muốn kết bạn hay làm quen với ai cả, và xin anh nhớ cho . Xin anh đừng làm phiền tôi nữa, chào.

Seo dập máy trước khi anh ta kịp nói gì. Seo lại suy nghĩ . " Tên này đẹp trai thật , nhưng mình vẫn thấy sợ là sao :(( " 

Buổi học hôm sau Yong không đi học. Sao Seo lại để ý đến sự hiện diện của Yong nhỉ . Qua mấy đứa ngồi cạnh, Seo biết Yong là con của ông chủ một tập đoàn khá lớn ở Hàn Quốc. Trông trẻ vậy nhưng Yong đã là chân nối dõi cương vị của bố mình sau này. Học vấn thì cũng không tồi chút nào, đã tốt nghiệp một trường kinh tế, và cũng đang học tiếng Anh để lên đường đi học thạc sĩ. Mấy đứa em kém tuổi còn không ngớt lời ca ngợi rằng anh Yong ga lăng, thoáng tính và nói chuyện có duyên... Seo thì lấy làm lạ, tại sao Yong điều kiện như thế mà lại thích một người bướng bỉnh như mình nhỉ ? Tự hỏi xong Seo cũng thấy tự buồn cười . Chỉ lấy làm tiếc cho Yong , ở hoàn cảnh như thế, Yong thiếu gì con gái theo đuổi, mà thậm chí là những người đẹp hơn Seo .

Seo gấp sách vở, Seo xin về sớm với lý do có chút việc riêng. Suốt đoạn đường về, Seo không hiểu vì sao mình lại có cảm giác lạ thế, hay...???? Không, tại Seo đa cảm quá thôi, Seo mà thích Yong có mà trời loạn. Yong chỉ là loại công tử con nhà giàu, ham của lạ, thích tìm thú vui. Seo quên cảm giác đó nhanh chóng.

Buổi học hôm sau Seo đến hơi trễ, đến nơi đã nghe thấy tiếng Yong cười cười nói nói với mấy con nhỏ bên cạnh. Xì, thảo nào các em quý thế, nói chuyện duyên thế cơ mà. Seo ngồi vào chỗ và biết chắc có ánh mắt đang dõi theo mình. Seo mặc kệ, lỡ nói mạnh mồm thì giờ phải chịu thôi. Điện thoại rung. Có tin nhắn. Seo vội vàng mở và đọc:

- Anh sẽ không bỏ cuộc đâu, dù cho em có thế nào với anh, anh cũng sẽ luôn ở bên em. Học tốt nhé.

Seo sững người, sao Yong gan lỳ thế. Seo tắt máy, nhìn sang phía Yong, Seo thấy Yong tỉnh queo, nhìn mặt rõ gét, nhưng tự nhiên trong lòng thấy vui sướng lạ... Suốt mấy ngày sau đó, Seo lên tục bị tra tấn bởi những tin nhắn kiểu cố tình gây lòng tốt của người khác, đại loại như: “ Anh đang ở nhà, em ăn cơm chưa, học bài rồi ngủ ngon nhé” hay “Anh đang làm việc và thấy nhớ em, ngày mai đi học là lại được gặp em rồi” ..... và đương nhiên Seo chẳng bao giờ nhắn lại. Dần dần những tin như thế trở nên quen thuộc với Seo , mặc nhiên Seo chấp nhận nó không điều kiện, và đôi khi có ngày không thấy Yong nhắn tin Seo lại thắc mắc là tại sao? Hay Yong ốm....nhưng chẳng bao giờ Seo nhắn hỏi thăm cả vì Seo sợ sẽ lại khiến Yong hy vọng.....
Thấm thoát khóa học đã kéo dài gần hai tháng, tuần sau là buổi học cuối cùng, cả lớp sẽ chia tay nhau. Thầy giáo đề nghị tuần sau sẽ làm party chia tay và chúc mọi người thi tốt. Seo thấy nét mặt Yong thoáng buồn, và đương nhiên từ nay Seo thoát nạn... Hôm đó Seo tắm giặt sớm , mặc một chiếc váy màu hồng thật dễ thương , đến Seo còn thấy yêu mình nữa là...hiiii. Seo lên xe và đến chỗ hẹn của cả lớp. Hôm ấy mọi người đều chơi hết mình, hát hò ầm ĩ, Seo cũng thế, sinh viên mà. Nhưng Yong thì không, chỉ lủi thủi ngồi uống một mình. Có đôi lúc Seo thoáng để ý thấy Yong nhìn Seo , nhưng Seo quay đi chỗ khác, đã vô tình thì đừng để người ta nhận ra thiện chí, vậy là tốt nhất. Kết thúc bữa tiệc, cả lớp chia tay nhau. Seo loạng choạng ra nhà xe, Seo hơi nhức đầu vì mới tập uống rượu mà lại bị tụi bạn cho uống quá nhiều . Seo chạm mặt Yong, Yong đứng nhìn Seo trân trân như có ý định trả thù vậy. Seo cười và đi qua Yong. Yong với tay níu Seo lại, Seo gạt tay Yong và đi tiếp, chắc Yong đang đấu tranh nội tâm ghê lắm, và dường như muốn nói với Seo điều gì đó. Seo lên xe và đi về nhà, trên đường về, đôi mắt Yong cứ quấn lấy Seo , tại sao Yong lại để ý mình? Tình cảm ấy là thật hay chỉ là cảm giác muốn chiếm đoạt, Seo phải làm sao đây? Seo làm vậy là đúng hay sai? ....................Và rồi Seo ngã lăn ra đất, thứ cảm giác cuối cùng của Seo là thấy tiếng người nói í ới và mình mẩy đau ê ẩm, rồi Seo bất tỉnh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#faceboock