phần 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi mở mắt cũng là lúc Seo thấy đầu mình đau ghê gớm, khó khăn lắm Seo mới đưa mắt nhìn quanh được, bên cạnh Seo, mẹ đang khóc sướt mướt, vẻ mặt ba đầy suy tư lo lắng.Giọng run rẩy, Seo hỏi:

- Mẹ, con đang ở đâu?

- Con đang ở bệnh viện, tối qua con ngã trên đường về nhà, cũng may......

Nói rồi mẹ lại khóc. Hóa ra Seo bị tai nạn, thế mà Seo cứ nghĩ mình vừa thi đấu đấm bốc xong mới chết chứ. Seo đưa mắt nhìn quanh, và thấy Yong, vẻ mặt lo lắng không kém gì ba mẹ Seo. Seo mở tròn mắt hơn để khẳng định một lần nữa.

- Cũng may có anh đây đưa con vào viện kịp thời và báo cho ba mẹ biết. Chính anh ấy cũng là người đã cho con máu khi bệnh viện không con loại máu của con, anh ấy đã thức cả đêm chờ con tỉnh đấy. Con phải mang ơn anh ấy nhiều lắm đấy Seo.

Lời ba nói như hàng ngàn lưỡi dao cứa vào tim Seo . Seo ngoảnh mặt sang bên kia, hai hàng nước mắt chảy dài trên má. Vì sao lại đối xử tốt với Seo như thế trong khi Seo coi Yong không ra gì, tại sao lại cho Seo máu trong khi tôi chối từ tình cảm của Yong, mặc dù không biết Seo có yêu Yong hay không . Seo xấu hổ khi mang dòng máu của Yong chảy trong người, và Seo có thể cảm nhận được nó ngay trong Seo, nó đang oằn mình phản đối, rằng Seo không đáng nhận nó. Và Seo biết, Yong cùng mang nhóm máu giống Seo , và nếu không có Yong , Seo đã về bên Chúa từ hôm qua. Seo lại chìm vào giấc ngủ dưới tác dụng của thuốc giảm đau.

Những ngày sau đó, Yong liên tục vào thăm Seo, Yong nói với ba mẹ Seo Yong là bạn cùng lớp, ba mẹ Seo cũng quý Yong và coi anh như con, đương nhiên, họ không nghi ngờ gì cả. Seo không đủ can đảm để nói với Yong, dù chỉ một câu cám ơn. Dường như Yong cũng hiểu nên cũng không nói điều gì. Mãi tối hôm đó, trước khi về, Yong lặng lẽ:

- Anh biết, em không bao giờ là của anh, và thật vô lý khi anh bắt em thuộc về anh . Chính anh đã khiến em ra nông nỗi này, phải không Seo . Anh xin lỗi, hãy để anh chăm sóc em như một người anh trai, em nhé.

Yong xoa nhẹ tóc Seo và đi ra. Nãy giờ giả vờ ngủ nên Seo nghe thấy hết. Seo chỉ muốn vùng dạy, chạy đến bên Yong và nói với Yong rằng Seo mới là kẻ đáng nguyền rủa. Yong đã hy sinh vì Seo, vậy mà Seo không dám nhìn thẳng vào chính mình, không dám đón nhận tình cảm của Yong chỉ vì những suy nghĩ ích kỷ, Seo muốn gào lên rằng Seo yêu Yong biết nhường nào. Nhưng Seo đã không dám...Vâng, một lần nữa không dám.

Một tháng sau sức khỏe Seo hồi phục hoàn toàn. Seo ra viện và lại đi học bình thường. Ngày Seo ra viện Yong bận công tác nên không thể đến đón Seo mà chỉ cho xe đến đón. Seo sống như người vô hồn kể từ buổi tối hôm đó. Yong có ghé qua vài lần nhưng Seo lấy cớ mệt không tiếp. Yong ra về nhưng không quên nhắn tin chúc Seo ngủ ngon. Một buổi tối thứ bảy, cô đơn và buồn tẻ như bao buổi tối khác, Seo lấy xe máy chạy lòng vòng, nhìn đôi lứa tay trong tay, Seo không khỏi chạnh lòng. Seo rẽ vào một quán bar nơi góc phố cổ, gọi một chai Chivas và uống. Seo uống một cách vô thức, không còn cảm giác đúng sai gì nữa. Seo nhấc điện thoại và gọi cho Yong . Sau đó Seo cũng không nhớ đã nói gì với Yong , nhưng lúc sau tỉnh dậy Seo đã thấy mình ở trên xe của Yong . Yong đã đến đón Seo . Vì mới tập uống nên người Seo mệt lắm . Seo nghe tiếng Yong nói chuyện điện thoại:

- Tối nay ba mẹ cho Seo ngủ lại chỗ con, con có ít dự án bằng Tiếng anh muốn nhờ Seo dịch giúp . Nhà con có 2 phòng nên ba mẹ đừng lo lắng về chỗ ngủ của Seo

Trời ạ, nói dối vậy mà cũng nói, nhưng ba mẹ Seo tin vì họ quý Yong . Seo cũng không phản đối khi Yong nói sẽ đưa Seo về nhà Yong , mà có muốn cũng không được, Seo say quá rồi. Yong dìu Seo lên phòng, lấy khăn lau mặt cho Seo .

- Đừng tự hủy hoại bản thân mình Seo nhé, em thế này anh đau lòng lắm. Em ngủ đi, anh sang phòng khách ngủ .

Yong đứng dậy, toan quay đi. Seo níu tay Yong lai, miệng khẽ nói:

- Anh đừng đi, ở lại với em.

- Em không cần phải làm thế vì anh . Ngoan, ngủ đi - Yong gạt tay Seo, bước đi.

- Không - Seo vùng dậy - Em là kẻ đáng trách, bấy lâu nay em đã che dấu tình cảm của mình . Em không dám thú nhận là em yêu anh, như anh đã từng yêu em. Em thật là 1 người tệ bạc đúng không anh ? 

Seo ngồi thụp xuống và khóc. Khóc như chưa bao giờ được khóc. Nỗi lòng mà bao lâu nay Seo che dấu, giờ như vỡ òa, nhưng Seo thấy nhẹ nhõm. Yong cũng khóc, nhẹ nhàng ngồi xuống bên Seo, Yong vẫn ân cần như thế.

- Anh yêu em. Yêu còn nhiều hơn anh yêu chính bản thân mình. Anh vẫn tin mình sẽ tìm được người trong tim, và giờ anh đã tìm thấy.Và anh sẽ không để mất em thêm một lần nào nữa.

Seo ôm chầm lấy Yong , cảm nhận đầy đủ một sự che chở mà bấy lâu nay Seo vẫn tìm kiếm.Seo biết, đây chính là người đàn ông của đời mình. Đêm ấy, chúng tôi bên nhau , 2 đứa tâm sự cả đêm đến không ngủ được . Nằm gối đầu lên tay Yong, Seo nghe rõ từng nhịp tim Yong đập rộn ràng. Yong hôn nhẹ lên trán Seo:

- Sao lại chọn đúng ngày hôm nay để thú tội hả bé iu , mê anh quá ah.

- Đừng hòng - Seo bĩu môi - hôm nay người ta say.

Yong véo má Seo một cái đau điếng:

- Say mà như em , chắc anh chết quá.

Yong nháy mắt, chính điệu cười này đã thu hút Seo ngay từ lần đầu tiếp xúc.

- Em biết không, lần đầu tiên gặp em, anh có cảm giác rất lạ, không giống như những người trước đây. Anh không dám hỏi mà chỉ dám đứng từ xa nhìn. Và rồi bắt gạp sự phản đối quyết liệt của em, anh tưởng rằng em không phải là của anh , và thấy mình quá ích kỷ khi bắt em chấp nhận anh. Anh chỉ biết đứng âm thầm nhìn em và nguyện sẽ chăm lo cho em như một người anh trai. Nhưng giờ anh vui lắm, anh biết em là của anh, và chúng ta là của nhau, Seo à.

- Em xin lỗi vì tất cả, chỉ tại em

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#faceboock