Chương 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đêm sâu thẳm. Gió kèm theo hơi lạnh thấm vào người.

Tiêu Chiến đứng dậy đóng cửa sổ thư phòng lại rồi tiếp tục làm việc. Anh đang xem bản kế hoạch vay vốn mới nhất, xem được một nửa thì bị tấm thẻ của Vương Nhất Bác cùng với mấy lời nói kỳ lạ đó của cậu chiếm hết đầu óc. Nguy cơ khủng hoảng tài chính không cách nào dự đoán được?

Anh khép bảng kế hoạch lại, tắt máy tính rồi về phòng ngủ. Vương Nhất Bác nằm trên gối của anh, không đắp chăn, trên hông chỉ quấn mỗi chiếc khăn tắm. Ăn no sung sướng, ngủ rất ngon lành.

Tiêu Chiến nằm xuống ôm cậu vào lòng. Hôm sau, ngày tháng đau khổ vì dậy sớm lại bắt đầu. Vương Nhất Bác chẳng rầm rì giống như trước kia, dậy khá là dứt khoát.

Tới dưới lầu, trong không khí tràn ngập hơi lạnh. Chỉ còn mấy ngày nữa là sang tháng mười hai rồi. Người dậy sớm đúng là không ít, mỗi tòa lầu đều có cửa sổ sáng đèn của vài hộ gia đình.

"Tiêu tổng."

"Làm gì?"

"Em dậy sớm anh phải tăng tiền lương cho em đấy. Bởi vì anh có thêm một người dậy lúc năm giờ với anh."

Tiêu Chiến cảm thấy cuối cùng cậu cũng nói tiếng người rồi, đương nhiên còn phải dưới tình huống bỏ nửa câu trước đi.

Anh nhìn cậu: "Được thôi, tiền lương tới cuối tháng tổng kết. Vậy anh có công khiến em hoàn thành quá trình lột xác từ sâu thành chim, em chuẩn bị trả cho anh bao nhiêu tiền công?"

Vương Nhất Bác: "Nhưng em chỉ là con chim nhỏ bị lỗi, không tìm anh bắt đền là cho anh mặt mũi rồi."

Tiêu Chiến đánh giá cậu từ trên xuống dưới: "Bị lỗi chỗ nào?"

"Mắt, không có thị giác nhìn ban đêm, nhìn không thấy sâu."

"..."

Tới công ty, Vương Nhất Bác ngồi ở văn phòng Tiêu Chiến đợi tới tám giờ rưỡi, ăn xong bữa sáng rồi mới về bộ phận pháp luật. Khu làm việc của bộ pháp luật chỉ có Tiểu Trì tới, lúc này đang lau bàn. Bàn dựa sát cửa sổ. Ánh mặt trời dịu dàng xuyên qua cửa sổ lá xách, rớt từng tia nắng lên người cậu ấy.

"Tiểu soái ca, chào buổi sáng."

"Chào buổi sáng."

Trên bàn Vương Nhất Bác có một lớp hơi ẩm mỏng manh, trên hai chậu cây trong góc bàn dính vào giọt nước. Tiểu Trì đã lau bàn cho cậu, chậu cây cũng được tưới nước.

"Cảm ơn nha."

"Khách sáo như vậy làm gì, lúc cậu tới sớm cũng lau bàn giúp tôi mà."

Vương Nhất Bác đặt túi và điện thoại xuống rồi bưng chậu cây tới bên cửa sổ phơi nắng.

Khung cảnh yên tĩnh đẹp đẽ bị phá vỡ bởi tiếng giày ở cửa khu làm việc vọng tới cùng với tiếng chất vấn bất bình.

"Vị trí này của tôi đang làm tốt vậy mà, dựa vào đâu đổi tôi đi chứ! Chỉ bởi vì..."

"Được rồi, cậu bớt nói hai câu đi."

Phía sau là tiếng của Hạ Đan.

"Tôi không nuốt trôi cơn giận này! Chỉ bởi vì Vương Nhất Bác ..."

Người đi vào nhìn thấy Tiểu Trì và Vương Nhất Bác, lập tức nuốt lời tới bên miệng xuống.

"Trưởng phòng, chào buổi sáng."

Tiểu Trì lên tiếng chào hỏi.

"Chào buổi sáng."

Hạ Đan hơi gật đầu rồi đi thẳng vào văn phòng.

Văn Viễn nối bước theo sau, đi được vài bước bỗng ngoảnh lại nhìn Vương Nhất Bác một cái, khóe môi nhếch lên, sự khinh thường ngập tràn trong mắt.

Văn Viễn chính là người cướp vị trí ban đầu của Vương Nhất Bác. Đóng cửa lại, Hạ Đan tức tới liên tục bóp mi tâm. Văn Viễn này, ở nhà bị chiều quá sinh hư, tới nơi làm việc vẫn giữ cái tính đó.

Văn Viễn vẫn còn nổi giận đùng đùng: "Vị trí đã ổn định hết rồi, sao lại muốn đổi nữa ạ?"

Hạ Đan bóp sống mũi: "Vị trí hiện tại của em vốn dĩ chính là của Vương Nhất Bác, lại nói văn kiện pháp luật của hạng mục quan trọng có lần nào không phải Vương Nhất Bác sửa cho em?"

Văn Viễn cứng họng. Chẳng có lời nào để phản bác.

Hạ Đan hòa hoãn lại, mở máy tính, ra hiệu cho hắn: "Đừng ở đây lằng nhằng nữa, nên làm gì thì đi làm đi, sắp xếp phần công việc trong tay em đâu vào đấy, tranh thủ sớm giao nhận với Vương Nhất Bác."

Trong lòng Văn Viễn còn chứa một bụng tức: "Sau khi đổi vị trí, anh biết có bao nhiêu người cười nhạo sau lưng em không?"

Hạ Đan thở dài: "Thế thì phải làm sao? Điều chức vụ của em cũng là vì muốn tốt cho em, sau này em nhớ kỹ cho anh đừng gây hấn trực diện với Vương Nhất Bác."

Văn Viễn giật giật khóe môi. Trong cuộc họp buổi sáng, Hạ Đan công bố chuyện điều chức vụ của Văn Viễn và Vương Nhất Bác, đương nhiên là nói giai đoạn điều chuyển chức vụ kết thúc, hiện tại ai về vị trí vốn có của người nấy. Không ít đồng nghiệp đồng loạt đưa mắt nhìn sang Văn Viễn.

Văn Viễn sớm đã cảm nhận được đủ loại ánh mắt xem náo nhiệt hoặc là cười trên nỗi đau người khác. Hiện tại tường của hắn còn chưa ngã nữa. Mà bọn họ đã định hợp sức đẩy rồi.

A... a... Đẩy đi, cho dù đẩy ngã rồi hắn vẫn nhiều tiền hơn bọn họ. Một đôi giày của hắn cũng bằng nửa năm tiền lương của họ. Văn Viễn xắn tay áo lên, tay chống cằm làm lộ ra chiếc đồng hồ mới mua.

Những người khác: "......"

Văn Viễn cong môi, hắn chính là cố ý khiến bọn họ hâm mộ đố kỵ đến chết.

Đột nhiên cảm thấy rất cảm ơn người ba nhà giàu mới nổi đó của hắn, hắn muốn mua gì là mua đó. Hạ Đan còn đang nhấn mạnh trong công việc tuần trước vẫn tồn tại nhiều vấn đề, anh ta phát hiện động tác nhỏ của các cậu bèn ho khan hai tiếng, bọn họ nhanh chóng tập trung trở lại.

Tiểu Trì quét mắt khắp bàn hội nghị, chỉ có mỗi Vương Nhất Bác là tập trung lắng nghe không màng tới chuyện bên ngoài, nghiêm túc ghi chép nội dung quan trọng trong cuộc họp.

Hạ Đan lại nhắc nhở Vương Nhất Bác: "Vụ kiện với bên Hải Hà, cậu bám sát một chút, đối chất với luật sư xong có gì cần bọn tôi cung cấp sẽ lập tức cung cấp ngay."

Vương Nhất Bác gật đầu: "Được."

Nhìn tới hai chữ Hải Hà, đầu cậu lại muốn đau. Cậu không ngờ ba cậu còn tăng vốn đầu tư vào Hải Hà, hiện tại là cổ đông lớn thứ ba của Hải Hà. Sau khi tan họp, Vương Nhất Bác lại nhìn hai chữ Hải Hà một cái rồi khép mạnh tập tài liệu lại.

Vừa ra khỏi phòng hội nghị thì điện thoại vang lên. Không có ghi chú tên, số cuối là dãy số liền.

Vương Nhất Bác đi tới bên cửa sổ đầu cuối hành lang, ở đây yên tĩnh chẳng có ai đi ngang qua.

Trong lúc đó tiếng chuông kết thúc. Sau lại vang lên lần thứ hai. Cậu trượt màn hình nghe máy.

"Là tôi."

Giọng nói trầm thấp của Tần Hải Lam từ trong ống nói truyền tới. Nhất thời Vương Nhất Bác chẳng hiểu rõ mục đích anh ta gọi cuộc điện thoại này là gì.

"Điện thoại của luật sư Vương đúng là không phải khó gọi bình thường."

"Có thể là bởi vì có sự can thiệp của Tiêu Chiến, không thân thiết với số điện thoại của anh."

Vương Nhất Bác chẳng có thời gian đôi co với anh ta: "Tần tổng, có gì cần chỉ giáo?"

"Hải Hà kiện quyền thương hiệu với Chi nhánh của Tiêu thị, em nghe nói rồi nhỉ?"

Vương Nhất Bác nhìn phần văn kiện trong tay, cậu luôn cảm thấy là Tần Hải Lam cố ý gây sự làm khó khiến cậu bị kẹp ở giữa.

Điện thoại phút chốc chìm vào im lặng.

Giọng của Tần Hải Lam lại vang lên: "Vương Nhất Bác, mặc kệ em thừa nhận hay không, số tiền em tiêu trong mấy năm nay trong đó có phần lớn lợi nhuận tới từ Hải hà."

"Em nói xem em tới đâu tìm công việc chả được, một hai cứ tới tập đoàn Tiêu Thị."

"Nghỉ việc, về đây."

"Em muốn tới An Gia, tôi đảm bảo khiến em vào được."

Vương Nhất Bác cười cười, đáp trả anh ta từng câu một.

"Công việc cũng phải nghiên cứu tới duyên phận, trùng hợp tôi lại có duyên với tập đoàn Tiêu Thị."

"Tiêu Chiến không nỡ để tôi nghỉ việc, cho dù tôi nghỉ thì anh ấy cũng sẽ cướp tôi trở lại."

"Tạm thời tôi chẳng có dự định tới An Gia. Tiêu Chiến cũng từng nhắc qua với tôi nhưng bị tôi từ chối rồi."

"Tần tổng, còn vấn đề gì khác nữa không?"

Im lặng mấy giây.

Tần Hải Lam nói: "Đợi tôi xem sách đã, hai ngày nữa tôi sẽ tới tìm em."

Vương Nhất Bác: "?"

"Có ý gì?"

Cuộc điện thoại đã bị cắt đứt.

Vương Nhất Bác kéo số điện thoại của Tần Hải Lam vào danh sách đen, chần chừ mấy giây lại lôi trở ra. Với tính cách đó của Tần Hải Lam, nếu thật sự muốn tìm cậu nhất định sẽ đổi số gọi tới.

Buổi sáng Vương Nhất Bác còn có một hội nghị, là hội nghị tiếp ký bên chi nhánh.

Đây có thể là lần cuối cùng trước khi cậu điều chức có dính dáng với Minh Nhật và Lâm Anh.

Vừa ngồi xuống, trong nhóm có thông báo nói hội nghị tiếp ký hôm nay hủy bỏ. Bên Tiêu tổng có cuộc họp quan trọng, Duy Khương phải đi tham gia.

Duy Khương cho rằng bản kế hoạch vay vốn mới nhất của mình không hợp lệ, kết quả Tiêu Chiến quyết định từ bỏ đấu thầu miếng đất thứ hai.

Làm kinh ngạc hết tất cả mọi người trong phòng hội nghị, bọn họ lần lượt nhìn về phía Tiêu Chiến một cách thật không thể tin nổi. Chỉ trong hai ngày cuối tuần ngắn ngủi, là cái gì khiến ông chủ đưa ra quyết định khó khăn như vậy?

Sở dĩ nói là khó khăn, là bởi vì trước giờ Tiêu Chiến chưa từng tự phủ nhận quyết định của bản thân.

Duy Khương: "Tiêu tổng, là chính sách chuyển nhượng của miếng đất đó có thay đổi đúng không?"

"Không có thay đổi."

"... Thế?" Duy Khương nhất thời nghĩ không ra nguyên nhân nào khác khiến anh từ bỏ. Ban đầu quyết định đấu thầu hai miếng đất này, trong cấp lãnh đạo chẳng có ai phản đối.

Sau khi đánh giá rủi ro xong, tuy mức độ rủi ro không nhỏ nhưng thích hợp kinh doanh, lợi nhuận khả quan.

Mà tiền đấu thầu lần này không có dùng tới dòng tiền vốn có, là Tiêu Chiến đích thân móc nối quan hệ vay được.

Hắn cũng từng phân tích, lợi nhuận tương lai thu được từ hai miếng đất này luôn cao vượt mức so với lãi suất vay.

Dùng tiền vay để kiếm tiền còn chẳng cần bọn họ nhọc lòng, đây là điều các cổ đông thích nhìn thấy nhất.

Đứng trước sức hấp dẫn của lợi nhuận cực lớn, những tiếng phản đối cũng dần dần biến mất.

Thật ra, cho dù phản đối cũng chẳng có tác dụng gì. Chuyện Tiêu Chiến đã quyết định, căn bản chính là tên đã ban ra chẳng thể thu về.

Tiêu Chiến không nhiều lời về nguyên nhân tại sao đột nhiên từ bỏ đấu thầu một trong hai miếng đất đó, chỉ nói: "Tốc độ mở rộng của bên công ty bất động sản vẫn tiến hành theo kế hoạch đã định, đi quá nhanh dễ ngã đập đầu. Không lùi nửa bước khó mà tiến ngàn dặm."

Sau khi tan họp, Duy Khương theo Tiêu Chiến tới văn phòng của anh.

Hắn suy nghĩ trăm bề vẫn không hiểu: "Là mấy cổ đông khác liên kết làm khó anh đúng không?"

Tiêu Chiến hỏi ngược lại: "Bọn họ có thể làm khó được tôi à?"

"Vậy là... bên ngân hàng có biến?"

"Đều không có."

Duy Khương càng khó hiểu hơn, hắn yên lặng đợi Tiêu Chiến đưa ra một đáp án.

Tiêu Chiến đưa mấy phần văn kiện ký tên xong cho hắn: "Tiếp theo tập trung hết mọi tinh lực lên trên mảnh đất vàng kia."

"Được ạ." Đáp xong nhận lấy văn kiện.

Hắn không đi vội mà lật văn kiện ra xem, còn muốn đợi Tiêu Chiến nói xem vì sao từ bỏ đấu thầu.

Hai phút trôi qua. Tiếng gõ bàn phím của Tiêu Chiến không có dấu hiệu dừng lại, cũng chẳng có ý định nói chuyện.

"Tiêu tổng, anh làm tiếp đi."

"Ừm."

Duy Khương biết điều cầm tài liệu rời khỏi. Đoàn Chính đợi Duy Khương rời khỏi rồi mới gõ cửa đi vào. Anh ta tới báo cáo công việc, chẳng hỏi nhiều về chuyện trong cuộc họp buổi sáng.

Có điều Tiêu Chiến chủ động đề cập tới: "Là Vương Nhất Bác nhắc nhở tôi." Từ lúc thu được thẻ ngân hàng của cậu vào tối qua cho đến trước cuộc họp sáng nay, anh đều đang lưỡng lự.

Sau khi suy tính kỹ càng mới đưa ra quyết định.

Đoàn Chính sớm đã đoán được là Vương Nhất Bác khiến ông chủ quay đầu phản tỉnh, chỉ có Vương Nhất Bác mới làm được chuyện này. Cả buổi chiều, phút chốc trôi qua lúc nào không hay.

Tiểu Trì vươn vai: "Tiểu soái ca, cậu đang bận gì đấy? Từ trưa tới giờ chẳng ngẩng đầu lên." Ngay cả phòng trà nước cũng không đến.

"Bận làm thủ tục chuyển giao công việc."

"Nhanh như vậy? Chẳng phải nói phải hai ba tuần nữa sao?"

Vương Nhất Bác không lên tiếng mà hất cằm về phía văn phòng của Hạ Đan.

Tiểu Trì lập tức hiểu ra. Hiện tại vị trí Vương Nhất Bác đang ngồi chướng mắt không ít người, nhất là phía bên bộ phận tiêu thụ của  các chi nhánh.

Chuyển đổi chức vụ, trông giống như nịnh bợ Vương Nhất Bác nhưng thật ra là không muốn nhìn thấy cậu. Cho dù là ông chủ tương lai của công ty cũng không thể chuyện gì cũng làm theo ý mình được. Mà ông chủ vì muốn chu toàn đại cục sẽ luôn cân nhắc lợi ích mọi mặt.

Bởi vì tập đoàn Tiêu Thị chẳng phải của riêng nhà họ Tiêu mà còn có những cổ đông khác nữa.

Vương Nhất Bác chỉnh lý xong hết tất cả hồ sơ cần chuyển giao, mười phút trước cậu nhận được tin nhắn của Hạ Đan bảo cậu ngày mai lập tức chuyển giao với  Văn Viễn, anh ta làm chứng. Tốc độ điều chuyển chức vụ nhanh như ngồi tên lửa vậy.

Trong tay cậu vẫn còn mấy phần hợp đồng kinh tế quan trọng phải lấy qua cho thư ký đoàn, sẵn tiện làm một cuộc chuyển giao công việc với thư ký Đoàn luôn.

Cậu hẹn xong thư ký Đoàn, anh ta bảo cậu nửa tiếng trước khi tan tầm qua đó. Thời gian gần tới, Vương Nhất Bác ôm theo tập văn kiện tới khu làm việc của tổng giám đốc.

Thư ký Đoàn thấy Vương Nhất Bác tới, anh ta dẫn theo trợ lý: "Chúng ta tới phòng hội nghị, hợp đồng quá nhiều, bàn làm việc của tôi hết chỗ đặt rồi."

Vương Nhất Bác áy náy: "Thật ngại quá, thư ký Đoàn , có thể phải làm trễ giờ tan tầm của anh rồi, bên tôi chuyển giao khá vội."

Thư ký Đoàn hiểu cả: "Không vội, tôi chưa từng tan tầm đúng giờ bao giờ, đường xá khá kẹt."

Tới phòng hội nghị, Vương Nhất Bác bày hết hợp đồng ra, có một vài điều cần chú ý cậu nói với thư ký Đoàn trước, trợ lý ngồi bên cạnh nghiêm túc ghi chép lại.

Giờ tan tầm tới rồi mà bọn họ vẫn chưa làm xong. Điện thoại Vương Nhất Bác rung lên, wechat có tin nhắn thoại tới.

Điện thoại cậu đặt bên cạnh chồng hợp đồng, thư ký Đoàn vô thức nhìn một cái còn cho rằng là điện thoại mình đang rung, kết quả nhìn thấy avatar wechat quen thuộc.

Tính nhận dạng rất cao, là wechat của ông chủ. Tên ghi chú hiển thị trên màn hình thật sự huyền diệu hết sức.

Vương Nhất Bác: "......" Nhanh chóng lấy điện thoại qua. Lúng túng cười cười.

Thư ký Đoàn lấy tay đỡ trán, thì ra ông chủ trong mắt Vương Nhất Bác có hình tượng như vậy.

Nhịn không được, cuối cùng anh ta vẫn im lặng bật cười.

Tiêu Chiến gửi tin nhắn thoại cho Vương Nhất Bác muốn hỏi mấy giờ cậu tan làm.

Vương Nhất Bác không nghe, sau khi ấn tắt rồi gửi tin nhắn cho anh: [Em đang bận, có chuyện gì gửi tin nhắn, không có chuyện anh cứ về nhà trước đi.]

Người này chính là một con robot vô tình. Tiêu Chiến tắt máy tính, tan làm. Đi ngang qua phòng hội nghị thuộc khu làm việc của thư ký, cái bóng lưng quen thuộc quay lại với cửa đó đập vào trong mắt. Bước chân Tiêu Chiến khựng lại, chuyển hướng đi qua.

Nghe tiếng, mấy người họ đều ngoảnh đầu lại: "Tiêu tổng."

Tiêu Chiến gật đầu, chẳng đợi họ đứng dậy anh đã vẫy tay ra hiệu cho họ tiếp tục làm. Anh tìm vị trí đối diện bàn hội nghị ngồi xuống đợi Vương Nhất Bác cùng về.

Thư ký Đoàn vừa nhìn thấy Tiêu Chiến, trong đầu lập tức lướt qua phần ghi chú Vương Nhất Bác đặt cho ông chủ trong wechat, anh ta muốn nghiêm túc nhưng lại thất bại.

Tiêu Chiến ngẩng đầu thì thấy khóe môi thư ký Đoàn chứa ý cười, là kiểu âm thầm cười trộm giống như mỗi tế bào trên mặt đều nhuốm sự vui vẻ. Anh ngả ra sau dựa lên thành ghế.

Nhìn qua lần nữa, ý cười của thư ký Đoàn vẫn chưa tan.

"Thư ký Đoàn, trong nhà có chuyện vui gì à?"

Thư ký Đoàn: "......"

"Vâng, cũng không phải chuyện vui gì. Hôm nay nhật ký của con gái tôi được khen ngợi, đề tài là ba của em."

Vương Nhất Bác vờ như không biết gì cả, tập trung chuyển giao chi tiết với trợ lý.

Trước giờ Tiêu Chiến chưa từng ở chung với trẻ con, cũng không trải nghiệm được quá trình làm cha, vì một đoạn nhật ký mà có thể vui mừng thành như vậy.

Anh tùy tiện hỏi: "Trường mẫu giáo bây giờ cũng yêu cầu viết nhật ký à?"

Thư ký Đoàn: "...... Vâng."

Anh ta tiếp tục bịa: "Học kỳ này vừa học được phiên âm, giáo viên vì muốn tăng độ nhận biết phiên âm cho bọn trẻ nên để chúng dùng phiên âm viết nhật ký."

Tiêu Chiến gật gật đầu: "Phương pháp dạy học này không tệ."

Thư ký Đoàn: "......"

Cái này là anh ta nói bừa đấy. Chỉ có Vương Nhất Bác biết thư ký Đoàn vừa rồi đang cười cái gì.

Nếu cứ để Tiêu Chiến tiếp tục hỏi nữa, chắc thư ký Đoàn phải vắt kiệt não để bịa đặt mất.

Cậu ngẩng đầu: "Tiêu Chiến, anh đừng làm ồn nữa, ra ngoài đợi em, đừng quấy nhiễu công việc của bọn em."

Phòng hội nghị lập tức im lặng như tờ. Có điều Vương Nhất Bác gọi anh là Tiêu Chiến chứ không phải Tiêu tổng, chẳng đến mức không cho anh mặt mũi.

Tiêu Chiến không đi nhưng giữ im lặng, thôi trò chuyện với thư ký Đoàn mà chuyển sang lướt điện thoại. Thư ký Đoàn thở phào một hơi, thật sợ ông chủ hỏi tiếp thì sẽ lộ tẩy mất.

Làm xong. Thư ký Đoàn và trợ lý biết điều rời khỏi phòng hội nghị trước.

Vương Nhất Bác thu dọn tập văn kiện: "Cảm ơn Tiêu tổng của em đợi em."

Tiêu Chiến đứng dậy đi tới bên cạnh cậu, đánh giá cậu: "Vừa rồi còn hung dữ với anh, lúc này lại nhẹ giọng như vậy."

Vương Nhất Bác nói bằng giọng nghiêm chỉnh: "Vừa rồi anh trò chuyện với thư ký Đoàn ảnh hưởng tới công việc. Chẳng phải em đang nhanh chóng kết thúc công việc để về nhà sớm với anh sao."

Chỉnh lý xong, Vương Nhất Bác cùng rời khỏi với Tiêu Chiến. Vừa ra khỏi cánh cửa thứ nhất thì có thang máy phổ thông dừng lại, bước ra là một cô gái của quầy lễ tân đại sảnh, trong tay cô ấy cầm theo một gói bưu phẩm.

"Tiêu tổng, bưu phẩm riêng của ngài, vừa tới."

"Được, cảm ơn." Tiêu Chiến nhận lấy gói bưu phẩm.

"Anh mua sắm trên mạng à?" Vương Nhất Bác ghé tới ngó một cái.

"Không mua trên mạng." Bản thân Tiêu Chiến cũng không biết là ai gửi bưu phẩm cho anh, ghi chú là sách, phía gửi hàng là một tiệm sách ở Bắc Kinh.

Anh nhíu mày, trước giờ anh chưa từng mua sách gì ở tiệm sách này cả. Bình thường sách anh xem đều là thư ký Đoàn thay mặt đi mua.

Vương Nhất Bác duỗi tay sờ gói bưu phẩm, đụng tới sách bên trong, tổng cộng có ba quyển, độ dày mỏng mỗi quyển khác nhau: "Mở ra xem thử, nói không chừng là ai mua rồi gửi thẳng cho anh thì sao."

"Em xé giúp anh, lỡ như bên trong có thư từ khủng bố gì đó."

"Không đến mức, bây giờ bưu phẩm đều phải dùng tên thật để ký gửi." Tiêu Chiến xé ra, mặt trên cùng là một tấm card viết tay.

[Tiêu tổng: Xin chào. Hôm trước dạo tiệm sách cảm thấy có vài quyển không tệ, anh sẽ nhanh chóng dùng tới nó nên thuận tiện mua cho anh rồi. Không cần khách sáo, chỉ là một cái nhấc tay thôi. ——— Tần Hải Lam.]

Tiêu Chiến lại nhìn tên sách, tổng cộng có ba quyển.

"Bí quyết chữa thất tình"

"Khiến bản thân tốt hơn sau chia tay"

"200 Câu chuyện vực dậy ý chí người thất tình nên đọc"

Tiêu Chiến: "......"

Vương Nhất Bác không nhìn thấy trên tấm card đó viết gì, Tiêu Chiến xem xong thì xé vụn vứt vào thùng rác. Cậu nhìn tên sách mà không nhịn được cười.

"Ai mà độc địa như vậy chứ?"

Nói xong lại bất giác nghĩ ra. Tám phần là Tần Hải Lam rồi. Có điều cậu chỉ vờ như không biết.

"Để em cầm sách giúp anh, hôm nay em làm chân chạy cho anh."

Cậu duỗi tay ra. Tiêu Chiến đặt ví tiền và móc chìa khóa cùng với điện thoại của mình vào tay cậu, anh cầm mấy quyển sách đó đi vào thang máy.

Vương Nhất Bác nối gót theo sau, ngó mấy quyển sách đó hỏi anh bằng giọng điềm nhiên như không: "Sao lại có người gửi loại sách này cho anh? Là bởi vì anh không nói với bạn anh, anh có chồng chưa cưới rồi nên họ mới giở trò xấu?"

"Không để tên. Thời buổi này người nhàn rỗi khá là nhiều."

Tiêu Chiến lại nhìn tên của mấy quyển sách đó lần nữa, Tần Hải Lam lấy hình thức này để nói với anh, sớm muộn gì Vương Nhất Bác cũng phải trở về kết hôn liên hôn.

"Em nói xem mấy quyển sách này có tới phiên anh dùng không?" Anh đột nhiên mở miệng hỏi một cách sâu xa.

Vương Nhất Bác chớp mắt, cười: "Khẳng định là không dùng tới rồi. Mối tình đầu của anh còn giữ nguyên đó nữa mà, không yêu đương thì lấy đâu ra chuyện thất tình? Anh nói xem, Tiêu tổng."

Tiêu Chiến "ừm" một tiếng. Cậu lúc nào cũng đáp kín kẽ không một sơ hở. Có điều ba quyển sách trong tay vừa là quả bom không hẹn giờ vừa là hồi chuông cảnh tỉnh.

Nếu ngày nào đó nhà họ Vương và nhà họ Tần tuyên bố tin kết hôn với bên ngoài, thì giữa anh và Vương Nhất Bác căn bản chẳng còn đường để quay đầu.

Ngồi vào xe, Vương Nhất Bác bắt đầu xem quyển "200 câu chuyện vực dậy ý chí người thất tình cần phải đọc" một cách say sưa.

Ánh mắt của Tiêu Chiến quét đi quét lại trên người cậu không dưới mười tám lần, nhưng cậu chẳng phản ứng lại cái nào.

Anh tìm lời để nói: "Chẳng phải Lâm Anh nói sẽ viết thư xin lỗi em sao?"

Vương Nhất Bác lật trang sách, khóe môi cong lên thành nụ cười.

Chốc lát sau mới đáp: "Ừm. Sao thế?"

Tiêu Chiến: "Viết thư xin lỗi em rồi à?"

Vương Nhất Bác gật gật đầu.

"Viết rồi thì tốt." Tiêu Chiến mượn cơ hội này: "Phạm lỗi không quan trọng, là người chứ không phải thần thánh, chẳng có người nào cả đời không phạm lỗi một lần. Quan trọng là sau khi phạm lỗi biết ăn năn hối cải."

Anh nắm gáy cậu ra sức lắc mạnh: "Luật sư Vương, em nói xem?"

Vương Nhất Bác bỗng nghiêng mắt nhìn chằm chằm anh, những lời vừa rồi của anh là đang ám chỉ cậu, thẳng thắn sẽ được khoan hồng.

Cậu lái chủ đề đi: "Anh không nhắc suýt chút nữa là em quên mất, kỹ năng ngôn ngữ của Lâm Anh không được, anh ta không phân biệt được "của được một cách", dùng sai hết mấy chỗ rồi, em phải nói với anh ta một tiếng mới được để sửa hết mấy bản điện tử đã sao chép gửi đi cho các bộ phận."

Tiêu Chiến: "......"

Anh đẩy mặt cậu đi: "Đọc tiếp sách của em đi."

Anh đang tìm đủ mọi cách cho Vương Nhất Bác cơ hội thẳng thắn mọi chuyện. Nhưng lần nào, Vương Nhất Bác cũng cố tình lờ đi. Xe hơi lần nữa đi ngang qua tòa cao ốc  ngân hàng. Vương Nhất Bác đang tập trung xem sách nên không chú ý tới xe đã lái tới đâu rồi. Xe hơi nhanh chóng vượt ngang khỏi tòa cao ốc.

Cả buổi tối Vương Nhất Bác đều ôm quyển sách "200 câu chuyện vực dậy ý chí người thất tình cần phải đọc" đó đọc.

Đến cả cơm tối cũng không ăn. Quên ăn quên ngủ.

Tiêu Chiến đem hai quyển sách còn lại vào thư phòng, đặt song song bên máy tính để chúng nó từng giây từng phút nhắc nhở bản thân, bóc trần thân phận của Vương Nhất Bác là chuyện vô cùng cấp bách.

Nhưng một khi lựa chọn phương thức và trường hợp để vạch trần không đúng, giữa anh và Vương Nhất Bác sẽ sinh ra khoảng cách chẳng còn được như trước kia nữa. Tiêu Chiến chẳng làm gì cả mà chỉ ngồi yên đó một lúc lâu. Điện thoại của Tần Hải Lam như hẹn vang lên.

"Tiêu tổng, nhận được sách chưa?"

"Nhận được rồi, còn chưa kịp cảm ơn Tần tổng, khiến anh lãng phí rồi. Đúng lúc tôi đang đọc nó đây, giống như những gì anh nói nội dung đúng là không tệ. Anh đọc tới trang nào rồi?"

"......" Tần Hải Lam bị sặc khói thuốc, anh ta dụi tắt điếu thuốc mới rít được mấy cái.

"Tần tổng, thất lễ rồi, tôi phải đọc sách tiếp đây."

Điện thoại bị cắt đứt. Tần Hải Lam cười lạnh một tiếng, ném điện thoại lên bàn rồi tiếp tục ghi chú. Trong phòng bao khói thuốc lượn lờ, bên bàn đánh bài cười hi ha không ngớt. Ánh đèn mờ tối, tiếng ồn ào dồn dập bên tai nhưng chẳng hề ảnh hưởng tới sự cặm cụi của anh ta.

Vương Nhất Hào vừa tới, đi vào thì nhìn thấy bộ dáng chăm chỉ của Tần Hải Lam. Anh ấy cầm quyển sách lên nhìn bìa ngoài " Kỹ xảo nhỏ để nhanh chóng thoát ế".

"Tần Hải Lam, cậu có bệnh à?"

Tần Hải Lam ghi chú lại mấy chương vừa xem xong rồi ném bút lên bàn trà, độ đàn hồi lớn, cây bút dạ quang màu xanh rơi xuống đất.

Anh ta ngả về sau, uể oải dựa vào sofa: "Tôi lấy thuốc trị đúng bệnh. Kiểu người như em trai anh, anh còn không hiểu sao? Ra chiêu theo lẽ thường với em ấy, dùng IQ lẫn EQ có tám đời cũng không theo đuổi được em ấy. Ở trước mặt em ấy, chỉ có thể hạ thấp trí thông minh đi."

Vương Nhất Hào đả kích anh ta không chút lưu tình: "Cậu đây không phải giảm thấp trí thông minh, mà là có chướng ngại về trí thông minh."

Tần Hải Lam chẳng tức giận, ngược lại còn cười: "Đầu óc của tôi là dùng để làm ăn kiếm tiền, còn tấm lòng dùng để theo đuổi người mình thích. Anh cảm thấy tôi ấu trĩ, thật ra kiểu tôi đây gọi là tình cảm trong sáng."

Vương Nhất Hào: "......" Anh ấy cực lực khống chế bản thân để không chửi thề. Hôm nay anh ấy tới không phải để chửi bới với Tần Hải Lam.

"Tiêu Chiến từ bỏ đấu thầu miếng đất kia rồi, cậu nghe nói chưa?"

Tần Hải Lam vớ quyển sách lên xem tiếp. "Ừm. Chắc là Vương Nhất Bác phân tích mặt lợi hại cho anh ta để anh ta thay đổi chủ ý rồi. Chứ không với tính cách của Tiêu Chiến sao có thể từ bỏ dễ dàng chứ. Người như em trai anh như vậy, anh nói xem ai mà không muốn có?"

"Nếu cậu đơn thuần muốn phân cao thấp với Tiêu Chiến mới kết hôn với Vương Nhất Bác, tôi khuyên cậu nên thu tay nhân lúc còn sớm. Còn không tôi sẽ là người đầu tiên không tha cho cậu."

Anh ấy nhắc nhở Tần Hải Lam: "Đừng cảm thấy tôi nể giao tình hai nhà mà không dám trở mặt với cậu. Cậu chớ quên, tôi còn có một người em rể, chỉ cần tôi mở miệng cậu ấy vẫn sẽ cho mặt mũi, tẩn cậu bán sống bán chết như thường."

"Vương Nhất Hào, anh có thể yên lặng một chút không? Tôi đang trên đường cố gắng trở thành một người em rể còn lại của anh, mời anh đừng làm hòn đá cản chân, OK?" Nói xong, Tần Hải Lam đứng dậy nhặt cây bút dạ quang màu xanh rơi trên đất lên, bắt đầu đánh dấu ghi chú.

"Nếu cậu muốn tập trung xem thì về nhà mà xem."

"Vậy không được, thời đại đơn thuần của tôi, cần mọi người làm chứng."

"......"

Hơn mười một giờ khuya, Tiêu Chiến làm việc xong về phòng ngủ.

Vương Nhất Bác còn chưa ngủ mà nằm sấp trên giường đọc sách. Cậu tắm xong từ sớm, mặc một bộ đồ ngủ màu xanh nước biển. Tiêu Chiến đi tới bên giường liếc nhìn quyển sách trước mặt cậu, vẫn là quyển sách Tần Hải Lam mua, cậu đọc say sưa.

Nể mặt bộ đồ ngủ mới tối nay cậu mặc, Tiêu Chiến không tính toán với cậu. Anh ngồi bên mép giường cúi đầu hôn xuống giữa eo cậu. Vương Nhất Bác chưa phản ứng, lực chú ý đặt hết vào trong sách. Tiêu Chiến thấy cậu còn nhìn chằm chằm quyển sách: "Bấy nhiêu là đủ rồi, cúi gần như vậy dễ bị hỏng mắt đấy."

"Ồ." Vương Nhất Bác lật tiếp thêm một trang. Lần đầu tiên cậu đọc sách thuộc thể loại này nên cảm thấy khá thú vị, cầm lên là bỏ xuống không được: "Giúp em cái, lấy điện thoại tới cho em, cám ơn."

Tiêu Chiến hôn cổ cậu: "Điện thoại ở đâu."

"Không biết."

Cả buổi tối chỉ lo đọc sách, chẳng nhớ đã ném điện thoại ở đâu rồi. Tiêu Chiến tìm trong phòng ngủ một vòng nhưng tìm không thấy. Anh dùng điện thoại của mình gọi vào máy cậu. Vương Nhất Bác vẫn trầm mê trong câu chuyện nhỏ thú vị.

Tiêu Chiến men theo tiếng chuông đi tìm. Trước đó Vương Nhất Bác làm ổ đọc sách trên sofa, điện thoại rớt trong khe hở bên trong. Bên này anh vẫn đang gọi không ngừng, màn hình điện thoại của Vương Nhất Bác nhấp nháy.

Anh móc ra, vừa định ấn tắt cuộc gọi.

Tên ghi chú trên điện thoại Vương Nhất Bác đặt cho anh đang lóe sáng đập vào trong mắt.

Anh đọc từng chữ một: "Cá rán của mèo."

Vương Nhất Bác: "......"

Ngoẹo đầu xuống, gối lên cánh tay giả bộ ngủ rồi. Tiêu Chiến đột nhiên nhớ ra, lúc trong phòng hội nghị tại sao thư ký Đoàn lại cười vui vẻ như vậy.

Anh hòa hoãn giọng điệu rồi mới đi qua đẩy mạnh cậu: "Đừng giả chết, giải thích rõ ràng cho anh, gì mà gọi là cá rán?"

Vương Nhất Bác cắn môi, hai mắt híp lại, cố gắng nhịn cười. Mặc kệ Tiêu Chiến lay cậu mấy cậu cũng không chịu mở mắt. Tiêu Chiến có một điểm cực kỳ tốt, đó là trước giờ không cù cậu. Cậu sợ nhột, trước kia từng nói với anh cho dù lúc cười đùa cũng cấm cù cậu nhột. Anh luôn ghi nhớ.

"Đêm nay muộn lắm rồi nên anh không tính toán với em, em tự kiểm điểm bản thân cho tốt, nghĩ xem nên sửa cái ghi chú này thế nào đi! Gia hạn thời gian sớm nhất là tối mai. Đổi tới khi anh hài lòng mới bỏ qua cho em. Nếu anh không hài lòng, em chờ xem tối mai về anh trừng trị em thế nào."

Ngày hôm sau là thứ ba.

Vương Nhất Bác và Văn Viễn chuyển giao công việc, bận hết cả buổi sáng. Chỗ ngồi chẳng thay đổi, riêng việc chuyển hợp đồng trong tủ tài liệu thôi cũng tốn hết bao nhiêu công sức rồi, gần tới trưa mới chuyển giao xong.

Từ sáng tới giờ Vương Nhất Bác chẳng uống được giọt nước nào, cậu cầm ly đi rót nước, mới đi được hai bước thì thấy Văn Viễn cầm theo một xấp tài liệu đi tới.

"Luật sư Vương, còn có một phần ý kiến pháp lý phải hoàn thành, tài liệu đều ở đây cả rồi, trước giờ tan tầm chiều mai phải viết xong rồi gửi cho trợ lý của Chủ tịch Tiêu." hắn cười cười: "Cực khổ rồi."

Hắn đặt tài liệu lên bàn Vương Nhất Bác rồi xoay người rời đi.

"Đợi đã."

"Còn có chuyện gì cần phân phó?" Văn Viễn xoay người lại.

Vương Nhất Bác hất cầm về phía xấp tài liệu đó: "Hạng mục gì?"

"Ồ, lãnh đạo cấp cao của tập đoàn quyết định đầu tư vào một công ty khoa học kỹ thuật."

"Hạng mục lớn như vậy, riêng việc xem tài liệu làm thẩm định thôi tôi cũng phải mất khoảng một hai tuần, giọng cậu không nhỏ nhỉ, bắt tôi hoàn thành nội trong mười mấy tiếng đồng hồ."

Văn Viễn mỉm cười: "Tất cả tài liệu tôi đều chuẩn bị đầy đủ cho cậu rồi, thẩm duyệt cũng được tôi hoàn thành trước đó rồi, chỉ còn viết một phần ý kiến pháp lý nữa thôi, chẳng tốn của cậu bao nhiêu thời gian đâu."

Vương Nhất Bác lùi lại trước chỗ ngồi, lật mấy trang tài liệu: "Với tài liệu anh thẩm duyệt rồi, liệu có dùng được không?"

Văn Viễn: "......"

Vương Nhất Bác ngước mắt: "Anh còn có chút chuyên nghiệp nào không hả? Công việc vốn thuộc chức trách của anh, anh nghe nói sắp điều chuyển chức vụ thì trực tiếp vứt đi không làm, đợi đẩy trách nhiệm cho tôi à."

Văn Viễn phản bác: "Gì mà gọi là đùn đẩy trách nhiệm cho cậu, chẳng phải tôi tự biết mình có bao nhiêu cân bao nhiêu lượng sao. Bây giờ tôi mới biết, ngồi ở vị trí này không nên quản việc của vị trí khác."

"Ừ, có lý." Vương Nhất Bác cười cười: "Anh đi làm tiếp đi."

Vương Nhất Bác đi rót nước uống trước, sau khi trở lại ôm theo xấp tài liệu đó đi thẳng tới văn phòng của Hạ Đan, cửa đã được mở sẵn.

"Trưởng phòng."

Hạ Đan đang trả lời email: "Vương Nhất Bác à, vào đi."

"Có chuyện gì?" Anh ta trả lời email tiếp.

Vương Nhất Bác đặt xấp văn kiện đó lên góc bàn: "Trưởng phòng, tập đoàn muốn đầu tư cổ phần vào lĩnh vực khoa học kỹ thuật đúng không?"

"Đúng." Lúc này Hạ Đan mới liếc nhìn tài liệu trên bàn, khỏi cần nghĩ cũng biết đây là Văn Viễn lấy phần công việc này làm thành bóng đá, đá cho Vương Nhất Bác rồi.

Đá thì đá thôi. Dù sao chuyện này đối với Vương Nhất Bác mà nói chỉ là một cái nhấc tay.

Vương Nhất Bác lấy phần tài liệu trên cùng nhất lật ra, làm ra vẻ như đang xem: "Trưởng phòng, hạng mục đầu tư này, anh rành không?"

"Rất rành." Trước đó đều là anh ta phụ trách: "Nếu có gì không hiểu cậu cứ việc hỏi."

Vương Nhất Bác đặt văn kiện trong tay trở về: "Vậy thì tôi yên tâm rồi."

Hạ Đan chẳng nghiền ngẫm kỹ ý trong lời này của cậu: "Sau này dù là công việc gì, chỉ cần không hiểu cậu cứ trực tiếp tới hỏi tôi, gọi điện thoại cũng được."

Bây giờ anh ta rất dễ nói chuyện.

"Vậy cảm ơn  anh rồi, có điều gọi điện thoại phiền phức lắm."

"Hửm?" Hạ Đan vẫn đang gõ chữ.

Vương Nhất Bác dùng chiêu gậy ông đập lưng ông: "Nếu anh đã rành như vậy lại còn là sở trường của anh nữa, thế tối nay làm phiền anh giúp đỡ tăng ca làm ra một phần ý kiến pháp lý rồi."

Tiếng bàn phím vốn dĩ còn đang vang lên 'lạch cạch lạch cạch' bỗng nhiên yên lặng hẳn. Hạ Đan ngẩng mặt lên, ý cười trên mặt tắt hoàn toàn.

Vương Nhất Bác như chẳng hề hấn gì: "Buổi tối tôi còn phải hẹn hò với Tiêu Chiến, một chút thời gian cũng không có. Làm phiền anh rồi, trưởng phòng."

"Tối nay nếu cậu làm không kịp thì sáng mai giao cho tôi cũng được."

"Đúng rồi, những tài liệu này, lúc Văn Viễn giao cho tôi không có làm bất kỳ thủ tục chuyển giao nào, anh nhất định phải giữ gìn cho kỹ, kẻo làm mất rồi thế thì đó chính là trách nhiệm của Văn Viễn đấy."

"Anh làm đi, không làm lỡ thời gian của anh nữa."

Cũng chẳng quản sắc mặt Hạ Đan thế nào, cậu xoay người nghênh ngang bỏ đi. 

Hô hấp của Hạ Đan không khỏi dồn dập thêm, hồi lâu sau chẳng hòa hoãn được, cả người đều đang sụp đổ. Một ngón tay của anh ta đè trên chữ cái A, đầy màn hình đều là "a a a a a a".

Sắp tới giờ cơm trưa, Vương Nhất Bác gửi tin nhắn Tiêu Chiến bán thảm: [Tiêu tổng của em, hôm nay tự anh đi ăn cơm đi, em không có tư cách để ăn (tủi thân)]

Hai phút qua đi cũng chẳng nhận được tin nhắn trả lời nào.

Tiêu Chiến nhìn thấy tin nhắn rồi, anh đang giao việc cho thư ký Đoàn nên không vội trả lời ngay.

"Chiều sau khi tan làm, cậu đích thân liên hệ với bộ phận pháp Luật để anh ta chuyển vụ kiện quyền ngôn ngữ quảng cáo và nhãn hiệu của chi nhánh với Hải Hà đó cho luật sư khác, còn như lý do để anh ta tự nghĩ."

Đoàn Chính: "Lát nữa tôi sắp xếp ngay."

Anh biết dụng ý của ông chủ, là không muốn Vương Nhất Bác bị kẹp ở giữa sinh ra khó xử.

Lại suy nghĩ sâu xa hơn nữa, lỡ như ngày nào đó mọi người biết Vương Nhất Bác là con trai út của cổ đông lớn nhà Hải Hà sẽ thành đề tài đàm tiếu cho người ta, ông chủ đây là muốn tránh né trước.

Anh ta nhắc nhở ông chủ: "Anh có cần giải thích với luật sư Vương tại sao đột ngột chuyển vụ kiện cho người khác không ạ?"

"Không cần, em ấy biết tôi tại sao làm như vậy."

Khựng lại chốc lát. Tiêu Chiến cho rằng thư ký Đoàn không hiểu tại sao anh sắp xếp như vậy.

"Xuất phát từ góc độ nghề nghiệp Vương Nhất Bác nhất định không tiết lộ bất cứ nội tình gì của bên chi nhánh cho bên hải hà biết, ngược lại còn một lòng một da tranh lợi ích vì tôi. Chính vì vậy tôi không thể em ấy và ba em ấy vì chuyện này mà ngày càng xa cách."

Anh bóp mi tâm, bây giờ lại lòi ra thêm một Tần Hải Lam phiền phức, hoàn cảnh của cậu đúng là càng thêm khó xử. Thư ký Đoàn đã xong việc, đóng cửa rời khỏi.

Lúc này Tiêu Chiến mới trả lời Vương Nhất Bác: [Đúng là em không có tư cách ăn, cái ghi chú đó của em làm hình tượng của anh bị sụp đổ hoàn toàn rồi, em nói xem em còn mặt mũi ăn? Nhưng mà em có tư cách nhìn anh ăn.]

Vương Nhất Bác: [!!]

Cậu gửi thêm một tin nữa: [Em không đi ăn thật đó, tranh thủ giờ cơm trưa em phải suy nghĩ kỹ càng nên đổi tên ghi chú cho anh thế nào đây, vừa vặn tiết kiệm một bữa cơm cho anh, cũng coi như là bồi thường cho anh đi.]

Tiêu Chiến: [Em tiết kiệm một bữa đó anh cũng không phát tài nổi, sao gọi là bồi thường được?]

Vương Nhất Bác: [Sao không gọi là bồi thường được? Anh có biết là, với tư cách là máy rút tiền, trước giờ em chưa từng ăn no bữa nào không! Mấy năm nay, căn bản mỗi ngày bụng em đều đói cồn cào. Đói hơn hai mươi năm rồi, anh xác định nếu em ăn đàng hoàng một bữa sẽ không ăn tới anh tán gia bại sản chứ?]

Tiêu Chiến: "......"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro