Chương 38

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tới mười giờ rưỡi ván bài kết thúc, tự ai về phòng người nấy.

Vương Nhất Bác đi tắm, Tiêu Chiến ngồi trên sofa một lúc, video Vương Nhất Bác cầu hôn hồi tối được anh xem năm sáu lần rồi. Cảm giác giống như đang mơ vậy.

Anh đặt điện thoại xuống, đi vào phòng quần áo tìm chiếc áo sơ mi trắng để mai mặc.

"Chiến ca"

Vương Nhất Bác tắm xong đi ra, không thấy bóng anh đâu.

"Trong phòng quần áo."

Tiêu Chiến mặc thử một chiếc áo sơ mi trắng mới, nút áo vừa được cài xong. Vương Nhất Bác đẩy cửa đi vào, Tiêu Chiến quay người lại, cả hai nhìn nhau bật cười.

Cậu cũng mặc chiếc áo sơ mi trắng mới mua, lúc mua lấy cỡ lớn nhất, hai nút dưới cùng không cài được, có điều chẳng ảnh hưởng lớn. Vương Nhất Bác đi qua chỉnh áo sơ mi cho Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến ôm cậu trước ngực, lâu rồi anh không thấy dáng vẻ mặc áo sơ mi trắng của cậu, hồi trước lúc đi làm ở tập đoàn Tiêu Thị ngày ngày cậu mặc đồng phục của công ty, mặt lúc nào cũng đầy vẻ xấu xa.

Anh cúi đầu ngậm môi cậu mút một cái.

Vương Nhất Bác kéo cổ anh xuống đáp lại nụ hôn của anh. Niềm vui sắp được lãnh chứng, dùng ngôn ngữ chẳng cách nào biểu đạt được.

Tiêu Chiến ôm cậu về giường, sợ làm áo sơ mi bị nhăn, anh cởi xuống để sang một bên. Chiếc trên người Vương Nhất Bác cũng vậy.

Tiêu Chiến chống cánh tay hai bên người cậu, hôn chóp mũi của cậu: "Cám ơn em."

Người khác không biết, nhưng anh biết cậu quyết định kết hôn đã phải vực dậy can đảm lớn cỡ nào.

Anh hứa với cậu: "Chúng ta không bao giờ ly hôn, em cũng không thể không có anh. Anh và tiền của anh đều là của em, chỉ thuộc về em thôi."

Vừa nói anh vừa muốn cậu.

Vương Nhất Bác ôm cổ anh: "Một năm này, anh nợ em rất nhiều lần."

Tiêu Chiến dán môi bên tai cậu: "Sau này bù lại cho em không sót lần nào."

Đêm sâu thẳm, Vương Nhất Bác thỏa mãn sớm tiến vào mộng đẹp.

Tiêu Chiến chẳng có chút buồn ngủ, cứ nhìn chằm chằm gương mặt ngủ say của Vương Nhất Bác. Rèm cửa sổ trong phòng được kéo lại, bên trong tối đen, anh chỉ nhìn thấy đường nét của cậu.

Anh cọ mặt cậu, cậu hít thở đều đặn. Đếm thời gian, hơn một tiếng trôi qua rồi. Tiêu Chiến nhắm mắt nhưng tế bào não còn tỉnh táo khác thường.

Từ năm ngoái cho tới hiện tại, từng hình ảnh có liên quan tới Vương Nhất Bác lần lượt lướt qua đầu anh. Dáng vẻ mỗi lần cậu làm nũng với anh để đạt được mục đích, vẻ mặt của cậu khi buông giáp đầu hàng ở dưới người anh, đều khiến anh mất đi sự khống chế.

Không biết qua được bao lâu. Anh vẫn không ngủ được. Tiêu Chiến nắm tay Vương Nhất Bác, khẽ siết chặt lấy.

Sáng ngày hôm sau. Chuông báo năm giờ chưa reo thì anh đã dậy. Chẳng có chút mệt mỏi của một đêm không ngủ, ngược lại tinh thần cực kỳ phấn chấn. Anh chỉnh lý nét mặt, cố gắng khiến bản thân trông chẳng khác gì ngày thường.

Lúc xuống phòng tập gym dưới lầu đúng lúc gặp ba Vương dậy sớm.

"Ba, chào buổi sáng."

"Chào buổi sáng."

Vương Nhất Bình đặc biệt ngồi đây đợi Tiêu Chiến, tối qua xúc động quá mức, ông quên đưa giấy chứng nhận và giấy tờ có liên quan của Vương Nhất Bác cho bọn họ. Không có mấy thứ này thì không lãnh chứng được.

Ban đầu Vương Nhất Bác không chịu coi mắt với Tần Hải Lam, cậu còn bỏ nhà ra đi, ông sợ cậu đi thật không về nữa bèn cất giấy tờ của cậu chỉ chừa cho cậu thẻ căn cước.

Sau này Vương Nhất Bác chuyển về nhà ở, quan hệ cha con hàn gắn lại, cậu cũng quên lấy về.

"Đây là giấy tờ của Vương Nhất Bác, con cất đi."

Tiêu Chiến chỉ cảm thấy rất kỳ lạ, bằng lái xe này nọ của Vương Nhất Bác đều nằm trong tay ba vương, theo lý mà nói những thứ này là đồ cá nhân thường dùng, tự cậu giữ mới đúng.

Anh vô ý hỏi một câu: "Em ấy đánh rơi ở đâu phải không ạ?"

Vương Nhất Bình suýt chút nữa nói hớ: "....... Ờ, không phải, tình cảm của cha con chúng ta rất tốt, ba giữ giúp thằng bé."

Tiêu Chiến: "......"

Ba Vương sợ là không biết chuyện Vương Nhất Bác đặt biệt danh cho ông rồi. Luyện tập buổi sáng xong, Tiêu Chiến ra khỏi nhà sớm hơn bình thường một tiếng.

Anh còn phải về chung cư một chuyến, giấy tờ của anh ở đó.

Tối qua trước khi ngủ anh đã bàn với Vương Nhất Bác xong, nói sẽ gặp mặt ở cục dân chính vào mười một giờ trưa nay.

Do quyết định lãnh chứng quá gấp rút, sáng nay mỗi người bọn họ còn có không ít công việc phải xử lý, không kịp dời lịch lại.

- -

Hôm nay là một ngày cực kỳ đặc biệt, ông chủ chẳng những mặc áo sơ mi trắng mà tâm trạng còn khá tốt, vẻ mặt lạnh nhạt thường ngày nay nổi lên ý cười nhàn nhạt.

Không chỉ thư ký Đoàn mà ngay cả bảo vệ dưới lầu cũng cảm thấy như vậy. Sau cuộc họp buổi sáng, Tiêu Chiến bảo thư ký Đoàn tới văn phòng của anh.

Anh nhìn lịch trình hôm nay, buổi tối có một bữa cơm: "Cậu với Phó tổng giám đốc đi đi."

Thư ký Đoàn: "?"

Có điều vẫn vội vàng đáp: "Vâng."

Lúc mười một giờ còn có một cuộc họp video với Hạ Vũ và bên công nghệ Duy Tân, Tiêu Chiến tiếp tục phân công thư ký Đoàn: "Tới lúc đó cậu tham gia thay tôi, có quyết định quan trọng gì thì gửi email cho tôi."

Thư ký Đoàn rất khó hiểu, ông chủ hành động trái ngược với thường ngày như vậy là xảy ra chuyện gì.

Lịch trình của ông chủ, cho dù là chuyện cá nhân, anh ta cũng biết. Nhưng cuộc họp trưa nay cùng với bữa cơm buổi tối, với tính cách của ông chủ chẳng bao giờ vắng mặt được.

Khả năng duy nhất anh ta có thể nghĩ tới có lẽ tập đoàn gặp phải tình huống cấp bách gì rồi. Nhưng ông chủ không nói, anh ta cũng không thể hỏi thăm.

Tiêu Chiến ký tên xong văn kiện trong tay đưa cho thư ký Đoàn: "Hôm nay tôi với Vương Nhất Bác đi lãnh chứng."

Thư ký Đoàn: "!!!!!!"

Anh ta vui mừng thay ông chủ tự đáy lòng, thật sự không dễ dàng chút nào.

"Chúc mừng anh, Tiêu tổng."

Nụ cười trên mặt Tiêu Chiến rạng rỡ: "Cám ơn."

Thư ký Đoàn cầm văn kiện rời khỏi, Tiêu Chiến nhìn đồng hồ, chín giờ năm mươi, anh định tới cổng cục dân chính trước đợi Vương Nhất Bác.

Trước khi đi anh tới phòng nghỉ soi gương một cái xem áo sơ mi có bị nhăn chỗ nào không.

Cầm theo giấy tờ của anh và Vương Nhất Bác, anh lấy thêm một bình trà chanh trong tủ lạnh ra. Đã qua giờ cao điểm, lúc này đường xá thông thoáng không đông lắm.

Tiêu Chiến lấy điện thoại ra, chuẩn bị phát lì xì trong nhóm bạn bè lớn đó, Tần Hải Lam cũng có trong nhóm đó. Ngón tay anh đã nhập vào số tiền xong lại thoát ra.

Đợi hôm nào đó trực tiếp lấy giấy chứng nhận kết hôn khoe với bọn họ, để họ đưa lì xì cho anh. Tính ra giờ anh khá là bình tĩnh khi vẫn chưa nói cho người trong nhà biết. Buổi tối anh định về nhà một chuyến.

Lúc mười giờ rưỡi, xe dừng trên bãi đậu xe gần cục dân chính.

Tiêu Chiến chẳng giục Vương Nhất Bác, anh mở email ra định xử lý công việc, nhưng chữ trên màn hình cứ chất chồng lên nhau khiến anh chẳng bình tĩnh xem được.

[Tối về nhà đầy đủ, đừng quên nhé.] Anh gửi trong nhóm chat gia đình lần nữa.

Anh trai Tiêu Cảnh lên tiếng: [Anh tạm thời chưa xác định được, sẽ cố gắng hết sức.]

Hễ nói cố gắng hết sức là có phần lơ lửng, lần trước lúc TrầnTiêu mời khách, Tiêu Cảnh cũng nói là cố gắng hết sức nhưng cuối cùng cũng chẳng tới được, nói là quá bận không có thời gian.

Tiêu Chiến: [Trừ phi tối nay người anh thích sắp đính hôn với người khác, anh phải đi cướp về, còn không anh thật sự chẳng có lý do không về.]

Tiêu Cảnh: "......"

Ba Tiêu @ Tiêu Chiến: [Con đừng đả kích anh con. Chuyện con nói sắp xảy ra trên người anh con rồi.]

Tiêu Cảng: [Ba, ba không cảm thấy giờ ba cũng đang đả kích con sao? Thu tin nhắn về đi.]

Ba Tiêu nhanh chóng thu tin nhắn về.

Ông cụ Tiêu: [Ông không hiểu nổi, tin nhắn mọi người nhìn thấy hết rồi, ý nghĩa của việc thu tin nhắn về nằm ở đâu? PS: Chân thành hỏi để biết.]

"......."

Tiêu Chiến đỡ trán, suýt chút cười ra tiếng.

Điệp khúc nhỏ trong nhóm gia đình tạm thời hóa giải cảm xúc căng thẳng của anh, chớp mắt hơn hai mươi phút đã trôi qua.

Tiêu Chiến đeo kính đen lên, cầm giấy tờ xuống xe.

Cách thời gian hẹn kém mười phút nữa, Vương Nhất Bác còn chưa tới cũng không gửi tin nhắn cho anh. Từ sáng tới giờ, cậu chẳng gọi cuộc nào.

Hôm nay chẳng phải ngày đặc biệt gì, tới giờ này số tình nhân ra vào chỗ đăng ký kết hôn chẳng được mấy đôi.

Tiêu Chiến đứng ở cửa chỗ đăng ký, nhìn về phía Vương Nhất Bác tới.

Trời nóng, chẳng mấy chốc đã đổ mồ hôi. Anh nhìn đồng hồ, thêm năm phút trôi qua. Có khoảnh khắc anh thật sự sợ Vương Nhất Bác hối hận rồi.

Anh gửi tin nhắn cho cậu: [Em tới đâu rồi, kẹt xe phải không? Anh đang đứng ở cửa đợi em.]

Không có trả lời.

Sau lưng có tiếng bước chân, kèm theo một giọng nói: "Chiến ca."

Tiêu Chiến xoay hẳn người lại, Vương Nhất Bác cũng đeo kính râm bước ra khỏi đại sảnh đăng ký. Anh sải bước đi qua: "Em tới khi nào thế?"

Vương Nhất Bác: "Mười giờ hơn một chút. Tóm lại tới sớm hơn anh, em lo anh tới trước đợi lâu, em bèn ngồi đây đợi anh."

Tiêu Chiến vuốt mặt cậu: "Cám ơn luật sư Vương của anh."

Anh nắm tay cậu đi vào: "Anh ngồi trong xe đợi em lâu rồi."

Vương Nhất Bác nghiêng mặt, trêu chọc anh: "Hồi nãy không đợi được em, sợ em không tới à?"

Tiêu Chiến cười cười, nắm chặt tay cậu: "Không tới cũng ôm em tới." Cậu chỉ có thể là của anh.

Quyển sổ đỏ ngóng trông lâu như vậy, trải qua quy trình đơn giản cuối cùng cũng cầm được trong tay.

Vương Nhất Bác chụp sổ chứng nhận kết hôn rồi đưa quyển của cậu cho anh: "Tài sản quý giá nhất trong cuộc đời của em giao cho Tiêu tổng bảo quản đó."

Ở trước mặt nhân viên công tác, Tiêu Chiến khẽ ôm Vương Nhất Bác: "Cám ơn luật sư Vương của anh, cám ơn ba nhỏ của con anh, càng cảm ơn người yêu của anh, chúng ta có nhà rồi."

- -

Buổi trưa bọn họ tới nhà hàng ăn một bữa đơn giản để chúc mừng.

Vương Nhất Bác đặt chỗ ngay tại nhà hàng trên mây.

Cậu nghĩ, đây là một trong những lần ít ỏi cậu và Tiêu Chiến ăn cơm bên ngoài. Trước khi bị vạch trần thân phận, là cậu không dám đi ra. Áo giáp bị cởi bỏ rồi, hai người quá bận rộn nên chẳng sắp xếp hẹn hò.

Nghĩ tới hẹn hò, Vương Nhất Bác nhìn sang Tiêu Chiến: "Chiến ca, anh chưa từng chân chính hẹn hò với em lần nào."

Tiêu Chiến: "Chiều nay anh ở bên em."

Vương Nhất Bác ngó ra bên ngoài, mặt trời gay gắt trên đỉnh đầu không thích hợp ra ngoài chơi. Còn như dạo phố thì quá mệt.

Cậu hỏi: "Đi đâu ạ?"

"Tiệm sách."

Vừa hợp ý của Vương Nhất Bác, vì vậy cứ thế mà quyết định.

Đây là lần đầu tiên Tiêu Chiến tới nhà hàng trên mây, ở đây thích hợp cho tụ tập bạn bè hoặc tình nhân hẹn hò, anh đi xã giao đa số toàn tới khách sạn và câu lạc bộ.

Tiêu Chiến đang xem sổ kết hôn, giống như đạt được món quà trân quý nhất thế gian, yêu thích chẳng nỡ rời tay.

Vương Nhất Bác ngồi xuống cạnh anh: "Anh nói với người nhà chưa?"

"Chưa." Tiêu Chiến cất sổ kết hôn lên: "Tối anh về nhà một chuyến đem giấy chứng nhận cho họ xem, anh muốn nở mày nở mặt trước mặt họ một lần."

Vương Nhất Bác chẳng nhiều lời, cậu hôn lên bên mặt anh một cái.

Chẳng biết do tác dụng tâm lý hay gì, Vương Nhất Bác cảm thấy đồ ăn hôm nay cực kỳ ngon.

Tiêu Chiến cũng có cảm giác này: "Chẳng trách Trần Tiêu không muốn chuyển nhượng cổ phần nhà hàng này, đồ ăn có mùi vị đặc trưng hơn những chỗ khác."

Mấy món bọn họ gọi đều ăn gần hết, nhân viên phục vụ lại đưa thêm một miếng bánh kem lên.

Vương Nhất Bác không nhớ mình có gọi bánh ngọt: "Có nhầm lẫn gì không?"

Nhân viên phục vụ: "Không đâu ạ, nhà hàng chúng tôi tặng cho hai anh, chúng hai vị tân hôn vui vẻ, vĩnh kết đồng tâm."

Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác cùng nói cám ơn.

Ra khỏi nhà hàng, bọn họ đi thẳng tới tiệm sách, vẫn là tiệm sách lần trước. Hôm nay là ngày làm việc, trời lại nóng, người trong tiệm sách không đông như lần trước.

Hôm nay Tiêu Chiến không đi chọn sách, anh bám sát cậu từng bước không rời. Thỉnh thoảng còn săn sóc đưa nước ấm tới.

Vương Nhất Bác chọn hai quyển sách định để cậu với Tiêu Chiến mỗi người xem một quyển.

Cầm lấy sách, cậu và Tiêu Chiến tới khu cà phê nghỉ chân bên kia ngồi xuống.

Cậu gọi một ly cà phê cho Tiêu Chiến, đưa quyển sách còn lại cho anh: "Thời gian nhàn nhã hẹn hò với chồng lớn bắt đầu rồi đây."

Tiêu Chiến không đọc sách: "Hôm nay là hẹn hò với em." Anh lấy quyển sách cậu muốn đọc qua, mở ra: "Anh cầm cho em, phụ trách lật trang sách cho em."

Anh đặt cánh tay kia lên bàn: "Cho em kê cằm."

Vương Nhất Bác dựa lên bàn, áp mặt vào bàn tay anh.

Cậu cũng chẳng có tâm trạng đọc, hưởng thụ khoảng thời gian ngày đầu tiên tân hôn có anh bầu bạn.

Một ngày bình thường, đơn giản song cực kỳ đặc biệt, lúc mặt trời lặn xuống hãy còn lưu luyến.

Tới lầu dưới tiệm sách, Vương Nhất Bác tạm biệt Tiêu Chiến: "Lát nữa gặp."

Tiêu Chiến: "Chắc có thể anh ngồi ở nhà lâu một chút."

Vương Nhất Bác tủm tỉm: "Không sao đâu."

Hai người chia ra ngồi lên xe rời khỏi. Được nửa đường, nhóm gia đình của nhà họ Tiêu có tin nhắn tới.

Tiêu Cảnh @ Tiêu Chiến: [Em đâu rồi? Giờ chỉ thiếu mỗi mình em thôi đấy.]

Tiêu Chiến: [Sắp rồi.]

Anh lấy sổ kết hôn ra, suy nghĩ xem lát tới nhà lấy hình thức gì để khoe mới khiến họ chấn động hơn đây.

Hơn một tiếng đồng hồ trôi qua, Tiêu Chiến nhìn ngoài xe, vẫn chưa tới.

Hồi nãy anh chỉ lo xem sổ kết hôn nên chẳng chú ý đi đường nào, anh chỉ đơn thuần cho rằng do kẹt xe thôi. Có điều lần kẹt xe này lâu nhất trong lịch sử.

Mười lăm phút nữa trôi qua, xe mới rẽ vào tiểu khu nhà cũ nhà họ Tiêu. Tài xế lái tới cổng biệt thự rồi từ từ ngừng lại sát bên cạnh.

Tiêu Chiến nhìn tài xế: "Sao ngừng ở đây?"

Tài xế: "Quản gia mới gọi điện cho tôi, nói trong sân hết chỗ đậu xe rồi."

Tiêu Chiến không khỏi nhíu mày, cho dù anh cả về cũng còn dư ra ba chỗ đậu xe cơ mà.

Anh đẩy cửa bước xuống, vừa tới cổng biệt thự thì bước chân khựng lại, tưởng đâu là hoa mắt xuất hiện ảo giác rồi.

Bảo Bảo chạy từ trong nhà ra, cười khanh khách chạy về phía anh, người đi theo sau lưng Bảo Bảo là Vương Nhất Bác.

Bên bãi đậu xe đâu đâu cũng là xe, đến bên bãi cỏ cũng bị nhét vào một chiếc. Có xe của Ba Vương, xe của Vương Nhất Bác, còn có xe của Quý Hoài và Vương Nhất Hào.

Bảo Bảo chạy qua ôm đùi Tiêu Chiến, ngửa cái đầu nhỏ lên.

Tiêu Chiến ôm Bảo Bảo vào lòng, Vương Nhất Bác đi tới gần, anh nắm tay cậu:"Đây là bất ngờ cho anh à?"

Vương Nhất Bác gật đầu: "Ông bà nội em cũng tới rồi. Mỗi người họ đều chuẩn bị một món ăn cho anh, chúc mừng anh lãnh chứng."

Tiêu Chiến buông tay cậu, ôm cậu vào lòng: "Cám ơn em."

Bảo Bảo không biết gọi cậu út và chú Chiến, có điều mẹ nói với nhóc rất nhiều lần, gặp Chú Chiến phải hôn một cái. Nhóc hôn Tiêu Chiến trước rồi quay sang một Vương Nhất Bác một cái.

Bên biệt thự, tiếng cười vui vẻ không ngừng truyền tới.

Cuối tháng bảy, Vương Nhất Bác dọn tới biệt thự đối diện ở. Dự định ban đầu là đợi thêm hai tháng nữa, nhưng phải bố trí phòng trẻ em bèn chuyển qua ở trước thời hạn.

Chuyển đến nhà mới tự do hơn nhiều so với sống ở nhà, điều Vương Nhất Bác thích nhất là có thể hôn Tiêu Chiến bất cứ lúc nào mà không cần lo lắng đây có phải là khu vực sinh hoạt chung của gia đình hay không.

Hiện tại khối lượng công việc của Vương Nhất Bác giảm đáng kể, chỉ cần đợi đêm nhạc hội diễn ra thành công, cậu coi như đã đại công cáo thành yên tâm chờ sinh.

Trong đoạn thời gian này, không chỉ các giám đốc điều hành cấp cao khác của Hải hà mà cả cậu cũng đang phải chịu áp lực vì sợ xảy ra chuyện phiền toái.

Cuối tuần này, Vương Nhất Bác nghỉ ngơi và Tiêu Chiến cũng không đến công ty, hiện anh dành ít nhất nửa ngày đến một ngày ở nhà với cậu mỗi tuần.

Tuy thời gian bầu bạn không nhiều nhưng đối với anh mà nói anh đã chắt chiu từng chút thời gian có thể nhất dành hết cho cậu.

Tiêu Chiến dựa ghế sofa đọc sách về thời gian mang thai, gần đây anh không mua cuốn sách nào mới nên anh lấy những cuốn đã mua trước đó ra xem lại.

Vương Nhất Bác nằm nghiêng gối đầu lên đùi anh. Bọn họ sống trên tầng ba của ngôi nhà mới, độ cao vừa tầm ngắm. Ngoài cửa sổ có thể thu trọn cảnh hồ vào tầm mắt.

Tiêu Chiến không khỏi cau mày khi nhìn thấy trang giấy được xếp góc đó.

Anh vuốt má Vương Nhất Bác, cúi đầu nhìn cậu: "Mèo con lớn tháng rồi, cho nên chúng ta không thể vận động được nữa."

Vương Nhất Bác gật đầu: "Ừm, em biết rồi."

Ánh mắt cậu vẫn dừng trên mặt hồ sóng sánh bị gió mùa hạ thổi qua.

Tiêu Chiến đặt cuốn sách xuống bổ sung thêm: "Bây giờ không sao, còn làm được hai lần nữa."

Vương Nhất Bác: "......"

Cậu quay mặt lại, cười nhìn anh: "Anh cứ nói anh muốn đi......"

Chẳng đợi cậu nói hết lời, môi Tiêu Chiến đã phủ xuống ngậm lấy môi cậu.

Trên ghế sofa, không biết điện thoại di động của ai rung liên tục.

Vương Nhất Bác nhắc Tiêu Chiến để anh nhìn vào điện thoại. Tiêu Chiến chẳng quan tâm, anh kéo rèm cửa sổ lại. Chỉ có hai người họ ở nhà, vì vậy họ chẳng hề kiêng kỵ gì.

Tiêu Chiến hôn cậu, cho cậu theo cách cậu thích.

Cậu thích quấn lấy nhau hôn nhau thật sâu khi họ làm tình, lúc đó hoàn toàn có thể sở hữu nhau, nhưng bây giờ cậu không được nữa do có mèo nhỏ ở giữa.

Giờ Vương Nhất Bác hôn anh không tới, vươn hai tay ra, mười ngón tay xuyên qua mái tóc ngắn của anh, cảm nhận dục vọng chiếm hữu của anh trong mắt anh..

" Tiêu Chiến."

Cuộc vận động vất vả cuối cùng cũng kết thúc, cả hai người đều toát mồ hôi hột.

Tiêu Chiến giơ ngón tay cái nhẹ nhàng lau mồ hôi trên mắt cậu, nửa số mồ hôi trên người cậu là do căng thẳng: "Đây là lần cuối cùng trước khi sinh."

Trong thời gian này, anh không giày vò cậu nữa. Vương Nhất Bác liếc anh, chợt nhớ tới điều gì bỗng bật cười ra tiếng.

Tiêu Chiến: "Em cười cái gì?"

Vương Nhất Bác: "Thực ra, lúc chúng ta vừa mới ở bên nhau, tuần nào cũng có hẹn hò." Chẳng qua chưa bao giờ ra ngoài chơi, địa điểm hẹn hò là trên giường hoặc trên ghế sofa.

Lúc đó chỉ cần ở nhà là tự giác ôm lấy nhau, có khi anh tăng ca trong thư phòng, cậu dựa bên khung cửa huýt sáo với anh.

Anh cầm lòng không đậu. Khi đối mặt với cậu, sự tự chủ của anh không đủ mạnh. Mười lần thì có tám lần, anh sẽ gác lại công việc trực tiếp ôm cậu vào phòng tắm.

Tiêu Chiến suy nghĩ hồi lâu, nhưng anh không nhớ hồi đó có hẹn hò lần nào.

Anh hôn cậu: "Đứng dậy đi tắm."

Rời khỏi cơ thể cậu, anh cẩn thận kéo cậu lên. Ở bên kia ghế sofa, điện thoại lại bắt đầu rung lên.

Vương Nhất Bác cầm bộ đồ ngủ đi vào phòng tắm, nhắc anh: "Có chuyện gấp phải không, anh xem thử đi.

Tiêu Chiến tắm đơn giản rồi mặc áo tắm đi ra, lúc này mới có thời gian nhìn điện thoại, chắc là lại có tin bát quái gì trong nhóm nữa rồi, màn hình đầy thông báo.

Anh cầm điện thoại lên mở ra không khỏi giật mình.

Các nhóm lớn nhóm nhỏ đều có người @Tiêu Chiến, không chỉ trong nhóm anh còn nhận được trên trăm tin nhắn, ngay cả Tần Hải Lam cũng gửi tin nhắn hỏi anh: [Xảy ra chuyện gì vậy?]

Bên dưới còn kèm theo hình chụp màn hình trên bát quái hôm nay. Anh không ngờ lại hóng phải phải tin bát quái của mình.

Không biết ở đâu đồn ra nói ban đầu Vương Nhất Bác đi làm ở bộ phận pháp Luật của tập đoàn Tiêu Thị bao gồm cả việc ở bên cạnh anh là giấu giếm thân phận thật của mình.

Thời gian đó đó anh bị mê hoặc có chút động lòng bảo vệ cậu ở công ty. Kết quả cuối cùng bị anh vạch trần.

Vương Nhất Bác sợ anh giận chó đánh mèo lên nhà họ Vương thế là tính kế anh mang thai con của anh.

Còn chuyện chiếc nhẫn được anh dùng khăn giấy xếp trong bữa cơm lần đó cũng là bị Vương Nhất Bác bắt ép, bởi vì Vương Nhất Bác nói nếu anh không chủ động thì cậu sẽ ôm con anh đi kết hôn với Tần Hải Lam. Tần Hải Lam là kẻ thù không đội trời chung với anh.

Đợt cuộc chiến dư luận của Hải Hà với Chi nhánh cũng là kế hoạch của Vương Nhất Bác, mục đích chân chính là muốn nhân cớ đó công khai quan hệ của hai người, buộc anh không thể không thừa nhận thân phận của cậu.

Còn lấy đứa con ra để uy hiếp, anh chỉ còn nước thỏa hiệp.

Còn một vài bạn bè không biết chân tướng sự thật gửi tin nhắn khuyên anh:

[Từ khi hai người công khai quan hệ, danh tiếng của Vương Nhất Bác bọn mình đều biết hết, trong giới còn đặt cho cậu ta một biệt danh, cao thủ tiêu tiền.]

[Người như vậy gia đình bình thường căn bản không dám cưới. Cậu ta tiếp cận cậu nhất định là có ý đồ.]

[Vương Nhất Bác có tình trường cao lại đẹp thông minh, đa số người ta cầm lòng không được trước sự quyến rũ đó, giờ cậu biết cậu ta có có tâm cơ như vậy cũng nên suy nghĩ lại vấn đề hôn nhân phải không?]

[Tiêu Nhị, thì ra cậu với Vương Nhất Bác còn có chuyện này nữa à.]

[Hồi trước mình luôn thấy khó hiểu, cậu phô trương như vậy từ lúc nào thế, còn đòi tuyên bố tình cảm ngày nọ nữa.]

[Người này ấy mà, nếu đúng như những gì họ nói nói thì cho dù có con rồi, cuộc hôn nhân này cậu đừng cưới nữa, sau này biết đâu chừng cậu bị tính kế tới dâng nửa gia tài Tiêu Thị cho cậu ta.]

Tiêu Chiến mở thêm một tin nhắn thoại của bạn bè gửi tới:

[Chẳng trách đứa bé được sáu bảy tháng rồi cậu mới lãnh chứng, thì ra là bị ép buộc. Chẳng phải mình giở trò ly gián gì, cậu không nên lãnh chứng mới phải, là ông nội Tiêu gấp đợi muốn ôm cháu chắt phải không?]

Còn có hơn trăm bình luận nữa, anh không mở ra xem từng cái đa số là na ná nhau đều khuyên anh suy nghĩ lại người như Vương Nhất Bác, tuyệt đối đừng nên cưới..

Trong nhóm bạn bè lớn, thông báo chiếm này màn hình, có điều là @ Quý Hoài.

[Là tại lần trước cậu đắc tội Ngô Tuyên Nghi đúng không?]

Quý Hoài: [Chắc không liên quan gì tới tôi đâu, mấy chuyện đó qua lâu rồi.] anh ta @ Tiêu Chiến: [Chắc trong lòng cậu biết là ai rồi phải không?]

Chuyện của Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác, người trong nhóm lớn của bọn họ đều biết, Nhưng hiện tại mặc kệ giải thích thế nào điều càng bôi càng đen.

Bởi vì anh với Vương Nhất Bác lãnh chứng rồi, trong mắt của người ngoài là lợi ích chung, anh giải thích là vì bảo vệ lợi ích chứ không hẳn là tình cảm chân thật.

Tiêu Chiến Nhất thời không đoán ra người tung tin đồn này có ý đồ gì. Là phát tiết bất mãn hay là có một lúc khác. Trong làm ăn khó tránh khỏi đắc tội người khác.

Nhưng số người biết Vương Nhất Bác giấu giếm thân phận ở bên anh chỉ có lác đác vài người. Ngay cả Ba Vương cũng là sau này mới biết càng đừng nói là người khác.

Bao gồm bạn bè của anh anh đều cho rằng cậu không giấu giếm thân phận thật sự của cậu với những đồng nghiệp trong tập đoàn Tiêu Thị. Bọn họ cũng luôn cho rằng anh biết Vương Nhất Bác là ai.

Tin đồn đột ngột xuất hiện này đại biết rõ ngọn nguồn câu chuyện của Vương Nhất Bác như vậy.

"Chiến ca."

Vương Nhất Bác lau tóc, tắm xong đi qua.

Tiêu Chiến xoay người, do dự chốc lát cuối cùng cũng thuật lại sự tình cho cậu nghe: "Không biết là chĩa mũi dùi vào anh hay vào em nữa. Hoặc là nhằm vào hai chúng ta."

Vương Nhất Bác dùng khăn lông khô mái tóc ướt, cậu chớp mắt: "Lúc đó người biết em mang thân phận giả ở bên anh, trừ Hào ca ra còn có Hải lam."

Sau này anh định tháo giáp của cậu, ba Vương, chị và Quý Hoài mới biết rõ thực hư. Đúng rồi, còn Lục Hồ nữa.

Ngoài mấy người này ra thì chẳng còn ai biết rõ chuyện cậu giấu giếm thân phận ở bên Tiêu Chiến cả.

Cuộc chiến dư luận, Tiêu Chiến công khai tình cảm.

Khi đó điều mọi người chú ý là cậu với Tiêu Chiến dùng thân phận đối thủ cạnh tranh đi yêu nhau chém giết nhau chứ chẳng có ai chú ý tới hai người làm sao quen biết, làm sao ở bên nhau.

Tiêu Chiến cầm khăn lông trong tay cậu qua, lau tóc giúp cậu: "Nghĩ gì thế?"

Vương Nhất Bác: "Người biết chuyện của em và anh chỉ có mấy người đó, người nhà chúng ta không thể nói ra ngoài, người nhà anh càng không thể. Lục Hồ và Hải Lam, em tin nhân cách của hai người họ."

Cho nên vấn đề nằm ở đâu chứ?

Tiêu Chiến nói tới cuộc trò chuyện trong nhóm vừa rồi: "Bọn họ còn hỏi Quý Hoài có phải Ngô Tuyên Nghi hay không?"

Vương Nhất Bác lắc đầu: "Ngô Tuyên Nghi chịu một bài học nhớ đời rồi nên không muốn chịu lần thứ hai đâu. Cô ta có chuyện đều công khai khiến người ta đau đầu. Lại nói cô ta chẳng nghe ngóng được những điều này."

Có điều chuyện như vậy xảy ra, người biết chuyện đương nhiên sẽ liên tưởng tới Ngô Tuyên Nghi ngay.

Bởi vì trước đó quan hệ giữa Tiêu Chiến và Ngô Tuyên Nghi khá là căng thẳng.

Mà Ngô Tuyên Nghi không đội chung với cậu và Vương Như Lan, Hải Hà còn chặt đứt hết con đường tiền tài của Ngô Tuyên Nghi, cô ta làm vậy cũng là hợp tình hợp lý.

Vương Nhất Bác nhìn sang Tiêu Chiến: "Trước đó em cứ lo đêm nhạc hội Hải Hà sẽ xảy ra một vài tình huống bất ngờ, đưa cả Châu Hào vào đối tượng tình nghi, nhưng nghĩ không ra hắn sẽ dùng cách thức gì đáp trả em. Giờ hình như em biết rồi."

Có thể vừa dội thẳng nước bẩn cho Ngô Tuyên Nghi vừa khiến cậu bị tổn hại danh tiếng, còn có thể khiến đêm nhạc hội Hải hà có tin tức xấu, một mũi tên trúng ba đích.

Ngoài Châu Hào ra chẳng có ai nghĩ ra cách này cả. Cậu đi mấy bước tới trước sofa, kéo điện thoại của mình tới gọi cho Vương Nhất Hào.

Vương Nhất Hào bắt máy: "Đừng để ý lời người khác nói." Anh ấy an ủi cậu.

Vương Nhất Bác căn bản không để ý: "Mấy lời đó em chẳng để trong lòng dù một chữ."

Điều cậu lo lắng là đêm nhạc hội của Hải Hà.

Giờ tin đồn truyền khắp trong giới rồi, mục đích chân chính của người dám tung tin đồn này là muốn tới mấy ngày diễn ra đêm nhạc hội đó khiến tin đồn này lan ra bên ngoài. Tới chừng đó không chỉ ảnh hưởng tới đêm nhạc hội mà còn ảnh hưởng tới giá cổ phiếu.

"Mẫu nước uống tình nhân của Hải hà và Chi Nhánh đều sẽ chịu ảnh hưởng."

Nói nhiều như vậy, cậu hỏi thẳng: "Anh, anh có từng đề cập với Châu Hào chuyện lúc em với Tiêu Chiến ở bên nhau nhưng anh ấy không biết thân phận thật của em không?"

Vương Nhất Hào ngây ra, anh thành thật: "Có nhắc một lần."

Vương Nhất Bác: "......."

Đúng là họa từ trong miệng mà ra thật. Cứ như vậy, chuyện này tám chín phần là do Châu Hào làm rồi.

Cậu không hiểu: "Sao anh lại nói chuyện riêng của em cho Châu Hào nghe chứ? Rốt cuộc anh phải là anh ruột của em không thế?"

Vương Nhất Hào: "Anh không cố ý đâu."

Anh ấy suy nghĩ kỹ lại: "Khi đó em còn đi làm ở bộ phận pháp luật của Tiêu Thị xảy ra xung đột với Lâm Anh, Tiêu Chiến công khai em là chồng chưa cưới của cậu ấy ở cửa nhà ăn."

Tin tức này, anh ấy biết được qua Châu Hào.

Trưa hôm đó, Châu hào tới ngân hàng Vương Thị tìm anh ấy ăn cơm, trong lúc đó có nói tới Vương Nhất Bác, còn nói anh ấy sắp có một đứa em rể nhà giàu họ Tiêu.

Anh ấy chẳng nhiều lời, hỏi Châu Hào có ý gì.

Khi ấy Châu Hào còn oán trách anh ấy: Anh đừng nói anh không biết nha, thế mà còn giấu em nữa. Vương Nhất Bác em trai anh đính hôn với Tiêu Chiến rồi, anh chẳng tiết lộ chút tin tức nào, còn coi em là người nhà không hả.

Anh ấy lập tức gọi điện cho Vương Nhất Bác, kết quả bị Vương Nhất Bác ấn tắt nói đang ở văn phòng Tiêu Chiến, không tiện nghe máy.

Châu Hào khó hiểu: Em anh chẳng phải định đính hôn với Tần Hải Lam ư, sao lại ở bên cạnh Tiêu Chiến thế? Còn là chồng chưa cưới của anh ta nữa.

Anh ấy nói một câu với Châu Hào: Tiêu Chiến chưa biết Vương Nhất Bác là ai.

Sau đó anh ấy còn dặn đi dặn lại Châu Hào đừng nói bậy bạ ra ngoài. Lần này Vương Nhất Bác chọc phải tổ ong vò vẽ bự rồi.

Trong lòng Vương Nhất Bác hiểu ra: "Có lẽ chính là anh ta rồi. Mấy người khác trong giới lo kiếm tiền còn không kịp, chẳng ai rảnh rỗi suốt ngày gây chuyện như anh ta."

Chẳng có ai muốn căng thẳng quan hệ với ngân hàng Vương Thị, càng không có ai muốn cắt đứt quan hệ hợp tác với tập đoàn Tiêu Thị.

Ngô Tuyên Nghi có thể buông mặt mũi xuống tìm hải Hà hợp tác lần nữa, đến cậu còn có thể vì lợi ích không tính nợ cũ đi hợp tác với Ngô Tuyên Nghi, Vương Như Lan cũng có thể vì đại cục không trở mặt triệt để với Ngô Tuyên Nghi.

Người trong giới làm ăn đều hiểu rõ, biết đâu hôm nào đó vì lợi ích mà trói buộc với nhau, làm chuyện gì cũng chừa đường lui cho mình, vì cuộc sống tốt đẹp mà lá mặt lá trái với nhau.

Châu Hào là khác loài. Nếu không nhiều năm nay dựa vào tài nguyên và nhân mạch của nhà họ Vương chẳng những không tạo dựng được mạng lưới quan hệ của mình, người từng hợp tác với bọn họ hầu như chẳng muốn hợp tác lần thứ hai.

Muốn chiếm của hời, đâu có ai bị ngốc.

"Em cúp máy đây." Vương Nhất Bác vừa định ấn tắt thì giọng Vương Nhất Hào lại truyền tới: "Đợi đã."

"Sao nữa ạ?" Vương Nhất Bác hỏi.

"Em chuẩn bị giải quyết thế nào?"

Vương Nhất Bác vỗ về anh ấy: "Em không làm liên lụy tới công ty cổ phần Châu thị, không khiến công ty nhà họ rơi vào ngõ cụt đâu. Em biết dù dì Châu làm gì, suy cho cùng bà ấy cũng là mẹ ruột của anh và chị. Còn như Châu hào, cái loại người với tính cách vặn vẹo như hắn đa phần có liên quan tới việc li hôn của ba mẹ. Bất kể dì hay là Châu hào."

Cậu khựng lại chốc lát: "Nhân tính luôn là thứ rất phức tạp."

Cậu nói tới một đoạn lời mà Lâm Khả từng nói: "Trong buổi lễ tốt nghiệp của em chú Lâm chia sẻ với em một câu chuyện rất ngắn, lúc ông còn trẻ ở trong khu nhà ổ chuột, có mấy người trẻ tuổi đánh nhau, mặt mũi đầy máu, người ngợp ầy hơi thở tàn độc, có một đứa trẻ đi ngang bọn họ bị ngã, một người trẻ tuổi trong số đó kéo đứa trẻ dậy còn xoa đầu đứa trẻ đó nữa."

"Đến sau này em mới dần hiểu ý nghĩa của câu chuyện nhỏ này."

Cậu quay lại vấn đề chính: "Về chuyện này xử lý thế nào, trước giờ em luôn đặt lợi ích làm trọng, chỉ lấy giá thành nhỏ nhất biến ra lợi ích lớn nhất."

Vương Nhất Hào tỏ thái độ: "Anh không để bất cứ ai bắt nạt em đâu."

Vương Nhất Bác cười cười: "Có lời này của anh là đủ rồi."

Vương Nhất Hào hỏi bằng giọng quan tâm: "Thế em định xử lý thế nào? Anh giúp được gì không?"

Vương Nhất Bác từ chối: "Không cần ai giúp đỡ cả. Anh đừng quên, em là luật sư."

Cậu sẽ không đi giải thích, lãng phí nước bọt cũng lãng phí thời gian. Người ta tin hay không tin chẳng lấy làm quan trọng.

Lại nói cho dù có giải thích, cuối cùng càng dung túng cho người tung tin đồn nhảm, giải quyết không được nguy cơ đối mặt với dư luận của đêm nhạc hội hải hà sắp tới.

"Nếu là Châu Hào thật, sau khi em lấy được chứng cứ sẽ khởi kiện hắn, bắt hắn xin lỗi em trước mặt mọi người, đền bù phí thiệt hại tinh thần cho em, để hắn sau này không dám tùy tiện bịa đặt tin đồn người khác nữa."

Như vậy mới đảm bảo được Châu Hào không đánh chủ ý lên đêm nhạc hội Hải Hà nữa.

Vương Nhất Hào: "Như vậy cũng được. Cho Châu Hào một bài học, nếu không cậu ta càng đi càng lệch hướng."

Vương Nhất Bác hỏi: "Còn chuyện gì nữa không? Nếu không có, em phải tìm luật sư của em đây."

"Hết rồi." Trước khi cúp máy, anh lại nói: "Tiểu Bác, anh là anh trai của em, bất cứ lúc nào cũng không để người khác bắt nạt em."

Cúp máy xong, Vương Nhất Bác tới thư phòng mở máy tính gửi mail cho Lan Phi.

Cậu tường thuật sự việc một lần, còn nói với Lan Phi điều kiện kháng cáo của cậu là gì.

Tiêu Chiến không tới thư phòng làm phiền cậu, anh tôn trọng mọi quyết định của cậu. Giờ vẫn có người gửi tin nhắn tới, hỏi anh xảy ra chuyện gì.

Anh đăng một bài lên dòng bạn bè: [Tôi trả lời ở đây luôn một thể, cho dù chuyện này giải thích thế nào cũng không rõ được nhưng tôi vẫn muốn nói mấy câu. Tôi đối với Vương Nhất Bác là nhất kiến chung tình, người là do tôi chủ động theo đuổi, theo đuổi gần một năm. Tiểu Miêu của chúng tôi là do tôi muốn có, Vương Nhất Bác không kết hôn, tôi muốn dùng đứa bé ràng buộc em ấy. Còn như tại sao tới bây giờ mới lãnh chứng, bởi vì cuối cùng em ấy cũng chịu gả cho tôi rồi. Người bên cạnh tôi, không ai là không biết tôi yêu Vương Nhất Bác nhiều cỡ nào. Mỗi lần gặp mặt các cậu đều trêu chọc tôi mặc áo sơ mi màu rượu vang trông ẻo lả, hỏi đầu óc của tôi bị hỏng rồi à. Không hỏng. Bởi vì Vương Nhất Bác thích. Các cậu tò mò chiếc móc khóa được tôi luôn mang theo bên mình, đó là em ấy tặng tôi. Bài hát mỗi lần tôi tới câu lạc bộ đều hát, là tôi muốn hát cho em ấy nghe.]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro