Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Nhất Bác đang bận sắp xếp hợp đồng thì điện thoại nội bộ vang lên, quản lí bảo cậu qua đó một chuyến.

Cậu cho rằng lại có hợp đồng mới, kết quả là sắp xếp công việc khác cho cậu.

"Hôm nay có bận không?" Hạ Đan mỉm cười hỏi cậu.

Vương Nhất Bác: "Khá bận, còn không ít hợp đồng chưa chỉnh lý xong. Quản lí, có chuyện gì ạ?"

Hạ Đan đưa tập văn kiện bên tay cho cậu: "Phương hướng giải quyết mặt pháp lý này chẳng ra làm sao cả, vấn đê này cậu giỏi nhất, tranh thủ sửa xong trong buổi sáng, đừng làm chậm trễ kế hoạch làm việc của tập đoàn."

Vương Nhất Bác mở ra xem, dưới tập đoàn Tiêu Thị có một chi nhánh định bán bớt tài sản. Đúng là thuộc về sở trường của cậu nhưng hiện tại không còn nằm trong chức trách của cậu nữa. Đây là bắt cậu gánh phần công việc của vị đồng nghiệp đã chiếm vị trí của cậu.

Dựa vào đâu tiền lương thì đồng nghiệp đó nhận, còn công việc làm không tốt thì bắt cậu làm?

Cậu đâu dễ để mặc người ta bắt nạt: "Quản lí, sáng nay sợ là không kịp rồi, thư ký Đoàn còn sắp xếp công việc cho tôi, tôi không dám chậm trễ."

Hạ Đan mỉm cười: "Không sao, nội trong hôm nay sửa cho xong là được, nếu như không được thì cậu đem về nhà tối làm, sáng mai đưa cho tôi." anh ta khoát khoát tay:"Ra ngoài làm việc đi."

".....!!" Vương Nhất Bác cười lạnh một tiếng, cầm tập văn kiện đi ra.

Gần trưa, Vương Nhất Bác nhận được điện thoại của Đoàn Chính.

Bảo cậu tới văn phòng tổng giám đốc một chuyến, chi tiết hợp đồng cần phải cân nhắc lại. Đương nhiên, đó chỉ là cái cớ.

Hôm nay Tiêu Chiến không đích thân gọi điện thoại mà để thư ký Đoàn làm hộ.

Giọng của Đoàn Chính lại truyền tới: "Giờ cậu lên ngay đi."

Vương Nhất Bác đáp một tiếng, hôm nay lại có thể tới chỗ Tiêu Chiến ăn ké rồi. Mở hộc tủ ra, cậu chọn một chiếc móc khóa màu nâu.

Tới văn phòng tổng giám đốc, Vương Nhất Bác xuyên qua kính thủy tinh nhìn thấy Đoàn Chính đang bận nghe điện thoại, cậu không làm phiền mà trực tiếp đi tìm Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến cũng bận, đang phê duyệt các hạng mục sắp phải chi tiền. Vương Nhất Bác tự mình chào hỏi chính mình, đi tới tủ lạnh lấy bình trà xanh ra rồi bước tới bên cửa sổ đợi Tiêu Chiến làm xong cùng ăn cơm trưa.

Phòng làm việc của Tiêu Chiến có hai tấm cửa sổ sát đất với tầm nhìn rộng rãi thoáng đãng, đối diện ngay con đường phồn hoa nhất.

Vương Nhất Bác ngồi trên tay vịn sofa nhìn những tòa nhà cao tầng xếp san sát nhau ở bên kia đường, từ chỗ cậu có thể thấp thoáng nhìn thấy tòa cao ốc của công ty nhà cậu.

Cậu không biết 'ông bụt tốt bụng' có đang ở công ty hay không.

Cũng chẳng biết ba cậu là đang họp hay đang làm gì, lúc rảnh rỗi có nhớ đến cậu hay không. Vương Nhất Bác thôi nghĩ ngợi, cậu vặn nắp bình trà xanh trong tay ra, đây là một loại nước giải khát mới tung ra thị trường trong năm nay của chi nhánh công ty và nằm trong top mười sản phẩm nước giải khát có lượng tiêu thụ cao nhất.

Vị giác êm dịu mát lành, sau khi nuốt xuống thì cảm thấy ngọt ngọt.

Thứ cậu thích nhất là khẩu ngữ quảng cáo: "Nhất kiến khuynh tâm" in trên thân bình.

Chẳng mấy chốc, bên nhà bếp đưa bữa trưa tới.

Vương Nhất Bác đi qua ngồi xuống, lần lượt mở hộp cơm ra: "Anh còn bao lâu nữa mới xong?" Cậu hỏi Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến không lên tiếng mà buông chuột xuống đi rửa tay.

Vương Nhất Bác nếm món ngon trước mắt: "Anh ngày ngày ăn cơm một mình vô vị biết bao nhiêu, sau này em tới ăn với anh."

Tiêu Chiến nói chẳng chút nể tình: "Hôm nay cho phép em tới đây ăn cơm là có nguyên nhân nên phá lệ cho em một lần, còn lại em đừng nghĩ nhiều nữa."

Vương Nhất Bác lập tức hiểu ra, đây là lo cậu tối qua ngủ quá muộn nên cung cấp chỗ nghỉ trưa cho cậu. Tối qua bị anh giày vò quá mức, lúc buông tha cậu đi ngủ đã là ba giờ rưỡi sáng rồi.

Bởi vì chỉ cần cậu tới đây thì ít nhiều sẽ làm hao tổn tinh lực của anh.

"Một tuần em tới đây ăn hai lần, vừa vặn đưa hợp đồng cho thư ký Đoàn sẵn tiện ăn cơm ở đây luôn."

Tiêu Chiến chẳng nói chẳng rằng mà chỉ ra hiệu cho cậu ăn mau. Được rồi, cậu sẽ nghĩ cách khác năn nỉ ỉ oi anh.

Giằng co mấy giây, Vương Nhất Bác buông đũa xuống.

"Không ăn nữa à?" Tiêu Chiến hỏi.

"Ừm."

Cậu bưng chén canh lên húp từng ngụm.  

Tiêu Chiến cho rằng là canh quá nóng, tới khi anh uống mấy ngụm cảm thấy độ nóng vừa phải: "Em thật cho rằng mình đang uống rượu vang à?"

Vương Nhất Bác thong thả đáp: "Đây là bữa ăn cuối cùng trong ngày làm việc được ăn cùng Tiêu tổng chúng ta, chẳng phải em đang ghi nhớ mùi vị thật kỹ hay sao."

Tiêu Chiến biết tâm tư cậu muốn sau này ngày ngày được tới đây ăn ké nên không tiếp lời.

Hôm nay đã là lần thứ hai anh phá lệ ăn cơm trong văn phòng. Sẽ không có lần thứ ba.

Vương Nhất Bác đợi chẳng thấy câu trả lời, cậu nhìn món ăn trước mặt Tiêu Chiến rồi tiếp tục cầm đũa lên: "no thì no, chướng thì chướng đi, sau này không còn ăn được những món ăn ngon của đầu bếp riêng nữa rồi."

Cậu đang đợi Tiêu Chiến siêu lòng nói với cậu: Được rồi, đừng không có tiền đồ như vậy nữa, nếu muốn ăn sau này buổi trưa cứ lên ăn.

Kết quả, Tiêu Chiến trực tiếp đặt món ăn đó trước mặt cậu: "Cho em hết. Nếu không đủ thì lấy thêm canh chan cơm ăn."

Vương Nhất Bác: "....."

Ngày nào đó anh rơi vào tay cậu, cậu nhất định sẽ đòi lại gấp đôi. 

Cậu suýt chút nữa là quên một chuyện rồi nên bèn lấy móc chìa khóa trong túi áo ra: "Đây, tặng anh nè. Có qua có lại mới toại lòng nhau. Dù gì em ăn ở chỗ anh hai bữa cơm rồi."

Tiêu Chiến nhìn cái móc chìa khóa quả bóng rổ màu nâu, vừa xinh xắn vừa độc đáo. Cùng một nhãn hiệu với mấy cái móc treo nho nhỏ đó của cậu, giá cả cũng không hề rẻ. Nhưng anh không dùng tới, anh cũng không móc chìa khóa hay thẻ cửa gì lên đó cả.

Vương Nhất Bác thấy anh do dự: "Yên tâm, chỉ đơn giản là đáp lễ lại cho anh thôi, không có bất cứ ý nghĩa nào khác, không phải muốn lừa ăn cơm của anh đâu."

Tiêu Chiến: "......"

Buổi chiều, lúc Vương Nhất Bác đang bận sửa lại ý kiến pháp lý thì ông chủ nhà gửi tin nhắn tới: [Tiểu Bác à, thật ngại quá, lại làm phiền con rồi, chú hẹn với bên mua nhà tối tan tầm gặp để giao tiền cọc cho xong, định nhanh chóng làm thủ tục sang tên.]

Vương Nhất Bác: [Đối phương tăng giá rồi ạ?]

Ông chủ thở dài: [Nào có đâu chứ.]

Ông chủ lại gửi tới: [Giờ tan tầm chiều nay phải phiền con chạy một chuyến rồi, bên mua nhà muốn ký hợp đồng ba bên, nên đền bù cho con chú sẽ không thiếu một đồng, đến lúc đó chúng ta gặp rồi nói tiếp.]

Ông chủ: [Chú để con trai đi đón con.]

Vương Nhất Bác không muốn làm phiền Vân Trình: [Không cần đâu ạ, con tự bắt xe qua đó.]

Trước lúc tan làm, Vương Nhất Bác nhận được tin nhắn của Vân Trình: [Anh, em đang ở dưới lầu công ty anh nè.]

Đã nói là không cần qua đây rồi, cậu ta còn vội tới đón cậu nữa. Ra khỏi tòa nhà, Vương Nhất Bác nhìn thấy Vân Trình bên đài phun nước, cậu ta còn đang nói chuyện với một thanh niên.

Người này chính là Lâm Anh, giám đốc tiêu thụ và cũng là  nhân vật chính trong lời đồn có dang díu với Minh Nhật, không biết là thật hay giả.

Bên kia, Vân Trình nhìn thấy cậu bèn vẫy tay với cậu.

Lâm Anh ngoảnh đầu lại liếc mắt nhìn Vương Nhất Bác hai cái, còn đặc biệt chú ý tới chiếc balo trên vai Vương Nhất Bác.

Hắn vì công việc mà thường xuyên tiếp xúc với Vương Nhất Bác, hắn từng nhìn thấy hết mấy đồ dùng của Vương Nhất Bác, cảm thấy gu ăn mặc của Vương Nhất Bác có lẽ là tệ nhất trong đám nhân viên trong tập đoàn.

Nếu không phải vì quy định công ty bắt buộc phải mặc đồ công sở trong thời gian làm việc, hắn thật khó bề tưởng tượng được, gu thẩm mỹ của Vương Nhất Bác về quần áo sẽ tệ đến mức nào nữa, đúng là lãng phí gương mặt đó.

Hắn thu tầm mắt về, nói tạm biệt với Vân Trình rồi đi tới bãi đỗ xe.

Hôm nay Vân Trình tới sớm, xe dừng ở bãi đỗ xe ngoài trời, hai người vừa đi vừa nói chuyện.

Cậu ta nói tới việc vì sao vội bán nhà: "Căn nhà đó đã được thế chấp để làm đầu tư rồi, hiện tại thực sự không thể lấy đâu ra nhiều tiền để đầu tư như vậy nữa."

Vân Trình thở dài: "Nhà em đã kinh doanh được hai năm rồi nên không nỡ bỏ dở vì vậy đành phải bán nhà thôi."

Trong túi Vương Nhất Bác truyền tới tiếng rung điện thoại.

Tiêu Chiến gửi tin nhắn cho cậu: [Hồi trưa em mang móc treo chìa khóa của em đến là để du ngoạn văn phòng của anh thôi hả?]

Vương Nhất Bác không hiểu chuyện gì: [?]

Tiêu Chiến nhìn thấy dấu chấm hỏi này, anh lại tìm khắp Sofa, lấy gối ra thì thấy móc chìa khóa đang nằm yên tĩnh trong góc tay vịn, có lẽ lúc trưa Vương Nhất Bác ngủ đã bất cẩn đá vào trong.

[Tìm thấy rồi.] Anh trả lời Vương Nhất Bác rồi mặc áo vest lên đi tìm thư ký Đoàn.

Đoàn Chính không ngờ tới ông chủ vậy mà đến tìm anh ta.

Anh ta còn đang gọi điện thoại, đương lúc định ngắt máy thì được Tiêu Chiến ra hiệu: "Không vội."

Đoàn Chính ngồi thấp thỏm bèn đứng dậy.

Trong điện thoại, con gái còn ê a nói: "Ba ơi, đừng uống nhiều rượu nhé. Về nhà sớm nghe ba."

Đoàn Chính đảm bảo với con gái: "Ừm, được rồi. Ba hứa không uống một giọt rượu nào, đợi công việc kết thúc lập tức về nhà ngay."

Thời gian cuộc điện thoại rất ngắn, Đoàn Chính cúp máy.

Tiêu Chiến bỗng ngẩng đầu hỏi Đoàn Chính: "Làm buôn bán với hôn nhân thương mại, cái nào khó hơn?"

Đoàn Chính suýt chút nữa không trả lời được, anh ta chẳng ngờ tới ông chủ lại thình lình ném ra câu chào đầu như vậy: "Đều không dễ làm. Còn tùy vào người nữa."

Tiêu Chiến gật gật đầu, đợi anh ta nói tiếp.

Đoàn Chính có phần do dự song vẫn quyết định nói đúng sự thật: "Đối với anh mà nói, có lẽ làm buôn bán thì càng dễ hơn."

Làm buôn bán thứ đầu tư nhiều nhất là tiền, còn hôn nhân thì phải bỏ vào tình cảm là đa số.

Rất rõ ràng, với thân phận và địa vị hiện nay của ông chủ đã định sẵn không có nhiều thời gian cho gia đình và hôn nhân.

Càng quan trọng hơn là, với tính cách không thích bị người khác quản thúc đồng thời không muốn bị hôn nhân ràng buộc của ông chủ, ông chủ sẽ chẳng có tâm tư đi kinh doanh một mối hôn nhân chưa chắc đã có thể lấy lời được còn vì thế mà mất đi tự do.

Trước kia anh lo ông chủ tìm không được một nửa còn lại, bởi những người trong giới theo đuổi ông chủ đều muốn gả cho anh ấy.

Cho đến khi Vương Nhất Bác xuất hiện. Không ngờ Vương Nhất Bác còn cởi mở hơn cả ông chủ. Trước kia là ông chủ sợ người xung quanh bám lấy anh, nay là Vương Nhất Bác lo ông chủ sẽ hỏi cậu có muốn tình cảm, có muốn hôn nhân không....

Chỉ là nỗi lo lắng của Vương Nhất Bác là dư thừa rồi.

Con người ông chủ, trước giờ chưa từng nghĩ đến việc kết hôn.

Lúc này Đoàn Chính mới nhớ tới chuyện chính: "Tiêu tổng, anh có gì muốn phân phó?"

Tiêu Chiến: "Bên anh có thẻ cửa ra vào và chìa khóa xe không? Đưa tôi một bộ."

Trong nhất thời Đoàn Chính nghĩ không ra, ông chủ sao tự dưng hỏi cái này. Ông chủ có vệ sĩ bên cạnh, vệ sĩ cái gì cũng có, từ chìa khóa phụ của các chiếc xe đến thẻ cửa cấm.

Cho dù trong lòng tràn ngập nghi vấn nhưng anh ta vẫn đi tìm ra một bộ dự phòng cho ông chủ.

Tiêu Chiến nhận lấy mấy tấm thẻ cửa nhỏ nhắn xinh xắn đó: "anh làm việc tiếp đi."

Đoàn Chính đưa mắt tiễn ông chủ rời đi, nghĩ thế nào cũng không ra, tại sao ông chủ lại muốn tự mình giữ thẻ cửa.

Trước khi đóng cửa phòng làm việc, anh ta lại đưa mắt nhìn ông chủ một cái. Chỉ thấy ông chủ lấy một thứ đồ trong túi áo vest ra, sau đó cúi đầu, bước chân cũng chậm lại. Anh ta chỉ thấy được sau lưng ông chủ nên không biết ông chủ đang làm gì.

Tiêu Chiến cẩn thận móc xâu thẻ cửa đó vào móc chìa khóa kia.

Gần chín giờ, Vương Nhất Bác đứng ở ban công nhà trọ.

Cũng chẳng biết bao giờ họ tới mới tới. Vương Nhất Bác nói một tiếng với Tiêu Chiến: [Có chút việc bận, em sẽ về nhà muộn một chút.]

Tiêu Chiến trả lời rất nhanh: [Anh không ở nhà, hẹn Trần tổng bàn chi tiết về khoản tiền vốn cho vay.]

"Tiểu Bác, thật sự có lỗi với con quá, bảo con tới sớm, kết quả lại phải đợi tới giờ này." Ông chủ nhà nói bằng giọng áy náy.

Chỉ một tối mà ông chủ đã xin lỗi đến ba lần rồi.

Vương Nhất Bác đóng cửa sổ lại: "Chú, không sao đâu ạ, chú đừng vội."

Ông chủ vừa móc điện thoại ra thì người mua nhà gọi tới, nói là không tìm được chỗ đỗ xe, có thể mất khoảng mười phút nữa.

Chẳng mấy chốc người mua nhà tới rồi, còn mang cho mỗi người một ly đồ uống nóng, liên tục nói xin lỗi.

Nhân viên môi giới bày tất cả giấy tờ liên quan lên bàn, lần lượt giới thiệu tỉ mỉ những điều khoản cần chú ý cho bọn họ.

Vương Nhất Bác bình thản lắng nghe, những điều này chẳng liên quan với cậu, cậu chỉ việc đợi ký thỏa thuận ba bên là được.

Trước khi giao tiền đặt cọc, người mua nhà đề nghị nhanh chóng giải quyết hợp đồng thuê nhà nhanh một chút.

Ông chủ nói: "Tiểu Bác à, chỗ chú còn nửa năm hai tuần ngày thuê nhà cùng với tiền thế chấp một tháng của con, chú chuyển cho con trước."

Phần này chuyển qua xong, ông chuyển tiếp thêm một phần nữa.

"Chi phí sửa chữa chú trả hết, chú nuốt lời trước nên không thể để con trả hết được. Ngoài ra, chú đền bù thêm một tháng tiền thuê nhà cho con, nếu chưa tìm được căn nhà phù hợp ngay, chú cũng không thể để con tốn tiền ở khách sạn."

Ông lại nói tới đồ đạc của Vương Nhất Bác: "Tới lúc đó con chuyển đồ đạc tới kho nhà chú trước, bên đó có nhà kho nối liền phòng làm việc cách một khoảng trống, trước kia từng sửa sơ qua, cho con để đồ miễn phí. Con muốn để bao lâu cũng được, chi phí chuyển nhà cũng là chú bỏ ra, không cần con nhọc lòng."

Vương Nhất Bác chỉ nhận tiền cậu nên nhận, số còn lại chuyển trả cho chủ nhà.

"Ấy, đứa trẻ này, sao cháu lại chuyển trả cho chú rồi!" chủ nahf nhìn thấy số tiền trong tài khoản, nhìn Vương Nhất Bác đầy kinh ngạc, không hiểu gì cả.

"Tiểu Bác à, nếu con cảm thấy bất mãn với phương án bồi thường này chỗ nào, con cứ việc nói, nếu nằm trong phạm vi hợp lý, chúng ta đều có thể bàn bạc."

Trong lòng Vương Nhất Bác biết rõ, lúc này cho dù cậu có đề ra yêu cầu quá đáng hơn đi nữa thì chủ nhà cũng sẽ đồng ý thôi, nhưng cậu làm không được loại chuyện thừa nước đục thả câu trong lúc nhà người khác gặp khó khăn.

Có thái độ này của ông là đủ rồi. Lại nói, cậu cũng không nghèo tới mức thiếu tiền, chẳng cần tính toán chi li chút tiền đó.

Vương Nhất Bác giải thích: "Chú, con không có ý đó. Ban đầu là tự con muốn sửa nhà, con cũng ở được gần nửa năm rồi. Lại nói, khi đó tìm thợ sửa nhà cộng với bàn bạc giá cả, bao gồm cả việc trông coi đa số là nhờ chú với dì còn có Vân Trình giúp đỡ."

Cậu thật sự không nên để ông bỏ ra phí sửa chữa nhà: "Tiền sửa nhà chúng ta mỗi người một nửa, còn như tiền đền bù một tháng đó thật sự không cần đâu ạ, có điều chú phải cho con thời gian hai tuần, con tính phải mất hai tuần mới có thể chuyển hết đồ đi được. Không chuyển tới nhà kho của chú đâu ạ, con tìm nơi khác."

Người mua nhà nhìn bản thỏa thuận ba bên, thi thoảng dùng khóe mắt liếc nhìn ông chủ nhà và Vương Nhất Bác.

Lấy cây bút ký tên trong túi xách ra, ở các chỗ trống của mỗi phần thỏa thuận đều viết một đoạn ngắn, sau đó mượn mực đóng dấu của bên môi giới, bản thân ấn dấu tay trước rồi ký tên lên đó.

Cô ta đưa bản thỏa thuận đã sửa xong cho Vương Nhất Bác: "Cậu không cần chuyển gấp đâu, ba mẹ tôi phải tới năm sau mới qua đây ở."

Vương Nhất Bác đọc kỹ điều khoản mới thêm, cô ta cho cậu ở miễn phí tới trước ngày mười tháng một năm sau.

Cô ta ra dấu với Vương Nhất Bác: "Cậu ấn dấu tay lên chỗ tôi sửa qua rồi ký tên vào, chứng tỏ cậu đã xem và đồng ý rồi." Chị lại nói: "Mấy tháng này tôi không thu tiền thuê nhà, lát nữa tôi sẽ quay video, lúc giao nhà cho tôi cứ giữ gìn nguyên hiện trạng như thế này là được."

Nhân viên môi giới trợn mắt há mồm, bán nhà nhiều năm như vậy, lần đầu tiên anh ta gặp phải trường hợp đôi bên bàn bạc ôn hòa như thế này.

Trước đó anh ta còn lo lắng, lỡ như Vương Nhất Bác không chịu chuyển nhà đi hoặc là nảy lòng tham, thì phải làm sao? Còn sợ với tính cách của cô ta thì không muốn đôi co nhiều thêm.

Lan Phi lấy một tấm danh thiếp đưa cho Vương Nhất Bác, cười nói: "Sau này có thân thích hay bạn bè cần tìm luật sư có thể trực tiếp liên lạc với tôi, giá hữu nghị."

Vương Nhất Bác nhận danh thiếp bằng hai tay, là luật sư tố tụng của văn phòng luật An Gia. Vốn dĩ, cậu có thể trở thành đồng nghiệp với cô ấy.

Ký thỏa thuận xong giao hết tiền cọc, tài liệu nên có đều đầy đủ, mai là có thể giải quyết hết mọi thủ tục liên quan.

Gần mười giờ, bọn họ rời khỏi. Vương Nhất Bác đóng cửa, cất bản thỏa thuận. Cậu không vội về ngay mà đứng trong phòng khách chút nữa, suy nghĩ xem cậu nên chuyển những món bảo bối đó đi đâu.

Trước khi đi, Vương Nhất Bác lại lấy thêm vài món trang sức bỏ vào túi. Từ nhà trọ ra tới trạm xe điện ngầm gần nhất cũng phải mất hơn bốn trăm mét, cậu thong thả đi về hướng đó.

Vương Nhất Bác vừa vặn đi tới bên xe, cửa sổ xe đang mở, cuộc điện thoại của Lan Phi kết thúc.

Bốn mắt nhìn nhau. Cả hai đều ngây người.

"Định ra ngoài à?" Khóe môi cô ta đầy ý cười, hỏi như không có chuyện gì xảy ra.

Vương Nhất Bác gật gật đầu: "Vâng."

"Lên xe đi, tôi đưa cậu một đoạn." Lan phi chủ động mời.

Nói xong, cô ta xoay người lấy túi tài liệu bên ghế phụ bỏ ra ghế sau.

Vương Nhất Bác từ chối: "Không cần phiền chị đâu, sắp tới trạm tàu điện ngầm rồi."

Cô ta kiên trì: "Muộn lắm rồi, tiết kiệm cho cậu mấy phút không tốt à? Dù sao tôi cũng đi ngang qua bên đó."

Vương Nhất Bác không từ chối thêm nữa mà lên xe.

Cô ta không hỏi cậu tại sao muộn như vậy rồi còn phải ra ngoài ngồi tàu điện ngầm. Cậu không thường ở bên căn nhà thuê đó, cậu nghĩ có lẽ cô ta sớm đã phát hiện ra rồi.

Chẳng qua ai cũng không muốn vạch trần bí mật nhỏ của nhau mà thôi. Lúc này, ở ngân hàng nào đó cách trạm tàu điện ngầm không xa.

Đám người Tiêu Chiến vừa ra khỏi văn phòng của Trần tổng, ông trần tiễn họ ra tới cửa thang máy mới trở về.

Cửa thang máy khép lại, đợi tới xuống tầng tiếp theo Duy Khương mới nói: "Không ngờ các kênh tài trợ của Tần Hải Lam còn rộng hơn cả chúng ta. Không biết là Trần tổng bắn tiếng đe dọa hay là muốn mượn thời cơ nâng cao lãi suất vay thế chấp của chúng ta."

Tiêu Chiến đút hai tay vào túi, nhìn chữ số nhảy trên thang máy.

Được mấy giây: "Không đến nỗi vậy." Trần tổng và ba anh có quan hệ không tệ, mấy năm nay tập đoàn Tiêu Thị luôn hợp tác khá vui vẻ với Trần tổng. Đôi bên cùng có lợi.

Điều Duy Khương không hiểu chính là: "Ngân hàng cổ phần của Vương gia vậy mà định cho Tần Hải Lam thế chấp lên đến trăm tỉ, hơn nữa lãi suất còn rất thấp. Con người của Vương tổng, ngoại trừ cư xử phóng khoáng với con mình ra thì chưa từng thấy ông ấy tốt bụng với ai bao giờ?"

Tiêu Chiến không lên tiếng. Vương Tổng liên kết với Tần Hải Lam, đối với anh mà nói chẳng phải là chuyện tốt gì.

Thư ký Đoàn tiếp lời Duy Khương: "Vương tổng với Tần Hải Lam có lẽ có sự trao đổi lợi ích khác. Tỷ suất nợ của ngân hàng dưới trướng Vương gia trước giờ luôn thấp hơn so với những ngân hàng khác, xưa nay ông ấy chẳng tham chút lợi nhuận trước mắt đó."

Duy Khương gật gật đầu.

Có lẽ, Vương tổng cho vay khoản tiền này là để về sau sẽ thu được lợi nhuận càng cao hơn. Không thì nói sao cũng chẳng thấy hợp lý.

Tới bãi đỗ xe, Duy Khương nhìn Tiêu Chiến một cái, hắn không nói gì cả, tự giác ngồi vào xe sau.

Tiêu Chiến dặn dò thư ký Đoàn vài câu rồi ngồi vào chiếc xe của mình. Chiếc xe chạy nhanh vùn vụt trong bóng đêm.

Tiêu Chiến chống trán, cảm thấy mất hứng. Mấy ngày nay, anh hẹn với người phụ trách của mấy ngân hàng.

Buổi sáng anh có đi gặp một ngân hàng, nhưng lãi suất thế chấp bên đó hơi cao nên buổi tối anh lại hẹn Trần tổng.

Cảnh vật ngoài cửa sổ lướt qua nhanh, anh chẳng có tâm tình xem.

Sau buổi chuyện tối với trần tổng mới biết được Tần Hải Lam cũng quyết tâm lấy được mảnh đất vàng đó. Có lẽ anh phải áp dụng chiến thuật đánh đường vòng. Suy nghĩ suốt dọc đường, xe hơi bỗng rẽ tới con đường trước chung cư.

Tiêu Chiến hãy còn đang lan man nhìn ra ngoài cửa sổ, nghĩ về khoản vay. Trên làn người đi bộ, có một bóng hình quen thuộc đột ngột đập vào tầm mắt. Ngón tay anh vừa định chạm lên chốt cửa sổ thì dừng lại.

Anh dặn dò tài xế: "Anh lái chậm chút, Tiểu Bác đang đi trên vỉa hè."

Tài xế nhìn sang bên phải thấy Vương Nhất Bác đang gọi điện thoại, ông không dừng lại ngay mà lái tấp vào bên con đường đó. Tốc độ chậm lại, chẳng khác gì lúc kẹt xe.

Tiêu Chiến nhìn ra ngoài cửa sổ. Dưới ngọn đèn đường, mỗi một biểu cảm trên mặt cậu đều hiển hiện rất rõ ràng. Không biết đang gọi điện với ai mà biểu cảm trông phong phú như vậy.

Cho đến khi Vương Nhất Bác đi vào trong, lái xe mới lái với tốc độ bình thường rồi rẽ vào cổng khác đi xuống bãi đỗ xe dưới đất.

Cuộc điện thoại của Vương Nhất Bác vẫn chưa kết thúc, cậu hiếm khi nói chuyện với anh trai lâu như vậy.

"Ông nội hỏi em khi nào về nhà?"

"Nói sau đi."

Cậu ngẩng đầu, lơ đãng ngước nhìn ngọn đèn đường. Vào thu rồi vẫn có côn trùng nhỏ bay vòng quanh ánh đèn.

"Em cứ trốn mãi như vậy cũng không phải là cách." Giọng của Vương Nhất Hào cắt ngang suy nghĩ của cậu.

Vương Nhất Bác thu tầm mắt lại: "Không trốn. Em đã nói rõ với ông và ba rồi, em không thể kết hôn với Tần Hải Lam, chẳng phải không cho họ mặt mũi mà là em theo chủ nghĩa không kết hôn."

Cậu lặp lại nhấn mạnh thêm lần nữa: "Em theo chủ nghĩa không kết hôn."

"Em nói với anh cũng vô dụng. Trong mắt người lớn cái chủ nghĩa không kết hôn của em đều là cái cớ."

"Vậy thì hết cách rồi. Từ nhỏ em chả biết gia đình là cái gì nên không thể cho người khác một gia đình, em cũng không làm được một người chồng tốt, một người cha hiền."

"Em không biết phải làm thế nào, thật đấy."

Trong điện thoại phút chốc chìm vào im lặng.

Vương Nhất Bác chẳng muốn nói tới những điều này nữa, làm hỏng tâm tình tốt. "Anh."

Vương Nhất Hào nghe thấy cái giọng làm nũng này là biết ngay chẳng phải chuyện gì tốt: "Đừng gọi anh, không rảnh."

Vương Nhất Bác cười: "Anh còn phòng trống phải không?"

"Ai đó chẳng phải rất có khí phách, không chịu tới ở à?"

"Không phải em ở, mà là đồ chơi, quần áo, vàng bạc trang sức của em qua đó ở."

"???"

"Căn nhà em thuê bị chủ nhà bán rồi. Vốn là theo tôn chỉ tiết kiệm, em nghĩ em không nên lãng phí tiền thuê nhà khác nữa làm gì, dù sao nhà anh phòng trống cũng để đó thôi."

"Khi nào chuyển gọi điện thoại cho anh."

Đầu bên kia cúp máy. Tới nhà thấy Tiêu Chiến chưa về. Cậu ngồi trên sofa nghỉ chân, nhìn tài khoản đầu tư hôm nay, không tệ có lời rồi.

Đăng xuất khỏi tài khoản, cậu vừa đứng dậy thì bên ngoài có tiếng mở cửa, cậu lập tức ngồi lại. Tiêu Chiến đi vào, đóng cửa lại.

Vương Nhất Bác hỏi: "Có uống rượu không?"

Tiêu Chiến nhìn cậu, trả lời cậu một lượt: "Tối nay không có đi ăn xã giao mà đi bàn chuyện với Trần tổng ở văn phòng của ông ấy, đi cùng còn có thư ký Đoàn, Duy Khương. Duy Khương và thư ký Đoàn ngồi xe khác. Còn có gì muốn hỏi không?"

Vương Nhất Bác dựa vào sofa: "Nếu anh muốn báo cáo với em thì anh cứ nói thẳng, làm như em muốn điều tra anh lắm ấy."

Tiêu Chiến chẳng ngó ngàng đến cậu. Mở điện thoại ra chia sẻ một tấm danh thiếp cho cậu: "Sau này về muộn thì bảo tài xế trong nhà đi đón em, nửa đêm không an toàn."

Vương Nhất Bác nhìn anh chăm chú, nghi ngờ hỏi: "Anh nhìn thấy em à?"

"Ừm."

"Ở ngoài trạm tàu điện ngầm."

Tiêu Chiến không đáp mà hỏi ngược lại: "Chẳng lẽ em cảm thấy anh có thể lái xe vào tàu điện ngầm à?"

Vương Nhất Bác: "......" Ngày nào cậu cũng bị anh gây shock hết mấy lần.

Tiêu Chiến nới cúc áo vest, lúc đi lên lầu còn không quên giục cậu: "Mau đi tắm rồi ngủ, bằng không mai em lại kêu la dậy không nổi."

Vương Nhất Bác chẳng muốn đi đường chút nào: "Tiêu tổng."

Tiêu Chiến ngoảnh mặt: "Lại muốn gì nữa đây!"

Vương Nhất Bác vươn tay: "Không phải anh đang định lên lầu sao, phiền anh mang em lên lầu luôn với. Cảm ơn anh." Biết anh nhất định không tình nguyện, cậu nhắc nhở anh: "Anh vẫn chưa quên nhỉ, buổi trưa em đã tặng cho anh một cái móc treo chìa khóa đó."

Tiêu Chiến: "......" Đúng là cậu không dùng móc chìa khóa để lừa bữa cơm trưa.

Nhưng cậu dùng để lừa một cái lưng cõng cậu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro