Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

・Tư Luyến・ chap 5 #Tư_Luyến

Đêm đến , sau khi giải quyết xong đống sủi cảo của dì Lưu . Dương Cảnh ngồi pha tách trà Phổ Nhĩ hắn tự mình đem đến , ánh mắt lại hướng về Kỳ Nhật đang thở dài thoả mãn vỗ vỗ cái bụng no nê đi lẹt đẹt ra ngoài sân tiêu thực . Nghĩ nghĩ một hồi , hắn quyết định cầm một chén bắt chuyện với y

"Uống một chén không ?"

Dương cảnh phát hiện Kỳ Nhật tuy ngồi trước cửa nhà ,nhưng gương mặt biểu lộ sự bi thương , hình như không nghe bản thân đang nói chuyện với y , không hiểu sao bản năng tự lại gần người nọ ngồi xuống kế bên

Biểu hiện này , chắc là nghĩ đến người trong lòng

Dương Cảnh lên tiếng trước

"Nhớ Ái nhân sao ?"

Kỳ Nhật thấy có người tới , liền lấy áo lau lau khoé mắt , nở nụ cười với người kia

"Haha ... Không phải."

Dương Cảnh không để ý , nhìn khoé mắt đo đỏ người kia nói tiếp

"Người ngươi đang nghĩ là trượng phu của ngươi ?"

"..."

"Người kia hẳn là đã thương tổn ngươi"

"...."

"Kể ta nghe đi , dù sao để một mình trong lòng cũng chẳng thoải mái gì."
.
.
.

"... Người kia lừa dối ta." Kỳ Nhật lí nhí nói , con ngươi bắt đầu đỏ lên một lần nữa. Trong lòng thực hận không thể trù ẻo tên chết tiệt Hạo Thiên kia chết sớm một chút.

"Àh... đối với thê tử của mình như vầy chắc chắn hắn không phải là người tốt ." Dương Cảnh nói tiếp " Dù sao , trên đời này cũng không phải có mình hắn."

"...cảm tạ." Biết người trước mặt đang an ủi mình , Kỳ Nhật có chút cảm động . Trong lòng nghĩ người này thực tốt.
.
.
.
.

Dương Cảnh dường như đang suy tư nghĩ ra điều gì đó , nói tiếp

"Không có gì , thực ra ta ra đây là muốn nói cho ngươi biết một chuyện."

"Ngươi nói đi ."

"Thực ra, lúc ngươi khóc nhìn thực - ngốc." Dương Cảnh mặt không biểu tình nhấn mạnh hai thanh âm cuối cùng

"Ngươi...!"

Kỳ Nhật hối hận khi nghĩ tên này tốt bụng , thực ra tên này cực kỳ bại hoại aaaaa !!!!!

Dương Cảnh nhìn chằm chằm vào Kỳ Nhật , vừa nói vừa đưa tay kéo hai má người kia sang hai bên . Gương mặt Kỳ Nhật ửng đỏ vì tức giận , hiện tại lại thêm đôi mày đang đan chéo vào nhau , Dương cảnh có thể tượng tượng được người trước mặt có một cái đuôi mèo đang xù lông dựng thẳng ở phía sau kia

"Ngươi thế này , mới dễ nhìn." Dương Cảnh lộ ra nụ cười nhàn nhạt , trong lòng vẫn thầm nghĩ mặt như vầy cũng chẳng bớt ngốc tẹo nào .

Kỳ Nhật mở hai mắt nhìn người nam nhân có dung mạo anh tuấn trước mặt nở nụ cười ,đầu óc phát ra tiếng ong ong , tim đập mạnh

Thịch !

Hai gò má bất chợt đỏ hơn nữa , luồng nhiệt từ đâu ra xông thẳng lên não ong một phát , nghĩ là do tên chết bằm này chọc tức , liền lập tức tức giận hét

"Ngươi mới ngốc , cả nhà ngươi đều ngốc !!!!"

Anh tuấn thương gia nhà giàu nứt đổ vách bị oan uổng - Dương Cảnh : "..."

Thấy người nọ đứng dậy chạy vào nhà , Dương Cảnh trong lòng thở dài đứng dậy phủi y phục đi vào trong phòng ngủ , bình thường hắn không giỏi giao tiếp a , hắn thấy trong sách có một đoạn tình thoại như thế này , vì muốn an ủi người kia đang thất tình nên bẹo má nói trông thực ngốc , người kia sẽ liền phì cười . Dương Cảnh nghĩ đến liền sử dụng ngay , nhưng lại không ngờ có tác dụng ngược .

Thầm nghĩ ngày mai lại phải đi xin lỗi người này , hiện tại vào phòng đọc thêm một cuốn khác

"Rầm !!!"

Kỳ Nhật đóng sầm cửa , chạy vào giường tự mình cuộn chăn kín mít không chừa chỗ hở , trong lòng niệm một trăm lần là do tên chết tiệt kia làm cho tức chết , lăn qua lăn lại trên giường vừa ôm đầu vừa niệm . "Tên mặt than kia dám nói ta ngốc , hắn muốn chết ahhh !!"

"Rầm!!" Tiếng động lần này là Kỳ Nhật do lăn quá mạnh nên đã lăn giường , mông và lưng liền thân mật tiếp xúc với mặt đất một phát . Kỳ Nhật ai u kêu đau , hai tay ôm mông mình nằm nghiêng nghiêng ngả ngả dưới đất , tạo nên một đống tư thế kỳ quái .

Đúng lúc dì Lưu mở cửa phòng thấy một màn này liền bật cười nói

" Kỳ Nhật ngươi a , mấy tuổi rồi nha ? Sao nhìn ngươi giống như đám nhóc tì mặt ngốc ở trong làng vậy ." Dì Lưu lại nâng Kỳ Nhật dậy nằm lại ở trên giường

Kỳ Nhật trong lòng thực muốn khóc . Ta không Ngốc aaaa !

"Dì Lưu tìm con có chuyện ?" Kỳ Nhật thu lại khuôn mặt đau đớn của mình

"Ừm... Kỳ Nhật , con với Hạo Thiên cãi nhau ?"

"Thực ra..."

"Thực ra con đã ly hôn với nó phải không ?" Dì Lưu vẻ mặt nghiêm túc nói thẳng

"Vâng" Kỳ Nhật cúi thấp đầu , hai tay siết chặt vào chăn

"Hồi nãy dì có nhận được một lá thư , dì đã đọc nội dung trong đó rồi ." Dì Lưu chuyển lá thư đặt vào tay Kỳ Nhật "cho dù con lựa chọn thế nào , dì vẫn ủng hộ con." Nói xong dì lưu vuốt mái tóc Kỳ Nhật , đứng dậy đi ra ngoài .

Kỳ Nhật cầm bao thư trong tay suy nghĩ thật lâu , sau đó chính mình mở ra xem thử . Bên trong chính là giấy đính ước kèm theo miếng ngọc bội trắng , nhưng lần này trong giấy đính hôn không chỉ có tên hắn và Hạo Thiên , mà còn có thêm một người .

Trái tim Kỳ Nhật co thắt lại , đau đớn nhìn dòng chữ cuối cùng trong tờ giấy .

Nhị phu Nhân : Tam Hy

Chính mình nhớ lại cảnh tượng hôm ấy , khoé mắt lại bắt đầu rơi lệ .

Thực sự , không thể nhìn được nữa . Kỳ Nhật vò vò tờ giấy văng vào một góc tối , đem chính mình chăn bao trùm người . Đêm đó , Kỳ Nhật không ngủ được .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro