Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tư Luyến ( chap 4 ) #Tư_Luyến

Thành A , một tuần trôi qua

Buổi sáng ở trong vườn nhà Dì lưu , Kỳ Nhật đang bận rộn chăm bón cây cảnh , nghĩ nghĩ , nhà A di trồng thực nhiều cây đi , nhưng khi thấy trong vườn khắp nơi đều có sắc hoa, lại nghĩ đây là chính tay mình chăm sóc, thật cảm thấy thoải mái không ít .

Cộc cộc

" Dì Lưu , ta đến thăm người ." Một âm thanh trầm thấp mang  vang lên sau cánh cửa

"Chờ một chút ! " Kỳ Nhật lau tay rồi chạy lạch bạch ra mở cửa cho người nọ

Mở cửa ra , chính là một nam tử anh tuấn tiêu soái , thân hình cao ráo ước chừng ba mươi hai tuổi , màu da hơi rám nắng khoẻ mạnh , chiếc mũi cao thẳng , cặp tinh mâu thâm sâu khí thế , đôi mày tựa như mũi kiếm . Người nọ mặc y phục trắng xám, trên có thêu long phụng như ẩn như hiện bay lượn trông rất sống động , bên hông đai lưng có khảm một viên đá màu trắng tinh , tóc chỉ được tuỳ tiện cột lên bằng sợi dây trắng dài ...

Kỳ Nhật ngơ ngẩn nhìn trên nhìn dưới hai ba lượt , cho đến khi người nọ ho khan một tiếng

"Ách ! Thất lễ ." Kỳ Nhật lập tức phục hồi tinh thần , khuôn mặt thoáng chốc ửng đỏ lên , thầm nghĩ mình thực không tiết tháo , cư nhiên lại đi xem nam nhân đến thất thần .

Kỳ Nhật dẫn nam nhân tuấn mỹ đi vào trong nhà , liền thấy dì Lưu vội vàng ra tiếp đón

" Ái chà , Dương Cảnh cháu đến rồi ah ! haha vất vả rồi vất vả rồi " Dì Lưu hớn hở cười đến tít hai mắt

Kỳ Nhật bĩu môi , khi A di đi đón hắn cũng không có biểu hiện tích cực như vậy nha .

"Con đi châm trà." Kỳ Nhật lấy cớ chuồn đi , hắn thực không muốn chạm mặt với khách nhân kia a , nghĩ lại sự tình kia cảm thấy không khỏi xấu hổ .

"Cháu dạo này thế nào ? Có khoẻ không ? " Dì Lưu hỏi Dương Cảnh

"Cháu hiện tại rất tốt , công việc cũng ổn định ..." Dương Cảnh nhìn về phía Kỳ Nhật đang đứng " A di , người kia là ... ? "

"À , nó là Kỳ Nhật , cháu của ta , gần đây ta cũng hơi bận nên ta nhờ nó chiếu cố cháu dịp này , tiện thể hai đứa làm quen đi !"

Dứt lời liền thấy Kỳ Nhật bưng trà ra

"Xin mời dùng trà ." Kỳ Nhật nâng chén trà đưa cho người kia , hai mắt không dám nhìn thẳng .

"Kỳ Nhật , đây là Dương Cảnh . Dương Cảnh , Kỳ Nhật ! " Dì lưu mở miệng giới thiệu hai người

Kỳ Nhật gật đầu chào hỏi

"Dương Ca."

"Kỳ Nhật ."

Hai người bắt tay nhau . Kỳ Nhật lộ ra nụ cười đơn thuần , Dương Cảnh khoé miệng cũng gợi lên mỉm cười , trong lòng thầm đánh giá Kỳ Nhật , đôi tay người này tuy nhỏ mềm mại ấm áp, nhưng vết chai có rất nhiều , hẳn là làm việc không ít

Kỳ Nhật đổ mồ hôi lạnh , vội vàng rút tay về , vì cái gì vị khách nhân này , ánh mắt nhìn mình hơi là lạ...

"Haha , để ..để ta đi sắp xếp phòng ngủ cho huynh..." - Nói xong liền chạy đi mất

"...Cái thằng bé này nha , rõ ràng phòng hôm qua ngươi đã chuẩn bị rồi , bây giờ gấp gáp cái gì a ?" Dì Lưu giọng lẩm bẩm khó hiểu

Dương Cảnh khoé miệng gợi lên một độ cong

"Dì Lưu , bỗng ta muốn ăn sủi cảo dì làm ."

"A , một tí nữa thì ta quên mất . Ngồi đi , để dì xuống bếp lấy ." - Dì lưu vỗ trán

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro