Chương 3+4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 3: Kích phát dị năng

Trên cơ bản thì ngoại trừ nhân vật chính và một số nhân vật quan trọng ra thì xưng hô linh hoạt nhé, yên tâm là tui sẽ không làm lung tung đâu.

Nữ chính - cô

Nhạc Kì Hạc - hắn

Người sống trong tận thế vẫn chưa biết loại tinh hạch màu trắng cấp thấp nhất này còn quý giá hơn cả tinh hạch cao cấp, không vì cái gì khác, tinh hạch màu trắng này là thể áp súc của bệnh độc tang thi, những tinh hạch có màu sau đó đều là thể năng lượng, hai cái này không giống nhau.

Bởi vì tinh thần lực biến dị, cô có thể cảm nhận được những tinh hạch màu trắng này có tác dụng với nhân thể.

Nghe nói thật ra ban đầu bệnh độc tang thi chính là thuốc gen, bởi vì không thành công lại còn biến thành bệnh độc. Nhưng những người đó chỉ sợ không phát hiện ra tinh hạch mà những tang thi đầu tiên ngưng tụ ra lại là chiết xuất bệnh độc sau khi trải qua biến dị.

Hay nói cách khác, đây là một loại thuốc gen hoàn mỹ, nó có thể cải tạo 80% gen, còn quý giá hơn cả tinh hạch thuần năng lượng. Đáng tiếc, sau khi dị năng thôn phệ của cô thăng đến cấp tám mới phát hiện ra điều này, lúc này lại không có mà dùng.

Mà ngoại trừ năm tận thế đầu tiên, sau này lại không còn tang thi nào xuất hiện tinh hạch màu trắng nữa, không ngờ được Chu Nhược Nhược này thu thập được nhiều như vậy.

Trải qua suy nghĩ, cô lấy đi hơn hai trăm viên, sau đó rời khỏi tầng hầm, đi bộ đến chỗ ruộng thuốc, căn cứ vào thông tin từ trong ngọc giản, cô tìm thấy một ruộng thuốc được bao phủ bên trong một trận pháp màu xanh biếc.

Những trận pháp này không có lực phòng ngự gì đáng nói. Công dụng của trận pháp chỉ là điều chỉnh hoàn cảnh cho giống với hoàn cảnh sinh trưởng của các loại linh dược tiên thảo khác nhau mà thôi, cho nên Bạch Quả rất dễ dàng đi vào, đến trước một cây ăn quả cao chừng một mét, hái xuống mấy trái màu đỏ rồi rời đi.

Những trái cây này tên là quả tẩy tủy, có thể rửa sạch tạp chất trong cơ thể, tuy không thể tối ưu hóa gen nhưng lại có thể tối ưu hóa cơ thể, trợ giúp cô ưu hóa gen, khai phá dị năng sau khi hấp thụ tinh hạch màu trắng. Dù sao hiện tại thân thể này của cô vốn thuộc về một cô nương nội trạch cổ đại.

Cầm trái cây trở lại nhà trúc, vào trong phòng tắm, cởi đồ ra, mở vòi hoa sen rồi nằm trong bồn tắm, lại mở cả vòi nước trong bồn tắm. Trước tiên đặt tinh hạch ở một bên Bạch Quả cắn răng ăn một lần hết ba quả tẩy tủy. Trái cây vừa vào miệng đã tan, có thể cảm giác được nó nhanh chóng hóa thành một cỗ năng lượng tinh khiết hướng về phía dạ dày mà đi, tinh thần lực cảm nhận được quá trình tẩy tủy đã bắt đầu rồi.

"Hm...hm!" Cắn chặt khăn tắm chịu đựng cơn đau không thể tả trên người, quả tẩy tủy ăn càng nhiều thì hiệu quả càng lớn, nhưng chỉ có tác dụng lớn nhất trong lần đầu tiên, càng về sau thì càng yếu.

Đây cũng là lý do vì sao Bạch Quả ăn ba trái trong một lần, cô muốn đạt được hiệu quả tốt nhất. Tuy như vậy thì càng đau, nhưng mà có không đau chết được, cô vẫn còn chịu được, dẫu sao đau đớn khi dung hợp gen cũng không kém hơn thế này.

Không biết trải qua bao lâu, cơn đau cuối cùng cũng biến mất. Bạch Quả có chút mê mang, một lúc sau đầu óc mới tỉnh táo lại, toàn thân bốc lên mùi tanh tưởi. Cô vội vàng lấy ra sữa tắm tắm rửa, mất nửa tiếng mới hoàn toàn sạch sẽ.

Bao gồm cả mái tóc, nghĩ đến trước đó ngay cả trên tóc còn dính một lớp dầu đen, lại còn dài như thế, cô suýt thì lấy kéo cắt phứt đi. Cũng may cô còn nhớ nơi này là cổ đại, đành phải cố gắng chịu đựng.

Nhìn người trong gương tuy gầy guộc nhưng làn da trắng trẻo mịn màng như ngọc, so với cô gái gầy gò lại vàng như sáp trước đó đúng là như hai người khác nhau.

Dung mạo của nguyên chủ là kiểu thanh tú dịu dàng, nếu mà là cái loại ngọt ngào đáng yêu cứ như đóa hoa trắng nhỏ lúc nào cũng có thể khóc hức hức như Chu Nhược Nhược, còn không bằng cho cô chết đi còn hơn.

Sau khi tắm rửa xong, cô mang tinh hạch lên phòng ngủ trên lầu hai, thay đổi hết đệm chăn trên giường, sau đó có chút do dự nhìn tinh hạch, cô thật ra không hề lo lắng thân thể biến hóa quá lớn sẽ khiến cho người nhà nguyên thân nghi ngờ.

Bởi vì nguyên thân vốn mồ côi cả cha lẫn mẹ, tuy còn thúc bá nhưng thà không có còn hơn, không để cho nguyên thân đói chết là tốt lắm rồi, mỗi ngày đúng giờ chỉ đưa cho một ít đồ ăn.

Quá trình tiến hóa gen cũng rất đau đớn, cô đang do dự không biết hôm nay có nên chịu đựng thêm một lần loại đau đớn này hay không... Quên đi, chết sớm siêu sinh sớm, trước tiên cô dùng tinh thần lực kiểm tra tiềm lực gen của thân thể này, sau đó tính toán lấy ra một trăm ba mươi viên tinh hạch nuốt từng viên một.

Căn cứ theo kết quả kiểm tra của cô, đây là liều lượng tối đa cô có thể tiếp nhận, như vậy cô có thể đạt đến tiến hóa hoàn mỹ nhất.

Sau khi nuốt hết số tinh hạch một lúc, cô cảm thấy cơn đau từ từ khuếch tán, cô vội vàng lấy khăn mặt ra cắn chặt. Dù vậy nhưng cô vẫn đau đến không ngừng lăn lộn trên giường, mồ hôi vã ra như tắm. Sau một lúc mồ hôi bắt đầu nhiễm lên màu sắc, đây là gen bị loại bỏ trong quá trình tiến hóa, cuối cùng cả giường cũng bị làm ướt.

Cơn đau kéo dài một ngày một đêm. Mấy lần Bạch Quả ngất đi nhưng lại không thể. Đau đớn dần dần giảm bớt, sau đó cuối cùng Bạch Quả cũng chìm vào giấc ngủ. Giấc ngủ này kéo dài ba ngày ba đêm, cho đến khi cô bị đói mà tỉnh dậy.

Cô đứng dậy đi xuống nhà bếp dưới nhà tìm chút đồ ăn bỏ vào bụng, sau khi ăn no rồi thì Bạch Quả bắt đầu kiểm tra tình huống thân thể của cô. Rất tốt, gen được tăng lên hai cấp, hiện tại gen của cô đã lên cấp S.

Cấp bậc gen là do cô đưa ra dựa trên tình trạng gen của mọi người sau khi cô đã thăm dò. Người bình thường là cấp D, những người có sức khỏe kém là cấp E, những người có biến dị về mặt thể chất là cấp C, cấp B, mà các dị năng giả là cấp A, cấp S. Trước đây cô chỉ là cấp A, hiện tại lại tăng thêm một cấp, không vui mà được à?

Lại kiểm tra thêm dị năng, phát hiện thế mà lại là dị năng biến dị băng hệ, hơn nữa đã là cấp hai, đây là tiềm lực của gen cấp S sao? Tuy từ hỏa hệ biến thành băng hệ có chút không thích ứng, nhưng mà Bạch Quả là vẫn rất vui vẻ, dù sao có còn hơn không, còn nữa, dị năng băng hệ cũng không tệ mà nhỉ?

Tắm táp rồi lại giặt giũ, mặc xong quần áo rồi mới rời khỏi không gian. Nằm ở trên giường, trời còn chưa có sáng, mà Bạch Quả cũng không ngủ được, đơn giản liền sửa sang lại ký ức của nguyên chủ.

Thế giới này hẳn là không phải Hoa Hạ cổ đại trên trái đất, bởi vì những dự ngôn và văn tự không giống chữ hán. Cũng không thể nói như vậy, dù sao cùng là chữ vuông thì có tính không?

Ý nghĩa cũng không khác nhiều lắm, cơ mà cách đọc cũng có chỗ khác biệt. Phụ thân mất sớm của nguyên chủ là người đọc sách, cho nên nguyên chủ cũng biết chữ, như vậy cũng có thể lược bớt không ít phiền toái, học lại lần nữa và vân vân, cho dù là tận thế cô có khả năng thấy là không quên, nhưng cũng không dễ dàng như vậy.

Nguyên chủ tên Nhạc Dao Khởi Quả, năm nay 14 tuổi. Đúng vậy, họ Nhạc Dao, dòng họ ở thế giới này có phần giống với dòng họ ở Hoa Hạ, nhưng phần lớn đều là họ có hai hoặc ba chữ, mà cũng không giống họ của người Nhật.

Khụ khụ, quên đi, dòng họ và vân vân gì đó kệ đi, nguyên chủ cũng không phải bị cô đoạt xá, mà là sống sờ sờ bị tức chết. Đúng rồi, chính là bị tức chết.

Phụ thân của nguyên chủ là người làm quan, nhưng ba năm trước đã bị người chặn giết trên đường đi điều nhiệm, mẫu thân nguyên chủ bởi vì đau thương quá độ mà đổ bệnh, không lâu sau cũng qua đời.

Mà nguyên chủ và đệ đệ đi theo tổ phụ, tổ mẫu là vợ sau của tổ phụ, thiên vị hai đứa con ruột của mình, chiếm lấy ruộng đất dưới tên phụ thân nguyên chủ, nhốt nguyên chủ trong cái sân viện này, còn đệ đệ nguyên chủ được nuôi dưới gối tổ phụ.

Chương 4: Đệ đệ tiện nghi

Lúc đầu cũng không có vấn đề gì, hiện tại hai tỷ đệ ăn nhờ ở đậu cũng đâu thể nói được cái gì, hơn nữa bọn họ cũng không coi hai người như hạ nhân mà sai bảo, chỉ là bị vây trong sân viện không có bao nhiêu tự do mà thôi.

Ngày thường, nguyên chủ còn phải làm thêu thùa may vá để đổi lấy phí sinh hoạt, nhưng mà so với nữ chính trong tiểu thuyết bị bắt làm việc như trâu bò, còn ăn không đủ no mặc không đủ ấm đã tốt hơn nhiều.

Nhưng cách đây vài ngày, nha hoàn đưa cơm cho nguyên chủ hảo tâm nhắc đến đệ đệ nguyên chủ bị đứa con nhà nhị thúc bắt làm ngựa cưỡi, còn bị dùng roi đánh, đến tối đã lên cơn sốt cao. Nguyên chủ nghe được liền muốn đi thăm đệ đệ thì lại bị bà tử ngăn cản.

Nguyên chủ không còn cách nào khác, đành phải dùng trang sức mà phụ thân mua cho nguyên chủ lúc trước đi hối lộ bà tử thì mới được ra khỏi viện.

Kết quả đi được nửa đường thì đụng phải kế nãi nãi, bị bà ta túm lại, nguyên chủ van xin bà nhưng chỉ nhận lại châm chọc dè bỉu, hơn nữa còn đuổi cô về phòng cửa viện cũng bị khóa lại, mặc kệ nguyên chủ có cầu khẩn như thế nào cũng vô ích.

Cứ như vậy qua một ngày, bởi vì nguyên chủ không ngừng đập cửa viện, kế nãi nãi bị phiền đến không chịu được liền trực tiếp nói cho nguyên chủ, rằng đệ đệ đã bị sốt đến hỏng đầu, nguyên chủ vốn dĩ lao tâm lao lực quá độ, lại nghe được lời này thì giận hỏng cả người, tức đến hôn mê bất tỉnh.

Nguyên chủ vốn đã thể nhược, lại còn suy dinh dưỡng, lần này thì hay rồi, trực tiếp ngất bay cả hồn, trùng hợp gặp được một cái khe nứt không gian, linh hồn nguyên chủ lập tức bị bão không gian phá tan thành từng mảnh nhỏ.

Bạch Quả vừa lúc tiến vào thân thể này, cô có không gian che chở nên không bị bão không gian làm bị thương, tuy rằng không gian chỉ là một dược điền tùy thân nhưng dù sao vẫn là một thần khí đấy.

Nghĩ đến đây, Bạch Quả, không, từ nay trở đi cô chính là Nhạc Khỉ Quả, Khỉ Quả từ trên giường đứng dậy, mặc áo khoác, mở cửa phòng bước ra ngoài, thân thể cô trải qua cường hóa có thể nhìn rõ ràng ngay cả trong bóng tối.

(này chắc là lỗi của tác giả, chương trước giới thiệu là Nhạc La Khỉ Quả, giờ lại thiếu một chữ. Chữ 'Khỉ' trong tên của nu9 không phải là con khỉ đâu nha, nghĩa là lụa hoa, chỉ thứ the lụa có hoa bóng chằng chịt không dùng sợi thẳng, nói chung nó là chỉ vải lụa gì đấy. Tui nhớ là từng đọc giải nghĩa của chữ này trong truyện gì mà có nu9 tên Lý Khỉ La hay gì ấy, chờ tui bổ sung lại nghen.)

Có chút chật vật nhảy qua tường vây, thân thể của cô trải qua cường hóa, linh hồn cũng đã hoàn toàn dung hợp với thân thể. Nhưng dù sao thân thể này cũng chưa từng trải qua rèn luyện, chỉ có một cái nền tảng tốt thôi. Muốn khôi phục lại thân thủ trước đây của cô thì còn cần trải qua huấn luyện mới được.

Đi về phương hướng chỗ ở của đệ đệ trong trí nhớ ,một bên lợi dụng tinh thần lực lấy thuốc hạ sốt từ trong không gian ra, đi đến sân viện của đệ đệ.

Trong nhà không có nhiều người hầu, ngoài sân viện của đệ đệ căn bản là không có ai, vậy nên Khỉ Quả dễ dàng vào phòng của đệ đệ.

Đi đến bên giường, nhìn khuôn mặt đỏ bừng của nam hài trong bóng tối, Khỉ Quả nhíu mày. Tuy rằng đây chỉ là em trai của nguyên chủ, nhưng cô đã tiếp nhận thân thể của nguyên chủ, tự nhiên sẽ tiếp nhận hết thảy của nàng ấy, cái khác còn có thể mặc kệ chứ đệ đệ này không kệ được.

Trước cho nam hài uống thuốc hạ sốt, thuốc này đến hậu kỳ tận thế mới xuất hiện, được bào chế bằng thuốc đông y biến dị, hiệu quả tuyệt đối được đảm bảo.

Bởi vì hậu kỳ tận thế, không chỉ cơ thể con người được cường hóa mà ngay cả vi rút tang thi cũng tiến hóa. Đừng tưởng rằng hậu kỳ tận thế sẽ không bị bệnh, ngược lại bệnh tật càng thêm trầm trọng. Cũng may sau quá trình nghiên cứu của các nhà khoa học, dược hiệu của thuốc Đông y biến dị cũng được cải thiện, lúc này con người mới không còn bị bệnh tật đe dọa.

Chu Nhược Nhược đã gieo trồng rất nhiều loại thuốc đông y biến dị trong không gian, vì vậy cô không phải lo đến chuyện dùng hết thuốc.

Một lúc sau, cảm thấy nhiệt độ trên người nam hài đã giảm xuống, Khỉ Quả thở phào nhẹ nhõm, trên người đứa nhỏ này còn có vết thương, nhưng lúc này không phải thời cơ chữa trị. Khỉ Quả dự định nhân cơ hội này đưa đệ đệ cô thoát khỏi nơi này.

Lại nói tiếp thế giới này đúng là kỳ lạ, nhìn cái gia tộc này mà xem, có nhà lớn có người hầu, nếu không phải quan gia địa chủ thì cũng là thương gia đi, nhưng cả nhà mười bảy miệng ăn lại chỉ có trăm mẫu đất, tính ra cũng chỉ hơn nhà nông một chút. Còn những người hầu này là lúc phụ thân nguyên chủ còn làm quan mua đến.

Vậy tại sao lại như vậy? Cái này thì phải nói đến từ 50 năm trước. 50 năm trước, quốc chủ đột nhiên yêu cầu quan phủ phân phát hạt giống ngũ cốc mới, hạt giống rau và trái cây, thậm chí một số con non gia súc gia cầm cho tất cả nông dân.

Những hạt giống này không chỉ cho năng suất cao mà còn có chu kỳ sinh trưởng ngắn, một năm trồng được bốn vụ ở miền nam, ba vụ ở miền bắc, vật nuôi không những lớn nhanh mà còn khỏe mạnh. Mà những lương thực gia súc kia sau khi được thu hoạch còn được triều đình mua lại, giá cả còn không thấp. Chỉ ngắn ngủi năm mươi năm, nông dân đều giàu có lên trông thấy.

Cũng bởi vậy, địa vị của nông dân giảm xuống, ngược lại địa vị của thương nhân càng được đề cao, thế giới này không còn là sĩ nông công thương nữa mà là sĩ công thương nông. Địa vị của nông dân rơi xuống hạng chót, nhưng vì nông dân có cuộc sống giàu có cho nên không có mấy ai để ý đến cái này.

Dù có nói thân phận nông dân đứng thứ hai, kỳ thực cũng không khác gì hạng chót, ăn không đủ no mặc không đủ ấm, còn không bằng hiện tại.

Từng nông hộ đều xây nhà lớn, nếu không phải không thể chiếm dụng nhiều đất canh tác thì sợ là bọn họ còn muốn xây lớn hơn nữa. Nhạc gia cũng là như thế, nhưng mà tằng tổ phụ (ông cố) của kk biết nhìn xa trông rộng, gửi đại tôn tử đi đọc sách, cuối cùng đúng thật là thi đỗ tiến sĩ ra làm quan, nhà bọn họ mới có thể mua được nô bộc.

Phải biết rằng sau khi cuộc sống nông dân giàu lên thì chẳng mấy ai bán con nữa, nô bộc bây giờ đều là con cháu của tội phạm, chỉ có quan gia mới được dùng, những người khác đều có hạn định, dù có tiền cũng không dùng được.

Đúng rồi, bởi vì dân cư ít ỏi nên quốc gia cổ vũ sinh nhiều nuôi nhiều, sinh nhiều con còn được thưởng nữa. Tội phạm gì đó không còn bị lưu đày chém đầu, mà là tập trung sinh dưỡng, con cái sinh ra cũng là nô tịch trời sinh.

Nhưng mà phụ thân kk chết đã ba năm, nếu trong nhà còn không ra được quan viên mới thì hai năm nữa, những quan nô này sẽ bị quan phủ thu hồi, dù sao có nhiều quan gia cần nô bộc làm việc lắm.

Mà Nhạc gia hiện tại ngoại trừ đệ đệ tiện nghi Nhạc Kì Hạc của cô năm 12 tuổi đỗ đồng sinh ra thì những đường huynh đệ khác trong nhà đều không thi đỗ. Nào biết đám người này lại đối xử với đệ đệ nhà mình như thế, quả thật không thể tha thứ.

Cô canh giữ bên giường nam hài cả một đêm, sau khi xác định hắn đã hoàn toàn hạ sốt mới nhẹ nhàng thở ra, về phần có bị sốt thành đứa ngốc hay không thì chưa xác định được. Tinh thần lực của cô có thể kiểm tra gen, nhưng cũng chỉ có thể phóng đại như kính lúp mà thôi, chứ không có công năng kiểm tra thân thể.

Nhưng mà đúng là có không ít tế bào não bị cháy hỏng, có đến trình độ ngốc hay không thì còn phải chờ mới biết.

Sau khi xác định đã hạ sốt, Khỉ Quả nhìn sắc trời, nơi đường chân trời đã bắt đầu sáng lên. Cô cũng không đợi nữa, trực tiếp dựa theo đường cũ trở về phòng.

Hiện tại còn chưa thể trực tiếp gây chuyện, năng lực của cô còn rất yếu, mặc dù có dị năng hệ băng cấp hai nhưng đáng tiếc trước kia dị năng của cô là hệ hỏa, hiểu biết của cô về dị năng hệ băng chỉ dừng lại ở việc nhìn người khác sử dụng mà thôi.

Đợi đến khi cô thuần thục dị năng liền có thể trực tiếp thoát khỏi cái nhà này, cô không tin dựa vào năng lực của cô mà không muối sống một bé trai.

Nhưng mà cái gì nên làm thì vẫn phải làm, cô làm bộ suy yếu nằm trên giường, đợi cho nha hoàn đến đưa cơm thì cô mới giữ chặt cánh tay nha hoàn hỏi chuyện của Kì Hạc. Nha hoàn này chính là cái người hảo tâm nói cho nguyên chủ nghe chuyện Kì Hạc sinh bệnh kia.

Cũng chính là nàng phát hiện nguyên chủ té xỉu trên mặt đất, khiêng cô trở về phòng. Thấy cô tốt hơn nhiều cũng nhẹ nhõm thở dài: "Tiểu thư, hôm nay tiểu thiếu gia đã hạ sốt, nhưng mà..." Nha hoàn có chút chần chừ, không biết có nên nói hay không.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro