Chương 23: "Em tỉnh lại rồi!! "

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cô ở lại với Linh đến khoảng 7h tối thì về nhà tắm rửa thay quần áo rồi chạy đến sở công an

- Linh, sao em còn đến đây làm gì? Em thương hại tôi sao?

Cô đến thăm Joo, mặc dù rất bực tức nhưng cũng phải kiềm nén

- tôi đến chỉ muốn nghe câu trả lời thật lòng của chị. Tại sao chị lại làm như vậy

- vì tôi thích em. Tôi vốn dĩ chỉ muốn hù doạ cho cô ấy để cô ấy rời khỏi em, nhưng không ngờ cô ấy lại yêu em nhiều đến vậy, càng không ngờ bị chơi xỏ.

- Phương không phải loại người như cô nghĩ.

- ban đầu tôi tưởng cô Phương đến với em là vì tiền nhưng... Tôi thật sai lầm. Không mong em tha thứ.

- chuyện này không phải lỗi do chị, lỗi là do ông ta, ông ta cố tình muốn giết người.

- cảm ơn em đã thấu hiểu , em là một người tốt, cô Phương cũng là một người tốt. Hai người rất hợp đôi. Nhưng cô ấy không sao chứ?

Bỗng nhiên nhắc tới chuyện này làm cô chợt đứng hình vài giây

- cô ấy hôn mê bất tỉnh 4 ngày nay rồi.

Nghe câu này làm Joo cảm thấy tội lỗi vô cùng, gục mặt xuống bàn

- xin lỗi, tôi thật không đáng làm người, còn không bằng cầm thú

Joo cảm thấy mình thật có lỗi, cô ấy rất hối hận nhưng có lẽ đã không còn kịp nữa
- tôi không trách chị, chị thấy được lỗi của mình là tốt rồi....

- đã hết giờ, đưa người về phòng giam

Chưa kịp nói hết câu thì đã bị người canh giữ trại giam chặn miệng lại.

- bảo trọng.

- được, lần sau gặp lại.

- khi nào tôi trở về có thể mời em 1 bữa, xem như chuộc lại lỗi lầm được không?

- được, tạm biệt.

Đã hết giờ, cô và Joo quay lưng về phía nhau bước ra khỏi phòng. Joo bước đi mà những giọt nước mắt không ngừng rơi.

Còn cô, bước ra khỏi sở cảnh sát, cô lê từng bước chân về hướng bệnh viện, từng bước từng bước của cô thật nặng nề, hai tay bỏ vào túi quần, ánh mắt mơ màng ngắm cảnh đêm, những ánh đèn lấp lánh dòng người chạy qua tấp nập, dù bước đi giữa đám đông nhưng cô vẫn cảm thấy mình rất cô đơn, nếu có nàng ở đây, nàng sẽ nắm lấy tay cô rồi cả 2 hai cùng tiến về phía trước, phía có ánh mặt trời, có tương lai của cả 2

Bước đi một hồi thì cũng đến bệnh viện, cô bước vào căn phòng, nơi nàng nằm_ đó là nàng nhưng trong thể xác của cô, nhưng hôm nay thật khác, sắc mặt của cũng đã tươi tắn hơn đôi phần.

- Mau tỉnh lại đi, chúng ta còn rất nhiều điều chưa cùng nhau thực hiện.

- tại sao lại hi sinh nhiều đến thế chứ? Cô xứng đáng lắm sao?
Nói tới đây cô lại khóc, gục mặt vào vai nàng, hôm nay cả ngày không được chợp mắt nên cô cảm thấy rất mệt mỏi nên cũng chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.

Đã ngủ được nửa giấc, ngón tay của nàng bỗng nhịp một cái. Ngây thời khắc này cả hai đang cùng nhau bước vào 1 giấc mơ. Trong giấc mơ đó, cả 2 được gặp nhau, cô đang ngồi trên một cái bàn ăn xung quanh là những cánh hoa không ngừng rơi rụng, một mảng hồng thật đẹp, thật là lãng mạng biết bao! Ở phía xa có hình bóng của 1 người, hình ảnh này trông rất quen thuộc, người đó cứ bước về phía cô hình bóng lại càng rõ hơn, bước thêm chút nữa hình bóng ấy đã hiện ra rõ rệt, đó không ai khác chính là nàng. Linh đã bước đến gần cô,ngồi vào chiếc bàn ấy, cô và nàng ngồi đối diện với nhau, bỗng từ trên cao có thân ảnh một vị thần có đôi cánh trắng, hệt như cánh chim ưng, mỉm cười rồi cất giọng nói

( cái này là zô hư cấu ròi nè mấy pà, tui tưởng đâu đang viết cổ tích không á:)) )

- hahaha, rất tốt, 2 con đã vượt qua được thử thách. Bây giờ 2 con đã được trở thành một đôi cùng nhau chung sống đến trọn kiếp người.

:))

- xin hỏi ông là ai? Cháu không hiểu những gì ông nói? ( nàng rất tò mò nên cất giọng ngước mặt lên nhìn ông )

- hahaha, có lẽ hai con đã quên hết kí ức rồi ( ông vuốt vuốt râu, cười cười vừa nói tiếp). Kiếp trước hai con yêu nhau thắm thiết nhưng vì 2 người đều là thần ở 2 địa giới khác nhau nên không thể đến được với nhau, bị Ngọc Hoàng cắm đoán, nhốt vào trong ngục, cuối cùng là hai ngươi đều tự tử mà chết. Kiếp này 2 ngươi được làm người, ban cho duyên lớn, chỉ cần 2 ngươi vượt qua thử thách này thì mới đến được với nhau. Quả nhiên, 2 ngươi cũng đã qua ải sinh tử. Giờ hai người có thể sống cùng nhau đến trọn đời. Hahaha......
( nó hư cấu sao á mấy pà, mà miễn có tỉnh lại là đựt đúm hong)

Âm thanh tiếng cười nhỏ dần lại, hình bóng ông ta nhạt dần đi.

- khoan đã

Nàng và cô đồng loạt ngồi dậy, 4 mắt nhìn nhau, đứng hình vài giây rồi nàng đưa tay sờ khuôn mặt của cô , cô mở to mắt nhìn nàng

- Linh!

Cô nhào vào lòng ôm chặt lấy nàng

- có phải là em không. Mặc kệ có phải là mơ hay không, cô cũng sẽ không buông em ra đâu.

Ôm nhau 1 hồi lâu, lấy lại bình tĩnh, cô buông nàng ra đưa tay sờ lên mặt nàng, sờ qua đôi mắt, mũi, cái môi. Quả thật là nàng

- Linh, đúng là em rồi , không phải là mơ

- cô là ai? ( mặt nàng ngơ ngác, hỏi cô như chưa từng quen biết)

Cô đứng hình với câu trả lời của Linh.

- là cô đây, em không nhớ cô sao

- cô, cô là ai? Tôi...aaaaa... Đau đầu quá ( nàng ôm lấy đầu, vò đầu bứt tóc, cuộn tròn người lại)

- có chuyện gì vậy? A, Linh em tỉnh lại rồi. Bác sĩ, bác sĩ...( chị Nhung nghe thấy tiếng la thất thanh bên ngoài liền chạy vào, thì thấy Linh tỉnh lại, vội vàng chạy đi kêu bác sĩ)

____________________________

Vote cho tuii 1⭐ nha mấy pà

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro