Chương 24: Em chỉ đùa thôi mà...

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- cô ấy bị hôn mê sâu nên tạm thời quên đi vài phần kí ức, nhưng không hẳn là quên hết, chỉ cần thường xuyên nhắc về những chuyện trước kia , thì cô ấy sẽ dần bình phục trở lại.

- vậy có thể xuất viện không thưa bác sĩ, tôi muốn đưa con bé đến những nơi quen thuộc , để xem có thể nhớ ra điều gì không.

- tình trạng cũng đã tốt hơn , có thể xuất viện nhưng người nhà vẫn cần phải chú ý

- vâng...chúng tôi sẽ đến kiểm tra thường xuyên

- được.

...........

- em xem, đây là những món quà em tặng cho tôi trước khi ra đi, em có còn nhớ không

Sau khi làm giấy xuất viện, cô kể lại sự việc từ đầu đến cuối cho nàng nghe, dù là một chi tiết nhỏ cũng không bỏ sót. Cô đưa cho nàng xem lại những món đồ quen thuộc.

- tôi không nhớ, tại sao tôi lại tặng cô những thứ vớ vẫn này được chứ.

Cô thật đau lòng khi nàng lạnh lùng với mình. Nhưng cũng không vì thế mà bỏ cuộc

- em cố nhớ lại xem. Mà còn nữa em có nhớ nơi này không? Ngày nào em cũng đứng đây ngắm sao đấy ( cô dẫn nàng lên sân thượng, cố tìm những kí ức mà sớm đã bị lãng quên)

Linh nheo mài, nhắm nghiền đôi mắt, cố nhớ lại nhưng...

- aaaa,... Đau quá (nàng ngồi xỏm xuống đất ôm lấy đầu)

- Linh, Linh,em không sao chứ.

- không không, buông tôi ra

Nàng chạy ra khỏi vòng tay của cô, phóng thật nhanh về nhà

Dù đã bị xoá đi 1 phần kí ức nhưng cũng không hẳn là quên đường về nhà

Về đến nhà, đầu nàng cũng thấy đỡ đau hơn, nhẹ nhàng đẩy cánh cửa bước vào

- Linh, em sao vậy? Có nhớ lại được gì không? Mà sao em lại về một mình, cô đâu?

-....

Nàng lắc lắc đầu

-em không sao chứ?

- không sao. Mẹ đâu rồi? ( về đến nhà không thấy mẹ thì liền hỏi, nàng chẳng khác gì đứa bé lên ba)

- bác trai bác gái có việc gấp nên phải quay lại bên Sing. Nhất định trở về với em sớm thôi

- Sing? Tại sao họ lại ở bên đó

Nàng hoàn toàn không còn chút kí ức gì về chuyện này

- em quên rồi à? Ba mẹ em mở công ty bên ấy, chẳng phải chúng ta đã từng đến đó rồi sao?

- ...

Linh nheo mài, lắc lắc đầu vài cái, những hình ảnh mờ ảo hiện ra trong phút chốc, rồi lại tan biến

- thôi được rồi, chị không ép buộc em phải nhớ , đừng quá căng thẳng.

Thấy nàng căng thẳng, chị cũng không muốn ép buộc, từ từ nhớ lại vẫn hơn

- em xuống nhà ăn chút gì đi rồi lên phòng ngủ? Mai là cuối tuần nên không cần đi học, hãy ngủ cho thật thoải mái

-.........

Nàng không nói gì, chỉ gật gật đầu
Ăn xong cũng không ngủ đi ngủ mà lên sân thượng ngắm cảnh. Gió trên đây thật sự rất mát, lại còn yên tĩnh, từ khía cạnh này có thể nhìn thấy rõ từng cảnh đẹp của thành phố.

Linh khoanh tay lên trước ngực, ánh mắt lãnh đạm nhìn về phía xa xa. Trong đầu nàng bây giờ đang là một chuỗi phim, lúc ẩn lúc hiện. hình như đã dần dần nhớ ra thứ gì đó, có một tên đàn ông, cao to lực lưỡng chạy đến tay cầm dao hướng về phía nàng, nhớ đến đây thì bỗng nhiên hình ảnh vụt tắt. Lại một hình ảnh mới hiện lên. Một người con gái tóc xoã trước ngực, khoác trên mình bộ áo dài màu hồng, vóc dáng thon thả, càng làm tôn lên vẻ đẹp kiều diễm... Chuỗi kí ức tràn về càng làm nàng thêm đau đầu. Linh cảm thấy mệt mỏi, quay lưng bước vào phòng nhắm nghiền mắt lại rồi ngủ thiếp đi

...........

2 giờ sáng

- không . Đừng mà...

Linh bật người ngồi dậy, cơn ác mộng làm nàng tỉnh giấc. Nuốt một ngụm nước bọt, mắt mở to. Nàng lấy tay kéo cái mền đang đắp trên thân sang 1 bên rồi mang đôi dép lê chạy thật nhanh... Nàng chạy về hướng nhà của cô. Trên đường chạy đến nhà cô, trong đầu luôn hiện ra những hình ảnh quen thuộc, đó là chuỗi sự việc mà đã làm nàng mất trí nhớ, nàng đã nhớ lại tất cả rồi!.

-đing đoong... Đing đoong....

Linh tới nhà cô, nhấn chuông liên hồi

- ai vậy? Giờ này còn gọi cửa. Có phải là trộm không ta?

Đêm hôm thế này đột nhiên có tiếng nhấn chuông quả thật làm cho người ta lo sợ.

Cô bước xuống giường ra trước nhà xem, bật đèn lên. Kéo tấm rèm cửa, khuôn mặt đó, là nàng. Tại sao nàng lại đến đây? Cô mở cửa

- ủa Linh, sao em lại đến đây giờ này?

- cô không định mời tôi vào nhà à?

- à ,ờ, em vào nhà đi.

Linh làm mặt lạnh bước vào nhà, nàng đã nhớ ra hết nhưng muốn trêu đùa với cô một lát

- có phải em đã nhớ ra gì không?

- vẫn chưa

- vậy em đến đây làm gì?

Nàng không đáp trả cô mà bước thêm vài bước, áp cô vào tường, cuối mặt xuống gần cô, chỉ còn chút xíu nữa là giữa họ sẽ không còn khoảng cách.

- nè em muốn làm gì vậy?

Nàng tiếp tục không trả lời, càng ngày càng áp sát cô, làm cô lùi về sát vách

- nè.... Nè... Không được nha

Cô sợ hãi lấy tay che ngực

- em không được làm bậy đâu đó.

- cô nghĩ cô có giá lắm à. Tôi đến đây là để bắt cô bồi thường đó ( nàng đứng thẳng người lên, vẻ mặt nghiêm túc )

- bồi thường, bồi thường cái gì?

- nè, những vết xẹo, chị Nhung nói là do cô hết , do cô gây ra cả, nên giờ tôi đến lấy tiền bồi thường đây ( nàng chỉ lên những vết xẹo ở cánh tay) còn nữa ( kéo áo xuống làm lộ ra vết thương trên vai)

- tôi,...tôi đâu có bắt em làm vậy, đều do em cứng đầu cứng cổ đấy thôi

- cô làm tôi ra nông nỗi này còn dám ở đây lật lộng. Tôi không biết, cô mau bồi thường tiền cho tôi đi. ( nàng chìa tay ra, ý muốn lấy tiền bồi thường, ai ngờ lại.....)

- huhuhu.... Hức hức... Huhu...

Cô vì quá đau lòng mà khóc, sao nàng có thể tàn nhẫn vậy chứ, nàng có biết cô thương nàng tới mức nào không mà lại đối xử với cô như vậy, vì vài đồng lẻ mà cướp đi giấc ngủ của cô, còn lớn tiếng mắng cô

- gì...gì thế? Xin...xin lỗi, đừng khóc mà

Nàng chỉ muốn đùa với cô một chút, ai ngờ cô lại khóc to như thế

- đừng khóc nữa, em chỉ đùa thôi mà. Em đã nhớ lại hết rồi

Linh ôm lấy hai vai cô, khẳng định nói.

- hả? Em vừa nói gì?

Câu nói của nàng làm cô ngừng khóc, ngước mặt lên nhìn thẳng vào mắt nàng

- em nói là em đã nhớ lại hết rồi. Lúc nãy chỉ là muốn đùa với cô thôi. Không ngờ cô lại khóc lớn đến thế.

Nói tới đây nàng dang hai tay ôm lấy cô vào lòng. Không ngờ cô chẳng những không nín mà lại còn khóc to hơn

- huhu...huhu..

Tay đập mạnh vào ngực nàng

- đau. Cô sao thế, không vui à

- tên xấu xa. Em đi chết đi.

Cô giận dỗi rời khỏi vòng tay của nàng

- em xin lỗi, có phải em rất quá đáng không?

- em là đồ xấu xa,tàn nhẫn. Em có biết người ta nhớ em lắm không, lại còn dám đối xử như vậy, có phải em vui lắm không hả?

Cô vẫn thút thíc khóc

- cô đừng khóc nữa mà, em biết sai rồi, sau này không dám nữa. Cô khóc nữa em sẽ rất đau lòng

- đồ khó ưa....huhhu

Vừa khóc vừa đấm vào ngực nàng

- đau đau, cô đánh nữa là chết thật đó

______________________

Hết ngược ròi đó mấy pà

Vote cho tui 1⭐ với nhaaa

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro