Chương 31: Không muốn nhìn thấy em

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau hơn 1 giờ lăn bánh thì cuối cùng cũng vào đến thành phố

- nhà cô ở đâu?

- đi một chút nữa là đến rồi. Đến ngã tư rẽ trái. Nhưng chúng ta đi ăn gì đó có được không tôi cảm thấy đói quá ( vốn dĩ Trần Thanh muốn có thêm thời gian ở cạnh nàng nên mới đưa ra yêu cầu này)

Uyên Linh định sẽ về sớm để cùng ăn cơm với Thu Phương nhưng nghe Trần Thanh nói là đói bụng nên cũng chiều theo ý cô ta, ăn một ít để chút chừa bụng về ăn với cô.

- được, vậy cô muốn ăn gì?

- tôi biết chỗ có bán đồ ăn Pháp rất ngon, nhưng chưa có dịp hay chúng ta đến ăn thử đi

- được

- Linh, sao em lại tiết kiệm lời nói đến vậy? Tôi lớn hơn em 6 tuổi lận đó, không thể kêu một tiếng chị sao

- tuỳ chị vậy. Sao cũng được. Chị chỉ đường đi

- nó ngay trước mặt em luôn đó. ( thì ra đây là nhà hàng mà Trần Thanh đã đề cập, chẳng phải là nàng và cô thường xuyên đến đây ăn sao)

- thì ra là ở đó

- em biết nó hã

- phải, tôi thường đến đây.

- ra là vậy.

- xuống xe thôi

Linh bước xuống xe đi vào cửa hàng, Trần Thanh cũng xuống theo

Cảnh tượng này đã được cô thu vào tầm mắt, thật ra cô vừa mới từ nhà hàng này đi ra. Vừa bước vào xe thì thấy nàng cùng cô ta cười nói vui vẻ, ôm nhau đi vào nhà hàng, lại còn có cử chỉ thân mật

( Linh không có cười nói gì đâu, chẳng qua là em ấy cho cô ta số điện thoại của mấy người sửa chữa xe, để cô ta dễ dàng liên lạc, còn chuyện ôm thì hồi nãy có 1 con cún to đùng đi đến hướng Trần Thanh, cô ta sợ cún nên mới nhảy nhào vào lòng Linh.) chưa hiểu rõ câu chuyện nên thấy cảnh tượng này cô rất tức giận, cảm thấy tim mình như bị ai bóp nát, nước mắt không ngừng tuôn xuống.

Về đến nhà cô chạy thật nhanh lên phòng, rất tức giận vì bị lừa dối nên nhìn gì đều cảm thấy không vừa mắt, đưa tay vứt hết đống sách trên bàn xuống rồi hét lên trong tiếng nấc.

Còn Linh sau khi đưa Trần Thanh trở về, gấp rút phóng xe thật nhanh qua nhà cô vì bây giờ nàng rất nhớ cô, những nỗ lực từ sáng đến giờ chỉ mong sớm trở về nhà với cô

ding doong...ding....doong

Nghe thấy tiếng chuông cửa dì Tư - người giúp việc nhà cô, ra mở cửa

- chào dì. Chị Phương về chưa dì?

- ủa Linh. Phương nó về rồi, hình như lúc nãy nó khóc rồi chạy lên phòng.

- sao vậy dì? Sao chị ấy lại khóc? ( mặt nàng bỗng thay đổi khi nghe câu nói của dì Tư)

-dì cũng không biết nữa, mà hình như là rất tức giận, con mau lên đó xem đi

- dạ

Nói rồi Linh chạy thật nhanh lên phòng cô. Không cần gõ cửa mà xông thẳng vào phòng. Vừa mới mở cửa ra, nàng thật không tin vào mắt mình, trước mắt nàng bây giờ là những đồ đạc đang nằm lung tung trên mặt đất. Còn cô thì đang ngồi trên giường ôm gối khóc nức nở

- Thu Phương! Chị làm sao vậy? ( nàng lao đến ôm lấy cô)

- buông tôi ra. Tôi không muốn nhìn thấy em nữa. Mau ra ngoài đi ( cô đẩy Linh ra khỏi cái ôm rồi ném cái gối vào người em ấy)

- có chuyện gì vậy ? Chị phải nói cho em biết.

- tôi ghét em, tôi không muốn nhìn thấy em nữa đồ lừa dối.

Cô tức giận đẩy nàng ra khỏi phòng rồi bấm chốt lại mặc cho nàng đang đập cửa gào thét ở bên ngoài

- mở cửa đi chị , chị đừng làm chuyện gì dại dột có gì chúng ta cùng nhau giải quyết

- em đi về đi.....nếu còn kêu cửa tôi sẽ chết cho em xem

Trong này cô đang cầm chiếc bình hoa trên bàn đập mạnh xuống đất...

CHOẢNG .....( chiếc bình đã bị vỡ vụn )

Nghe tiếng vỡ Linh biết là cô sẽ làm gì, nàng hoảng hốt đến tột độ liền đồng ý theo lời cô lập tức rời khỏi đây

- Thu Phương em lập tức rời khỏi đây,chị đừng làm chuyện gì dại dột.....

- mau ra khỏi đây đi ( cô gào thét trong nước mắt )

-được được, em đi ngay chị đừng có manh động

Xuống đến nhà thì gặp dì Tư. Nàng nhờ cậy dì Tư trông nôm cô rồi ra xe chạy về nhà. Trên đường đi nàng luôn suy nghĩ xem vì lí do gì mà cô trở nên giận dữ như vậy, lại còn không muốn nhìn mặt mình. Suy nghĩ suốt đoạn đường về nhà vẫn không ra.

Về đến nhà nhanh chóng tắm rửa rồi lên giường lấy điện thoại nhắn tin cho cô

" Thu Phương! Tại sao hôm nay lại giận dữ với em. Nói cho em biết được không? "

Còn về cô, sau khi nhận được tin nhắn thì càng tức giận hơn, mạnh tay quăng chiếc điện thoại vào vách tường làm nó vỡ nát.

Thấy cô không phản hồi nàng biết được là cô còn rất giận nên không gửi nữa định sau khi chị ấy bình tĩnh sẽ hỏi lại sự tình này?

........

Sáng hôm sau, Uyên Linh vẫn đến công ty như bình thường và cô cũng thế. Dù rất tức giận nhưng cô cũng không thể vì việc tư mà ảnh hưởng đến việc công nên quyết định đến công ty mặc dù rất mệt mỏi.

Trong lúc làm việc nàng vẫn không thể tập trung vào công việc vì trong đầu toàn những câu hỏi như : "vì sao chị ấy tại tức giận" " phải làm sao mới gặp được chị ấy".... Hình ảnh của cô cứ luôn xuất hiện trong đầu làm nàng không thể nào làm việc được.

Đến giờ giải lao, nàng qua phòng cô xem đã ổn hơn chưa.

- tìm tôi có việc gì ? ( mặc dù rất muốn lập tức đuổi Linh đi nhưng không biết là nàng qua đây vì công việc hay chuyện khác nên không thể )

- Em chỉ muốn rủ chị cùng đi ăn trưa ( sợ cô bỏ bữa nên nàng đành liều mạng qua hỏi )

- nếu vì việc tư thì mời ra ngoài cho. ( cô thẳng thừng đuổi nàng đi)

- chị....

- phiền chủ tịch ra ngoài cho ( chưa kịp nói hết đã bị cô cắt lời)

Thấy tình hình ngày càng căng thẳng nàng cũng nhanh chóng rời khỏi phòng, sau đó kêu người mang cơm lên phòng cho cô.

Biết cô không muốn nhìn mặt mình nên cũng không dám xuất hiện trước mặt cô. Giờ ra về nàng và cô vô tình chạm mặt nhau nhưng cô phất lờ nàng đi vờ như không nhìn thấy, điều này thật khiến nàng đau lòng. Đi đến nơi đỗ xe thì Linh chạy đến phía cô nhưng cô đã thật nhanh bước lên xe rồi đạp ga bỏ lại nàng đứng bơ vơ nhìn theo bóng dáng của chiếc xe khuất dần.

Từ tối qua cho đến bây giờ, không được gần gũi và nói chuyện với cô làm cho nàng cảm thấy rất trống vắng. Dù chỉ mới không nói chuyện, không ở cạnh nhau có mười mấy tiếng nhưng đối với nàng như hơn 1 thế kỉ. Rất muốn ôm cô, rất muốn ở cạnh cô nhưng tình hình bây giờ không cho phép nàng làm điều này.

Về nhà nàng nhắn tin cho cô nhưng rồi cũng không thấy phản hồi, cảm thấy rất lo lắng sợ cô sẽ nhịn đói, bỏ bữa nên chạy ra ngoài mua 1 chút đồ ăn rồi ghé qua nhà cô.

- Linh, con qua đây tìm Phương hả? Nó vừa mới về đó, con lên với nó đi

- dạ không, con có mua chút đồ ăn cho dì với chị Phương. Qua giờ chị ấy có bỏ bữa không dì?

- hôm qua, dì có kêu con bé xuống ăn nhưng mà nó cứ nói là đã ăn bên ngoài nên dì cũng khống ép

Nghe dì Tư nói nàng biết chắc là cô đã nhịn ăn từ hôm qua đến giờ, nàng quá hiểu cô mà.

- dạ. Vậy phiền dì nhắc nhở chị ấy giùm con, dì cũng đừng nói là những thứ này con mua qua, chị ấy sẽ không ăn đâu.

- ừ, dì biết rồi.

- dạ. Cảm ơn dì.

Trước khi rời đi nàng còn ngước lên nhìn căn phòng của cô rồi mới bỏ về

__________________________________

Xin lỗi mấy pà nhoo, mấy nay tui có việc bận nên không ra chap mới kịp

Mấy pà cho tuii hỏi là: Mấy pà đọc chuyện này có bị chán hong, hay là có ý kiến gì hong? Nói cho tuii biết với

Vote cho tuii 1⭐ nhaa

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro