Chương 32: Điện thoại chị đâu???

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tính ra cũng đã được 2 ngày cô và nàng không nói chuyện cũng không thân mật, không được nhìn ngắm cô, không được cùng nhau ở 1 chỗ,...bây giờ trong đầu nàng như sắp bùng nổ, ngồi nghĩ suốt cũng không thể nghĩ ra lí do vì sao chị ấy lại tức giận đến vậy nên hôm nay nàng quyết định phải đi hỏi cho ra lẽ dù có bị đánh chết cũng phải biết được lí do.

Sau giờ tan ca thì đã là 8h30 mọi người trong công ty ai cũng đã ra về chỉ còn lại 2 người ở lại là Uyên Linh và Thu Phương. Vất vả làm việc từ sáng đến giờ vẫn chưa được nghỉ ngơi thì cuối cùng công việc cũng được hoàn tất, cả hai mở cửa bước ra khỏi phòng thì nàng và cô lại chạm mặt, bốn mắt nhìn nhau. Cô xem nàng như vô hình còn nàng thì gặp được liền chạy đến hỏi ngay vào vấn đề mà mấy ngày nay mình luôn đặt dấu chấm hỏi rất lớn. Không ngần ngại Linh chạy đến nắm tay cô ngăn không cho cô bước tiếp

- Chị Phương! Nói cho em biết lí do được không ? Tại sao tránh né em không nghe điện thoại cũng không nói lời nào với em?

- buông ra

Cô vung tay để nàng buông tay mình ra nhưng không những nàng không buông mà còn kéo cô vào cái ôm thật sâu.

- buông ra ( cô vùng vằn thoát khỏi cái ôm , tay cũng đánh thật mạnh trên người nàng)

- không buông, có đánh chết em cũng không buông, em rất nhớ chị . Tại sao lại tránh né em, nói cho em biết được không ?

Bình thường là một con người lạnh lùng ít nói nhưng hôm nay lại vì một nữ nhân mà lại khóc lóc cầu xin, nếu cảnh tượng này được ai nhìn thấy thì thật là mất hết tiền đồ

- buông ra, em đi mà ôm Trần Thanh của em đấy, kêu cô ta đến ở cùng em cho thoả thương nhớ ( bây giờ thì cô đã không còn giãy dụa nữa mà để im cho nàng ôm, nước mắt cũng bắt đầu chảy xuống thật nhiều )

- chị đang nói gì vậy ? ( rời khỏi cái ôm nàng nheo mài khó hiểu nhìn cô)

- tôi đã biết hết rồi. Tôi biết em nói dối tôi là đi công tác để ở chung với Trần Thanh, tôi còn tận mắt chứng kiến thấy hai người ôm ấp nhau vào nhà hàng cười nói vui vẻ. Tại sao chứ? Tại sao lại nói dối tôi? Ở bên cạnh tôi 3 năm có phải là thấy chán ghét lắm không? Nếu cảm thấy chán thì cứ nói chúng ta sẽ chia tay sao lại đi lừa dối tôi. Em là đồ tồi. ( bao nhiêu uất ức mấy ngày nay cuối cùng cô cũng nói ra hết cảm thấy thật thoải mái nhưng mà sao nước mắt cứ không ngừng tuôn trào )

- chị đang nói gì vậy ? Em chưa bao giờ cảm thây chán ghét chị cả. Chia tay cái gì chứ? có chết em cũng bám theo chị. Haizzz chị thiệt là, thật ra hôm đó em đã đi gặp khách hàng nhưng họ rất dễ chịu nên đã hoàn thành công việc xong sớm, em nhanh chóng lái xe về nhà để cùng chị đi ăn tối nhưng trên đường về gặp phải Trần Thanh, xe cô ta bị hư giữa đường thấy vậy em mới đến giúp rồi thuận đường cho cô ta hoá gian về nhà. Còn chuyện ôm ôm ấp ấp gì đó thì chị đã hiểu lầm rồi,cô ta sợ chó vừa thấy 1 con chó to đùng chạy lại thì hoảng hốt phóng đến ôm em chứ em không có đáp trả lại cô ta sao có thể gọi là ôm ấp được chứ

Câu trả lời có vẻ thuyết phục nên bây giờ tâm tình cô tốt hơn lúc nãy, nhưng vẫn còn rất nhiều nghi vấn

- vậy tại sao còn cười nói vui vẻ với cô ta? Bình thường em rất ít nói còn ít khi cười tại sao hôm đó lại cười tươi đến như vậy, miệng lại còn không ngừng nói ?

- tại vì bộ dạng của cô ta trong rất buồn cười bình thường cô ta ra vẻ nghiêm trang nhưng không ngờ lại sợ 1 con chó, với lại xe cô ta bị hư em cũng có gọi người đến kiểm tra nhưng sợ Trần Thanh không liên lạc được với họ nên em mới cho cô ta số điện thoại. Mọi chuyện chỉ có thế thôi mà chị

- em nói có thật không ( cô nhìn nàng bằng ánh mắt hoài nghi)

- em nói thật đó. Nếu không em thề cho chị xem ( 2 ngón tay giơ lên ngang đầu ) Trần Nguyễn Uyên Linh tôi xin thề nếu những việc lúc nãy đều là nói dối tôi sẽ bị x....

Còn chưa kịp nói hết thì bị bàn tay của ai đó chặn lại

- đừng thề độc tôi tin em.

- aaa đã hết giận rồi thì sao lại xưng " tôi " chứ thật là không gần gũi. Với lại sau này chị nhất định không được nói chia tay dù cho ở hoàn cảnh nào, em không bao giờ cảm thấy chán chị cả, càng ở cạnh chị nhiều em càng cảm thấy yêu chị hơn.

- được rồi đừng có ở đó nói lời ngon ngọt nữa, chị đói sắp chết rồi nè.( nói rồi cô choàng tay qua eo lôi nàng đi )

Lúc lên xe

- Chị Phương này ! ( sau 1 hồi chìm đắm vào nhan sắc của cô thì nàng cũng mở miệng, từ nãy đến giờ cứ nhìn cô không chớp mắt làm người ta không thể tập trung lái xe được )

- hở ?( vẫn tập trung lái xe )

- em nhớ chị quá ( nàng chồm qua hôn lên má cô)

- ngồi yên cho chị tập trung nè, xe đông quá trời kìa.

- hôm nay nhìn chị trông rất ốm, nói thật cho em biết có phải chị lại bỏ bữa không?

- ừ thì....

- thì sao?

- ừ thì có

- biết ngay mà, chiều nào em cũng mua đồ ăn gửi dì Tư không lẻ chị không ăn sao?

- là của em mang qua sao? Còn tưởng là quên chị luôn rồi chứ

- sao mà quên được, nhớ muốn chết. Mà em gọi cho chị quá trời, nhắn tin cũng quá trời tại sao chị lại không nhấc máy cũng không chịu đọc tin nhắn.

Thật ra thì chiếc điện thoại đã bị cô đập vỡ rồi nhưng nếu nói ra lí do này thật là mất mặt cho nên cô đành bịa ra 1 lí do khác.

- điện thoại chị đã bán rồi.

- sao lại bán chẳng phải vẫn còn tốt sao?

- thì tại chị không thích xài nữa nên đổi lại cái khác.

-  Vậy cũng được nữa hả ( tạm thời tin lời cô nói)

- đến nơi rồi

Bước xuống xe nàng và cô đi vào nhà hàng. Thấy 2 hình bóng có vẻ như rất quen Trần Thanh nheo mài nhìn về phía 2 người con gái vừa đặt chân vào đây, thì ra là Uyên Linh và cô tổng giám đốc của công ty LP

( công ty phải tên này hong mí pà, lâu quá tui quên mất tiu cái tên🤧)

Từ lúc bước vào nhà hàng cho tới lúc đồ ăn được dọn ra nàng với cô không ngừng trao cho nhau những cử chỉ thân mật, còn cười cười nói nói, Trần Thanh cảm thấy thật ghen tị với cô gái có phúc đức ấy, lúc đi ăn với mình thì một lời cũng không nói nay lại ăn nói hàn huyên với người con gái khác, còn khoác vai, bám lấy nhau như sam.

- chị xem, đã lớn thế này rồi còn không cẩn thận để cơm dính trên mặt nè

Linh lấy hạt cơm xuống khỏi mặt người đẹp rồi nhìn xung quanh 1 vòng thấy không có ai nàng chồm đến hôn cô

Bây giờ Trần Thanh đang cảm thấy đầu như muốn bốc hoả, tay cũng nắm chặt thành quyền. Đi kí hợp đồng với đối tác làm ăn mà mắt còn chẳng chú tâm đến mấy

___________________________

Hồi chiều tuii hong có đi học mà tui quên ra chap, xin lỗi mấy pà vì sự chậm trễ của con bé lười biếng này

Nhớ vote cho tui 1⭐ nha mấy pà

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro