Chương 36 : Cố tình

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Xe bắt đầu lăn bánh,  Linh đang tranh thủ thời gian làm được giờ nào hay giờ đó để sớm kết thúc công việc. Còn Trần Thanh cô ta không rời mắt khỏi nàng, càng cảm thấy tức giận khi nàng vui vẻ với Thu Phương còn đối với mình thì lại lãnh đạm thậm chí còn không chịu liếc đến dù chỉ 1 lần, nhưng nghĩ lại dù gì một chút nữa lên máy bay cũng sẽ ngồi chung hàng ghế nên cũng cảm thấy có chút hứng thú

Khởi hành lúc 6h30 thì đến 7h15 cũng đã đến sân bay. Cả 4 người bao gồm Uyên Linh, Nguyên Thư- thư kí của Linh , Trần Thanh và thư kí cô ta cùng lên máy bay, lay hoay 1 hồi thì nàng tìm được số ghế của mình, liền cất đi hành lí bên trên rồi ngồi xuống, nhưng bỗng nhiên Trần Thanh lại từ đâu đến ngồi gần nàng, bình thường khi đi máy bay thì nàng luôn ngồi chung dãy ghế với Nguyên Thư, nay Nguyên Thư đâu mà lại để Trần Thanh ngồi ở vị trí này ?

- số ghế của cô là 218 à ?

- đúng vậy, em không được thoải mái à ?

- không ( trả lời chỉ đúng 1 chữ rồi tiếp tục công việc, ghi ghi chép chép cái gì đó )

Thật ra lúc đầu Nguyên Thư chỉ đặt có 2 vé cho Thư và Linh cùng ngồi 1 dãy ghế nhưng lúc Nguyên Thư gọi điện thông báo với công ty SEO thì Trần Thanh đã nhờ Nguyên Thư đặt vé giúp và còn đòi ngồi chung dãy ghế với nàng

- cho hỏi 2 vị dùng gì?

- em muốn dùng gì ?

- tuỳ cô ( Linh định nói là không ăn chỉ muốn nhanh chóng giải quyết công việc nhưng lại nhớ đến lời căn dặn của cô nên ăn chút gì đó lót dạ )

- vậy cô cho tôi 2 phần sandwich được rồi

- vâng ạ. Phiền 2 vị chờ trong ít phút

Khi cô tiếp viên hàng không vừa rời đi, Trần Thanh quay qua bắt chuyện với nàng, cơ hội hiếm có này sao cô ta có thể không nắm bắt được chứ.

- Uyên Linh! Em đang làm gì vậy ?

- làm việc ( hai mắt vẫn dán vào tài liệu )

- tranh thủ nghỉ ngơi 1 lát đi, em không cảm thấy mệt à ? ( mặt dù bị lơ nhưng cô ta vẫn tiếp tục nói)

- không

- em làm gì mà tiết kiệm lời nói đến vậy ? Em không thích tôi thì có thể nói tôi sẽ không phiền em .

Mặc dù cố gắng gây sự chú ý nhưng Linh vẫn không mấy quan tâm nên cô ta có chút bất mãn.

Nàng vẫn không thèm để ý đến Trần Thanh, ngay cả 1 câu bát bỏ cũng không có, điều này làm cho cô ta đầu như sắp bốc khói. Cố gắng kiềm nén, trong đầu cô ta loé lên 1 ý nghĩ...

- aaa, đau quá...

Đang yên lặng Trần Thanh bỗng nhiên la lên tiếng kêu đau, hai tay ôm chặt vai mình vẻ mặt hơi nhăn lại. Nhưng dù thế vẫn không được nàng chú ý đến , cô ta thấy vậy càng lấn ác thêm

- ây....đau quáaaa ( cô ta lớn tiếng hơn lúc nãy, giãy dụa cũng nhiều hơn )

- cô sao vậy ? ( bây giờ Linh mới để mắt đến cô ta )

- vai tôi đau quá, lúc sáng có chút vô ý để vai trúng vào cửa tủ ( đúng vậy lúc sáng thì quả thật vai cô ta có bị trúng vào cửa tủ, cũng có chút đau nhưng cũng đã hết không có đến nỗi phải rên la đau đớn đến vậy, chung quy vẫn là cố tình diễn sâu )

- em có thể xoa bóp giúp tôi không

Mặc dù luôn tỏ ra lạnh lùng nhưng nàng cũng không phải loại người vô tâm , thấy cô ta khổ sở như vậy liền giúp đỡ mà đâu biết rằng đang bị cô ta đánh lừa.

- em có thể nhẹ tay 1 chút không ( nếu như người ngồi đây là Thu Phương thì có lẽ Linh đã vô cùng nâng niu, nhưng cũng đâu đến nỗi mạnh tay)

Vừa lúc đó cô tiếp viên đem thức ăn đến nàng liền nhờ cô ấy lấy giùm 1 miếng salongpass. Miếng salongpass được đem đến Linh cũng không tiện giúp cô ta dán lên vai nên nhờ cô tiếp viên dán giúp.

Khi dán xong thì Trần Thanh cũng không hó hé gì nữa , còn nàng thì nhanh chóng ăn hết để còn tiếp tục công việc

- Em có thể giúp tôi được không. Vai tôi đau không thể tự cầm nĩa ( cô ta lấy cớ vai đau để nhờ nàng đút )

Được cô ta nhờ vã Linh không thể từ chối lại càng không thể đút cô ta ăn được, Thu Phương căn dặn không được ở gần cô ta việc này mình đã làm không được, nếu bây giờ làm theo yêu cầu của cô ta thì chẳng phải chị ấy biết được sẽ rất buồn sao?

Vì thế cho nên Linh đã cắt phần sandwich của Trần Thanh ra từng miếng nhỏ rồi cho cô ta tự múc ăn, cô ta đau vai phải chứ đâu có đau vai trái.

- xong rồi, cô tự múc ăn được chứ ?

Bây giờ thì Trần Thanh không có lí do gì để từ chối vì lúc nãy cô ta chỉ giả vờ đau có một vai.( có diễn nhưng hong đáng kể:)) )

______________________________

Chòi oii, truyện flop kinh, buồn quá chời luôn á
Vote cho tuii một ⭐ đi mấy pà

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro