Chương 37: Nhớ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cô ta ngoan ngoãn ăn hết phần của mình, cuối cùng thì cũng mệt mỏi nên chợp mắt 1 lát nhưng vẫn cố tình tựa đầu vào vai Uyên Linh mà ngủ. Nếu như đây là Thu Phương đang tựa vào vai nàng thì tất nhiên nàng sẽ hưởng thụ còn để yên cho cô tựa vào, nhưng đáng tiếc đây không phải là cô nên đã điều chỉnh tư thế cho cô ta để đầu tựa vào ghế còn bản thân thì tiếp tục làm việc

Làm việc là như thế nhưng cũng không biết khi nào mới xong bởi lẽ công việc rất nhiều, nhiều đến mức không thể tưởng tượng nổi, làm việc suốt từ lúc lên xe đến giờ vẫn chưa làm được 1 nửa, chỉ nghĩ đến đây thôi cũng đau đầu.

------

Sau khi Uyên Linh lên xe thì cô vẫn cảm thấy trống vắng , hình ảnh của cái con người đáng ghét kia cứ ẩn hiện trong đầu khiến cô không thể ngủ được, rất nhớ tên đáng ghét đó suốt ngày chỉ biết ăn hiếp cô, tắm cũng giành tắm trước, ăn cũng giành ăn nhiều hơn, ngủ cũng lợi dụng chiếm tiện nghi của người ta,.... Cái tên này đáng ghét như vậy tại sao lại nhớ đến thế chứ? Không biết bây giờ có còn nhớ tới mình không hay đã đi ba hoa vói cô nào? Cũng không biết đã đến nơi chưa mà 1 cuộc gọi cũng chẳng có?

- đồ hổn đản , đồ khó ưa,...

Cô đánh tới tấp trên gối của nàng. Thông thường 10h cô đã ngủ rồi nhưng hôm nay tới 1h sáng cô cũng chưa nhắm mắt , cảm thấy trong lòng rất thiếu thốn 1 vòng tay, thiếu hơi thở thiếu luôn cả sự ấm áp...

----

- thông báo, thông báo, chuyến bay đang chuẩn bị hạ cánh các hành khách vui lòng yên toạ chỗ ngồi. Trần Thanh vươn vai uốn éo vài cái:

- từ hôm qua đến giờ em không chợp mắt tí nào à ? ( tỉnh giấc cô ta thấy nàng vẫn đang cúi đầu xuống đống tài liệu ghi ghi chép chép cái gì đó )

- có

Qua đến giờ Linh vẫn chăm chỉ làm việc mãi đến 6h sáng mới chợp mắt 1 lúc nhưng liền tỉnh giấc.

2 giờ sau thì cuối cùng 4 người họ cũng ra khỏi sân bay, hiện giờ họ đang trên đường về khách sạn nghỉ ngơi chuẩn bị cho cuộc họp lúc chiều nay.

- chủ tịch cô có muốn ăn chút gì không ? ( Nguyên Thư hỏi )

- chở tôi về đi

- vâng

9h họ về đến khách sạn , ai về phòng nấy nghỉ ngơi tịnh dưỡng cho cuộc họp buổi chiều, chỉ riêng nàng vẫn cắm đầu vào công việc.

Lúc máy bay vừa hạ cánh Linh đã tính gọi điện thoại cho cô nhưng lại hết pin, bây giờ sực nhớ tới nên vứt hết công việc nhanh chóng gọi

" alo"

Nghe được giọng nói của nàng cô có chút hớn hở vui mừng và có chút tức giận

" tại sao đến giờ này mới gọi?"

" tại điện thoại em hết pin nên mới chậm trễ "

Dù không ở đó nhưng nàng cũng tưởng tượng được biểu cảm gương mặt của cô , nhất định là rất khó coi.

" chị đã ăn sáng chưa đấy ? Có nhớ những lời em dặn không ?"

" đã ăn rồi, còn em có mệt không ?"

Chẳng hiểu sao cứ mỗi lần nói chuyện với nàng thì cô không thể giận nữa, giọng nói có chút dịu dàng

" không mệt, nghe được giọng nói của chị liền không cảm thấy mệt "

" dẻo miệng "

Không gian lúc này bỗng trở nên yên lặng

" Linh à! Em còn giữ máy không ?"

" a, vẫn còn "

Bỗng nhiên có tiếng gõ cửa

Linh tiến đến mở cửa nhưng tay vẫn cầm điện thoại. Thì ra là Trần Thanh, cảnh tượng đập vào mắt cô ta bây giờ là 1 khuôn mặt xinh đẹp, nụ cười đó cô chưa bao giờ được nhìn rõ như bây giờ, thật đẹp, thật quyến rũ, thật đáng yêu,...nhất thời cô ta đứng hình rồi cũng lấy lại hồn vía trong vài giây...

- Trần Thanh? Có chuyện gì ?

- tôi đến đây để đưa chút đồ ăn cho em

Nàng xoay người vào trong

" em có việc bận, tắt máy đây "

Còn chưa kịp nói thì nàng đã tắt máy.

*Tên đáng ghét tôi đã dặn dò em thế nào hả? Sao cô ta lại mua đồ ăn đến cho em, thật tức chết mà* đó là suy nghĩ của cô. Dứt khỏi dòng suy nghĩ cô đập tay xuống bàn, cúi mặt xuống. Từ hôm qua đến giờ cô không thể nào tập trung vào công việc chỉ vì nhớ nàng ngay cả ngủ cũng không được ngon giấc.

--

- cảm ơn nhưng tôi đã ăn rồi.

- nhưng từ sáng đến giờ em đã ăn gì đâu, hay là em không thích tôi nên cũng không chịu nhận có đúng không ?

Thật ra lúc vừa đến nơi Linh cảm thấy rất đói nhưng cũng không muốn đi ăn , lúc vừa đến khách sạn liền lấy gói mì của cô đã mua nấu lên ăn. Bây giờ Trần Thanh lại không tin, nàng đi đến bàn lấy tô mì đã được tém gọn không còn một sợi cho Trần Thanh xem.

- cô qua đây còn việc gì không ? ( sau khi đã chứng minh cho cô ta thấy mình đã ăn rồi, cũng không muốn lôi thôi dài dòng )

- không có

Trần Thanh vừa dứt lời thì cánh cửa đóng lại, để lại cô ta 1 mình ở bên ngoài tức giận sắp điên lên

Đóng cửa phòng lại, nàng lại lao đầu vào công việc, cắm cúi làm không để ý đến những thứ khác, điều nàng quan tâm nhất bây giờ chính là nhanh chóng rút ngắn thời gian để sớm trở về bên cạnh cô. Lúc nãy ngang nhiên tắt máy giữa chừng nàng biết chắc chắn cô sẽ rất giận những cũng hết cách, nếu bây giờ gọi lại thì sẽ nói chuyện đến sáng mai.

4h chiều

Đang làm việc dang dở Linh đành phải ngừng lại để chuẩn bị đi đến buổi họp, thu dọn tài liệu tắm rửa sạch sẽ chỉ cần chờ người đến đón.

- cốc cốc cốc ( có tiếng gõ cửa phòng nàng chắc là Nguyên Thư )

- Nguyên Thư đang ở dưới gara chờ chúng ta, em đã xong hết chưa ? ( không phải Nguyên Thư mà là Trần Thanh )

Linh không đáp lại lời nào mà thuận tay cầm lấy túi cách đặt sẵn trên bàn rồi khoá cửa phòng đi xuống gara.

- nè chờ tôi với

Vừa khép cửa phòng nàng đã phóng như bay làm Trần Thanh đuổi theo không kịp.

Đi đến thang máy rồi xuống gara cho đến khi tới công ty Linh cũng không hé môi nói 1 lời nào, chỉ im lặng dù cho Trần Thanh có bắt chuyện làm cô ta vô cùng khó chịu.

------

Tan ca cũng đã 8h, Thu Phương tắt đèn bước ra khỏi phòng đi về nhà thì điện thoại thông báo vừa có tin nhắn cô hối hả mở ra xem, ai dè đó chỉ là thông báo khuyến mãi làm cô mừng hụt cứ tưởng là Linh nhắn.

Tính ra nàng chỉ mới đi có 1 ngày mà cô đã rất nhớ, đầu óc cứ mơ mơ màng màng, không chịu tập trung vào công việc, lại còn ăn ít hay cáu gắt với mọi người . Từ hôm qua đến giờ nàng mới gọi cho cô có 1 cuộc, đã vậy nói chuyện còn chưa tới 5 phút liền tắt máy, không biết bây giờ ở bển nàng đang làm gì mà lại để người ta nhớ như vậy.

- ủa Thu Phương, chị vẫn chưa về sao ? (Hồng Nhung vừa bước ra khỏi cửa đã nhìn thấy cô )

- ừm, em cũng chưa về ?

- em có chút việc nên phải nén lại. Còn chị trông sắc mặt của chị kém vậy , chị đang bị bệnh hả?

- không có, chỉ là hơi mệt thôi ( cô đưa tay xoa xoa thái dương )

- àaa chắc là nhớ Uyên Linh rồi có đúng không ?

Nghe đến Linh cô có chút e ngại, vội vàng bác bỏ ý kiến đó

- k...không có. Ai thèm nhớ tên khó ưa hay ức hiếp người khác đó chứ

- chị còn chối, rõ ràng trên trán chị hiện ra chữ nhớ bự quá trời kìa ( Hồng Nhung đưa ngón tay chỉ lên trán cô cố ý chăm chọc )

- không nói chuyện với em nữa ( cô lấy tay che lại trán, mặt đỏ ửng bước đi thật nhanh )
_______________________________

Chòi oiii, truyện nó flop thì thoii nhé luôn
Vote cho tuii một ⭐ đi mấy bà

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro