Chap 13:ghen

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Không chỉ cho mượn áo khoác mà khi hết tiết nó rồi ga lăng xách ghế lên cho Nhi
- Tâm này !
- Hở? ( bỗng nó trao ánh nhìn trìu mến cho người đối diện như muốn cướp đi linh hồn người vậy)
- ơ... Tối nay, cậu đi ăn với tớ được không?
- tối nay tớ bận đi mua đồ rồi, không đi ăn với cậu được rồi, nếu cậu rãnh thì mua đồ cùng tớ
- rãnh, tớ rấttt rãnh ( Nhi cười tươi hớn hở rồi ôm tay Tâm, vui mừng quá nên mạnh tay làm nó la lên)
-áaaaa, đau đau( nó nhăn mặt nhưng theo góc nhìn ngang thì cứ tưởng là nó với Nhi đang cười đùa, thật bất hạnh cho số phận nhỏ, khoảng khắc này đã bị cô Trang bắt trọn từng giây, từng phút)

Tiết sau là sinh hoạt lớp, là tiết của cô chủ nhiệm nó. Khi cô bước vào lớp, một giọng nói cất lớn
- học sinhh, nghiêm
Cả lớp đứng dậy chào cô, cô liếc nhìn nó với ánh mắt đầy sát khí rồi bước lại bàn giáo viên an toạ và nói
- vừa nảy chào cờ cô thấy lớp không được nghiêm túc, lần sau còn tái phạm thì đừng trách cô ( cô nhìn chằm chằm vào nó mà nó, nó nhìn cô bằng ánh mắt vô tội)
- Tâm, em làm gì mà cô giận dữ vậy ( Di hỏi nó)
- em có làm gì đâu. Không biết sao cô cứ nhìn em với ánh mắt đăm chiêu như vậy

Cô sinh hoạt đến hết tiết , ánh nhìn lúc nào cũng trao cho Tâm và Nhi với con mắt sắt bén, liếc cái muốn rách mặt. Ngau lúc này, cô rất muốn ăn thịt con người này ăn luôn cả xương lẫn tuỷ, có vậy mới hã giận. May là tiếng chuông hi vọng cũng đã reng lên, nó cũng được giải thoát , cô xách cặp ra khỏi lớp thì nó nhanh chân đuổi theo, nhưng kêu mãi cô không chịu dừng lại nên nó nắm lấy cổ tay cô lôi lại, cô bực bội quay lại mắng nó
- em làm gì vậy hả?
- câu này em hỏi cô mới đúng. Sáng giờ cô kì lắm
- em tự hỏi lại mình đi, sáng giờ em đã làm gì

Nó vỡ cuộc trò chuyện của nó với cô, Nhi từ đâu xuất hiện chạy tới khìu nó, thấy Nhi cô quay mặt bỏ đi, bỏ nó ở lại với Nhi
- Tâm, tối nay mấy giờ mình gặp nhau thế? Gặp ở đâu?
- um,,, tối nay 7h nha gặp ở nhà cậu, được không?
- ừ , được đấy. Vậy hẹn cậu tối nay. Cậu đã ăn sáng chưa. Hay đi cùng tớ luôn nhé
- ừ

Ngày mai là sinh nhật cô, nó đã tính trước hết rồi, rủ Nhi đi mua đồ để tư vấn thôi, không ngờ cô lại nóng giận như vậy. Nó chuẩn bị từ tuần trước nhưng thấy chưa đủ nên đi mua thêm, trang trí cho nó đẹp.

Giờ ra về
Nó ra nhà xe chờ cô mà không thấy xe cô, nó biết là cô đã về bỏ quên nó rồi, may là nó gặp Di không thì lếch bộ về nhà rồi. Chị Di chở nó về nhà cô vì đã sớm biết nó di cư qua đó luôn rồi. Vừa tới nhà cô, không thấy ai nên nó cất tiếng gọi
- cô ơi, cô...
- em còn qua đây làm gi? Không qua nhà Nhi ở luôn đi
Nó biết lí do cô giận nó rồi, nên cố giải thích
- em với Nhi chỉ là bạn thôi mà. Chỉ nói chuyện thôi mà cô đã suy tưởng đến vậy rồi sao
- cho mượn áo, xách ghế lên giùm, cười cười nói.... Bình thường em lạnh lùng, vô cảm sao nay lại như thế. Có phải em thích Nhi không( nói tới đây thì cô rơm rớm nước mắt)
- đâu phải lúc nào em cũng lạnh lùng đâu chứ, em không yêu ai ngoài cô đâu, vậy nên cô đừng lo
- làm sao cô biết em còn yêu...
Chưa nói hết câu thì nó đã tiến tới hôn lấy môi cô, cô dùng tay đẩy vai nó ra vô tình trúng vết thương của nó làm nó bật rời ra, tay ôm lấy vai
- cô,,, xin lỗi. Cô không cố ý , em có đau lắm không

Nó đứng thẳng người dậy, cầm tay cô đặt lên ngực trái nó_ nơi con tim đang đập mạnh_ rồi nói

- không đau, nhưng em đau ở đây này. Cô có biết sáng giờ không được nói chuyện với cô em buồn lắm không? Cô còn nghi ngờ em , không tin tưởng em? Còn nữa, cô bỏ em về trước nữa, cô độc ác lắm
- cô xin lỗi vì quá yêu em nên sinh ra nghi ngờ thôi.
- haizzz, chán cô ghê.

Nó và cô lên phòng tắm rửa, nó tắm trước rồi tới cô như mọi khi , cô thay đồ giúp nó cà nó mắc mắc cỡ như mọi khi. Thay đồ rồi thì nó vào bếp trổ tài nấu ăn. Từ phòng tắm bước ra, cô nghe mùi thơm phức, nghe theo tiếng gọi con tim tới nơi sản xuất ra mùi thơm ấy, thật bất ngờ, hình ảnh một người con gái vóc dáng thon gọn đeo tạp dề, tóc buộc hờ thật giống như một thiên thần xinh đẹp, cô ngắm nhìn hồi lâu thì bước tới chỗ nó, nhìn vào món ăn nó làm
- woa, không ngờ em cũng biết nấu ăn
- đây là lần đầu em nấu đó. Cô ra sofa ngồi choè đi, 10 phút nữa là có rồi
- không cần cô giúp gì à?
- không cần đâu

Cô ra sofa chờ đợi, bật tivi lên, 10 phút sau thì có tiếng nói cất lên
- xong rồi, ăn thôi cô ơi
- OK, xuống liền

Khi đến bàn ăn thì thật bất ngờ, đó là một tô mì. Vì lúc nãy khi cô vừa đi thì nó đã làm khét khẹt nội cá rồi, nên giờ đành ăn mì thôi. Thối nó nấu lâu vậy mà chỉ được tô mì nên cô hỏi
- em làm nảy giờ chỉ để nấu mì thôi hả? ( cô tròn mắt há hốc mồm nhìn nó)
- hihi, em lỡ tay nên...nên, mà thôi mình ăn đi cô, còn đi ngủ nữa

Cô bó tay với độ lầy đáng yêu của nó nên biết lẳng lặng ngồi ăn hết tô mì

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro