Chap 30: chiếm tiện nghi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đêm qua không có chuyện gì xảy ra nên nên  cũng không có mệt mỏi mà còn siêng năng dậy sớm. Trà Tâm thức dậy trước, thấy vẫn còn sớm nên với tay lấy cái điện thoại , lâu rồi không lên facebook nay rãnh rỗi lên face cập nhật tin tức bạn bè năm xưa. Mở điện thoại lên thấy nhìn của Nhi- người từng thích Trà Tâm, nên bấm vào like ai ngờ...
- ding...ding...
Tin nhắn được gửi đến và người gửi là Nhi, thấy Trà Tâm like ảnh Nhi cũng mừng rộ rồi nhắn tin hỏi thăm . Tiếng chuông ấy đã làm cô thức giấc , ngước mặt lên thấy Trà Tâm đang nhắn tin với ai mà cười tít mắt. Chồm lên coi thì....
- Tâm đây là ai?

Thấy hình 1 cô gái xinh đẹp đag hiện trên màng hình , bực tức cô giựt lại chiếc điẹn thoại  đó đọc tin nhắn vừa nãy " Tâm dạo này cậu sao rồi?" " tớ rất nhớ cậu".
- không phải như chị nghĩ đâu.... Aaa

Chưa giải thích xong thì đã bị cô từ 1 lớp áo mỏng manh mà hung hăng cắn hạt đậu ửng hồng đang lấp ló sau chiếc áo trắng, không chỉ dừng lại ở đó mà mức độ cắn mà càng ngày càng mạnh hơn.
- áaaaa.... Đau chết em mất ( Tâm cứ ngỡ như mình bị cắt đứt rồi)
Tâm lấy tay đẩy nhẹ vai cô ra nhưng càng đẩy thì cô càng cắn chặt cứ thế theo đà mà bị lôi ra

- Em ... Em với cô ấy chỉ là bạn thôi. Aaa ( Tâm nhanh chóng giải thích, nếu để thêm lát nữa chắc ti sẽ rời khỏi ngừoi mất)
Nghe thấy câu trả lời cô ngồi hẳn dậy, buông tha cho hạt đậu đáng thương ấy.
- vậy tại sao cô ấy lại nói là nhớ em?
- aaaa
Buông tha 1 bên, nhưng tay lại không buông tha cho bên kia. Cô cố sức hành hạ , nhéo, ngắt nó không thương tiếc.
- nói mau
- a...người đó là Nhi, người học chung lớp với em năm lớp 12 ấy, năm đó là chị chủ nhiệm ấy...aaaa. Đau chết tôi mất (cô càng mạnh tay hơn)
- vậy chẳng phải năm đó Nhi cũng rất yêu em sao? ( cô không hề quên người học trò năm đó)
- nhưng từ lúc ra trường em đã cắt liên lạc với cậu ấy rồi, đột nhiên bây giờ cô ấy nhắn tin cho em thôi. Chị buông ra đi, nó sẽ đứt ra mất.
Thấy nó thành thật cô cũng chịu buông tha.
- aaaa. Đau chết đi được ( Tâm lấy tay che lại rồi kéo áo ra nhìn vào bên trong)
- nó đã xưng lên rồi này, chị thật độc ác mà.
- ai biểu em nhắn tin với gái ( cô gằng giọng liếc)
- chỉ là nhắn tin hỏi thăm nhau thôi mà, chị xem trước giờ em có nhắn với cậu ấy đâu. Đây là tin nhắn đầu tiên đấy. ( Tâm đưa điện thoại cho cô chìn, quả thật đây là tin nhắn đầu tiên giữa 2 ngừoi)
- huhu, em chết mất. ( tay xoa xoa)

Thấy mình có hơi quá, cô cũng cảm thấy xót xa trước cảnh này nên...
- xin lỗi... Xin lỗi. ( nằm xuống ôm ngang eo nó)
- xin lỗi gì chứ, lỡ nó đứt thì phải làm sao đây? ( nhìn cô bằng đôi mắt oán hận)

Bỗng cô lăng lên ngừoi Trà Tâm, vén chiếc áo lên thấy 2 điểm nhỏ ấy đã bị cô hành hạ đến đỏ chét lại còn xưng nữa, thấy vậy có chút xót xa , cô xoa xoa chúng.
- xin lỗi mà. Chỉ tại chị quá yêu em thôi. ( vừa xoa vừa năn nỉ được tha tội)
- haizzz, được rồi, em cũng không nhỏ nhen mà trách chị đâu. ( cuối cùng Tâm cũng chịu tha lỗi)
-chut...chut ( cô hôn lên 2 đỉnh nhỏ rồi hôn lên mặt Tâm)
- aaaaa, chị thật xấu xa. Sao lại dám chiếm tiện nghi của em
- còn ngại gì chút, lúc hoán đổi thân thể chị cũng có sờ qua vài lần
- sao chị có thể chứ, đúng là xấu xa
- chị chỉ muốn khám phá chút thôi mà ( toa se se 2 hạt đậu nhỏ).
- hết đau chưa.

- hết rồi.
- ừ, hết đau rồi thì đi làm thôi
Cô ngồi dậy kéo Trà Tâm ra khỏi giường. Bị cô kéo Tâm thừa cơ hội mà lấy đà nhào đến ôm cô, vùi đầu vào ngực cô.
- ây u....em thiệt là hư hỏng.
Thấy em ấy lười biếng nên cô nhấc em ấy lên rồi đi vào phòng tắm một hơi

45 phút sau cả 2 cũng có mặt trong thang máy của công ty. Trà Tâm chợt nhớ là trưa nay cô có việc bận nên không thể về nhà ăn cơm cùng cô
- Thuỳ Trang này, trưa nay em còn có 1 số hồ sơ cần xử lí. Đến chiều phải đi gặp khách hàng nên có thể tới sẽ về muộn.
Nghe Tâm nói cũng cô cũng thoáng có chút buồn, vậy là từ giờ đến tối sẽ không thể gặp được em ấy
- vậy đến tối em mới về sao?
- đúng vậy. Khi nào về em sẽ mua kem cho chị mà, còn nếu khuya quá thì em sẽ về nhà sáng mai lại qua rước chị đến công ty ( Tâm sợ sẽ làm phiền đến ba mẹ cô nên nếu có về khuya sẽ về nhà ngủ )
- không sao đâu, ba mẹ chị đã bay về Anh rồi, vã lại thấy em chưa trở về chị không yên tâm mà ngủ vậy nên khi về nhớ qua nhà chị ngủ.
- được, nhưng em sẽ cố gắng trở về sớm với chị
Vừa nói dứt câu cũng là lúc cửa thang máy mở ra
- tạm biệt. Giờ giải lao chị nhất định phải ăn trưa không được bỏ bữa đâu đó. ( vì cô thường bỏ bữa nên là cho Tâm rất lo lắng)
- chị biết rồi, nhất định phải về sớm đó. Tạm biệt.
Vậy là mỗi người về 1 phòng bắt tay vào công việc
Cốc ...cốc...

- mời vào ( mắt vẫn chăm chú vào hồ sơ)
- Chủ tịch ( Nguyên Thư- là thư kí của Trà Tâm, đến để báo cáo về mẫu thiết kế đang gặp vấn đề)
- có chuyện gì? ( mắt vẫn không nhìn lên, cất giọng nói lạnh lùng, thật ra bình thường Trà Tâm rất lạnh lùng và ít khi cười, chỉ khi ở gần cô thì mới có thể cười thật tươi, nói chuyện thật ngọt ngào)
- chụ tịch chị xem mấy mẫu sản phẩm này vẫn chưa được hoàn thiện, chiều nay phải đi gặp khách hàng vậy thì làm sao có thể hoàn thành kịp a? ( đưa mẫu sản phẩm lên trước mặt Trà Tâm)

Ngước mặt lên nhìn mẫu sản phẩm đó.
- cô để đó đi. Tự tôi sẽ hoàn chỉnh nó ( thấy sản phẩm vẫn chưa chỉnh lại còn không đẹp mắt nên Tâm quyết định tự tay làm chúng)
- vâng.
- không còn việc gì cô có thể ra ngoài
.................
12h trưa- là giờ giải lao của công ty. Dù là giờ giải lao nhưng công việc vẫn còn nên không thể nào nghỉ ngơi được, cũng tới giờ Tâm phải đi gặp khách hàng. Bước vào xe, vừa mới khởi động máy thì lấy chiếc điện thoại trong túi ra gọi cho 1 người.
- alo. Chị Di
- Tâm ! Em gọi chị có việc gì không? ( đang bước ra khỏi cửa phòng thì nhận được cuộc gọi của Trà Tâm không biết là có chuyện gì gấp không.
- chị đã rời công ty chưa ?
- vẫn chưa a.
- vậy chị ghé qua phòng Thuỳ Trang rồi cùng rũ chị ấy đi ăn có được không a? ( lúc sáng dặn dò nhưng biết chắc là cô sẽ quên mất thôi, nên nhờ chị Di sang nhắc nhở)
- được a. Chị đang đứng trước cửa phòng cô ấy đây
- vậy thì tốt quá. Cảm ơn chị
- không có gì đâu
Cúp mấy, Tâm mỉm cười rồi đạp ga đi đến địa điểm gặp khách hàng

- cốc...cốc...
- mời vào
- chị Trang à. ( cô mở cửa bước vào )
- có chuyện gì thế ? Em ngồi đi
- Lúc nãy Tâm vừa gọi điện thoại cho em nhờ em qua rủ chị cùng đi ăn.
- nhưng chị còn nhiều việc lắm
- thôi bỏ đi chị, chị không đi em không biết phải ăn nói thế nào với Tâm.
Không muốn Tâm Di khó xử nên cô cũng nhận lời đi ăn, vã ljai lúc sáng cô đã hứa vớ em ấy rồi, không thể nuốt lời được.
- được vậy chúng ta đi thôi
...............
5h chiều, Trà Tâm cũng đã xử lí xong hết đống công việc sau 1 thời gian làm việc không ngừng nghỉ để mong trở về sớm dẫn người yêu đi chơi. Xe đang lăng bánh trên 1 con đường vắng vẻ thì thấy có người đang vất vả với chiếc ô tô bị hỏng, người này nhìn trông có vẻ rất quen thuộc, nhìn kĩ lại thì ra là Trần Thanh, cô ấy đang cố sửa lại chiếc xe đã bị hư, hình như là động cơ xe không thể khởi động. Thấy vậy Tâm tấp vào lề
- Trần Thanh!
- oh...gặp được em thật may quá. ( cô vui mừng khi gặp được người quen ở 1 nơi như thế này)
- có chuyện gì vậy? Xe chị bị gì thế? ( Tâm mở cửa xe bước xuống dòm ngó sơ chiếc xe kia)
- tôi cũng không biết nữa. Khi nãy đang chạy thì tự nhiên bị tắt máy

Trà Tâm bước đến bên chiếc xe, dở nắp mui ra, nhìn vào mấy cái động cơ đoán chắc là đã vị chết máy
- chắc là bị chết máy rồi. Để tôi kêu người đến giúp.
Tâm lấy ra chiếc điẹn thoại gòi cho nhân viên sửa chữa xe đến giúp
- alo, các đến đường XXX sửa giúp tôi chiếc xe đnag bị hỏng.
- được, chúng lập tức đến nơi đó.
- cảm ơn.
Tắt điện thoại.
- đi thôi, đoạn đường còn rất xa có thể sẽ rất lâu sau họ mới có thể đến nơi. Cô để xe ở đây đi, tôi đưa cô về.
- được, vậy cảm ơn em.

Trà Tâm bước vào xe, Trần Thanh cũng theo đó mà mở cửa. Đạp ga nhanh chóng rời khỏi chỗ này.
Bình thường đã có cảm tình với Trà Tâm nay lại được êm ấy giúp đỡ làm cho Trần Thanh thêm có cảm tình, nhếch môi nở nụ cười cảm thấy con người này thật là ấm áp, có thể là 1 chỗ dựng vững chắc cho mình.
- em đi đâu đến đây vậy? Lại còn đi 1 mình sao?
- tôi đi gặp đối tác. ( lạnh lùng trả lời)
- ừ... Dù gì thì rất cảm ơn em đã giúp tôi, nếu không có em tôi chẳng biết phải làm thế nào
-không có gì.
Không gian bỗng trở nên yên ắng cho đến khi
- bộ mặt tôi có dính thì à ? ( thấy Trần Thanh mải miết nhìn mình nên Tâm cất giọng hỏi )
- à... Không...không có gì. Chỉ là em rất đẹp ( nghe Tâm hỏi Trần Thanh bỗng giật mình)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro