Chap 36

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ lúc lên xe đến lúc lên máy bay cho đến vào cuộc họp Trần Thanh cứ kè kè theo nó nhưng nó cũng rất dễ chịu không nói lời nào trách móc hay chửi mắng gì chỉ đơn giản là làm lơ thôi.

Trong cuộc họp có rất nhiều cổ đông, đối tác lớn nhỏ khác nhau , đối với những ngừoi thành đạt ai cũng chạc tuổi trung niên ,trong phòng họp bây giờ Trần Thanh được xem là người tuổi trẻ tài cao chỉ mới 27 tuổi đã nắm giữ quyền hành 1 công ty lớn, nhưng xem ra còn có người trẻ tuổi hơn chỉ mới 21 tuổi đã lên chức chủ tịch . 2 người này vừa có tài lại vừa có sắc, vừa đặt chân bước vào công ty đã có vô số lời khen ngợi thậm chí là khi Trần Thanh cứ bám theo Trà Tâm còn khiến mọi người hiểu lầm 2 người họ là tình nhân.

Cuộc họp diễn ra trong 3 giờ căng thẳng thì cuối cùng cũng đã kết thúc, mọi ngừoi giải tán.
- dạo này công ty bên đó có vẻ phát triển , cố gắng phát huy tiếp nghe con đừng làm ba thất vọng ( 2 khi tan họp thì 2 cha con về nhà hàn huyên suốt chặn đường )

- dạ. Mẹ vẫn tốt chứ ba ?
- ừ, vẫn tốt lắm, bà ấy đang chờ con ở nhà đấy. Con đến lúc nào sao không về nhà mà lại ra khách sạn ở ?
- dạ tại đi chung với thư kí và đối tác , nếu con về nhà sẽ không tiện cho việc đi lại, sẽ rất phiền phức.
- ừ, mà con với Thuỳ Trang dạo này sao rồi ?
- dạ vẫn tốt , con và cô ấy cùng làm chung công ty lại còn ở chung nhà nên rất thuận tiện .
......

2 cha con cùng nhau nói chuyện trên suốt dọc đường từ công ty trở về nhà. Về tới nhà Tâm ở lại thăm mẹ đến 10h thì trở về khách sạn, dự định ngày cuối sẽ ở lại 1 đêm với ba mẹ rồi mới bay về nước.

Trên đường về Tâm có ghé qua 1 cửa hàng bán đồ trang sức mua 1 sợi dây chuyền để làm quà cho cô, định rời đi nhưng nó chợt thấy có cặp nhẫn đôi rất đẹp mắt lại vô cùng lấp lánh nếu mua cặp nhẫn này để cầu hôn cô chắc là cũng không tệ ?
- lấy cho tôi cặp nhẫn này . ( nó đã ấp ủ điều này lâu lắm rồi nhưng đến nay mới quyết định )

Công ty cũng đi vào ổn định , thời gian sau này cũng không có nhiều việc nhân cơ hội này cầu hôn với cô rồi tổ chức một lễ cưới cùng nhau sống trong 1 mái ấm có tiếng cừoi của trẻ con :)) nó chợt mỉm cừoi với suy nghĩ ngây ngô của mình

Rời khỏi cửa hàng nhanh chóng trở về khách sạn để tiếp tục công việc dù đã khuya nhưng cũng không cảm thấy mệt mỏi cố gắng làm được bao nhiêu hay bấy nhiêu.

------
Còn cô, sau khi rời khỏi gara về đến nhà, ăn uống tắm rửa rồi tiếp tục làm việc viết thời gian chờ đến ngày nó trở về nhưng thật bất công lúc không có thời gian thì việc nhiều đến nỗi đếm không xuể còn lúc rãnh rỗi kiếm việc làm thì lại không có việc để làm. Công tay mấy ngày nay đã sớm đi vào ổn định nên công việc cũng không có gì nhiều huống hồ trong công ty cô nhân lực cũng không ít nên bây giờ cô đang cảm thấy nhàm chán nhưng nhắm mắt lại ngủ không được cứ nhớ đến tên đáng ghét kia. Nhìn chỗ trống bên cạnh những hình ảnh của nó cứ ẩn hiện trong đầu cô .

Cầm chiếc điện thoại cô soạn ra dòng chữ " tôi rất nhớ em " rồi bấm xoá tiếp tục soạn dòng chữ " em đang làm gì vậy?" Rồi lại xoá, lần thứ 3 lại soạn ra dòng chữ " đã ngủ....." Còn chưa soạn xong thì đã tắt điện thoại tuỳ tiện quăng trên giường. Ôm đầu suy nghĩ 1 hồi lâu rồi cũng quyết định tiến tới phía giường nhặt lại điện thoại rồi gọi cho nó.

- alo
- Thuỳ Trang ? Chị vẫn chưa ngủ sao ?
- ừm, vẫn chưa. Sao không gọi cho chị , có biết chị chờ mệt lắm không hả ? Chờ từ sáng đến giờ vẫn không thấy cuộc gọi nào ( làm ra vẻ hờn trách, tay cũng không yên liên tục đánh vào cái gối của nó )

- xin lỗi, là do em quá bận. Sao giờ này chị vẫn chưa ngủ
- nhớ em, còn em sao giờ này còn chưa ngủ ? Có phải hay không là đang nhớ chị ? ( nói đến đây cô khẽ nhếch môi cừoi )

Suốt một hồi lâu không thấy nó trả lời nhưng lại nghe thấy tiếng thở biết ngay là nó vẫn còn đang nghe máy, trong lòng liền hiểu được câu trả lời nên thoáng có chút buồn
- chị biết rồi, là không nhớ có phải không?!
- không có...rất nhớ....nhớ rất nhiều, chỉ là muốn lắng nghe hơi thở của chị thôi.
- nhớ chị thì hoàn thành cho tốt công việc để còn sớm trở về.
- ừm, em sẽ cố gắng làm thật tốt. Chị mau ngủ đi đã khuya rồi đó sáng mai còn phải thức dậy sớm đi làm.
- ừm, bye . Em cũng vậy mau ngủ sớm.
- tạm biệt, ngủ ngon

Tắt máy cô bỗng mỉm cừoi thật tươi rồi nằm lăn trên giường tay ôm lấy gối ôm của nó vào lòng rồi nhắm ngủ thiếp đi

------
Bên này, sau khi nghe được giọng nói của cô , mặc dù mệt nhưng cũng thành không mệt , càng có thêm động lực vào nhà tắm rửa mặt rồi làm việc cho đến 7h sáng thì chuẩn bị đến công ty.

Chuẩn bị xong tất cả mọi thứ đi đến gara bước vào xe. Cả 4 ngừoi cùng nhau đi ăn sáng rồi mới đến công ty, lúc đầu Trần Thanh đưa ra yêu cầu cùng đi đến nhà hàng thưởng thức món ăn Nhật nhưng Trà Tâm chỉ muốn ăn những món đơn giản không thích cầu kì nên quyết định ghé vào quán ăn nhỏ ăn tô phở rồi đi làm.

- em ăn cái này đi ( Trần Thanh gắp miếng thịt bỏ qua tô cho nó )
Nó vẫn không nói gì, có ngừoi cho thì cứ ăn thôi với lại càng nói nhiều càng chậm trễ nhanh chóng ăn để còn đến công ty.

Sau 20 phút nhăm nhi tô phở thì tô phở đã sớm không còn giọt nước, thanh toán tiền rồi tiến ra phía xe . Nhưng vừa mói bước ra khỏi cửa thì ....
- cướp, cướp, .... ( tiếng thét thất thanh của cô gái trẻ vừa mới bước ra từ xe hơi đã sớm gây sự chú ý đến những tên cướp )

Thấy được cảnh tượng này không 1 ai dám xông pha ra cứu giúp mà chỉ đứng nhìn , tính tình nghĩa hiệp của Tâm lại nổi dậy không chần chừ mà nhanh chân đuổi theo tên cướp đó. Quay đầu lại tên trộm thấy có ngừoi đuổi theo nên lập tức rẽ sang hướng khác ai ngờ vừa mới chạy không lâu thì đã bị một cô gái chặn đường.

- trả đây ( nó đưa tay ra khuôn mặt vẫn lạnh lùng )
- mày nghĩ tao sợ loại đàn bà như mày à ? Có khôn hồn thì biến ( hắn hung hăng trừng mắt lại tay lấy ra từ trong áo một con dao găm Thái Lan)

Trà Tâm không hề do dự tiến đến giằng co với hắn, hắn quơ quàng con dao loạn xạ trước mặt cô nhưng không trúng dao nào ngược lại còn bị nó bắt cánh tay lại " rắc" một cái bàn tay hắn trở nên vô lực buông con dao xuống đất đạp hắn ra xa rồi nhặt lấy con dao tiến đến hắn.
- tha...tha mạng. Tôi trả, tôi trả ( hắn sợ hãi mặt mài tái méc nem cái túi vừa mới cướp được trả lại )
- đứng dậy... ( nó cầm lấy chiếc túi rồi ra lệnh buộc hắn đứng dậy )
- đừng đưa tôi đến công an, làm ơn, xin cô, tôi còn mẹ già con nhỏ tôi không muốn đi tù. ( hắn rất nhanh trí liền hiểu được ngụ ý của nó)

Thấy hắn tội nghiệp như vậy lại có hoàn cảnh đáng thương , lòng nhân đạo trong người nó nổi dậy cuối cùng cũng tha cho hắn.

- sao đến giờ này còn chưa trở về ( Trần Thanh lo lắng ngóng tây ngóng đông )
- để tôi đi tìm cô ấy ( Nguyên Thư cũng lo lắng không kém gì Trần Thanh )
- tôi đi với cô ( trợ lí của Trần Thanh cũng không thể đứng yên nên cũng đòi lên tiếng đi theo )

Vừa mới nhấc chân bước được vài bước thì nó từ đâu xuất hiện ,
Trần Thanh lo lắng chạy đến
- có sao không ? Có bị thương chỗ nào không
- vẫn ổn

Nói rồi nó đi đến chỗ cô gái vừa mới bị cướp
- có phải của cô không ?( nó đưa túi xách ra trước mặt cô )
- đúng vậy, là của tôi ( cô gái đó nhận lấy túi xách mừng rỡ ôm vào lòng )

Nó trả lại túi xách cho chủ sở hữu thì liền rời đi rất nhanh ngây sau đó cô gái đó đã....
- chị gì đó ơi ! Khoan đi đã, tôi còn chưa biết tên chị ? Rất cảm ơn chị đã lấy lại túi cách cho tôi, thật lòng cảm ơn chị
- tôi tên Trà Tâm, không còn cảm ơn tôi, việc nên làm, tôi đi đây.
- nhưng chị đã giúp tôi, tôi nợ chị, có thể cho tôi địa chỉ hoặc số điện thoại được không, có cơ hội tôi nhất định sẽ trả ơn
- không cần đâu, có duyên sẽ gặp lại. Tôi có việc gấp, tôi đi trước
- khoan đã ( cô gái ấy thấy nó rời đi liền vội vàng gọi lại )
- có chuyện gì ?( nó quay đầu lại nhìn cô gái đó )
- ưm,...cảm...cảm ơn ( cô gái đó chợt đứng nhìn khi nó quay mặt qua, thật sự rất xinh đẹp lại có ánh nắng chiếu vào càng làm cho khuôn mặt thêm trắng thật cuốn hút ngừoi khác )
Nó không đáp trả chỉ gật đầu rồi quay ngừoi đi
- nhưng.....

cô gái đó đứng lại nhìn bóng lưng đó mà tim không ngừng thổn thức.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro