Chap 37

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi nó khởi đi thì cô gái kia cũng lên xe , có điều khác lạ là từ lúc xe lăng bánh đến giờ 2 chiếc xe luôn nối đuôi nhau đi hình như 2 chiếc xe này có cùng 1 đích đến .

- Trà Tâm em có bị sao không ?

Từ lúc lên xe đến giờ Trần Thanh luôn nhìn nó bằng một ánh mắt khác không ngờ nó lại dũng cảm đến vậy vừa cool ngầu , xinh gái, lại còn có lòng tốt. Những điều đó đủ để làm cho Trần Thanh say mê nó hơn ánh mắt nhìn nó từ lúc lên xe đến giờ vẫn không rời miệng luôn nở nụ cười, nhìn đã đời cũng không quên hỏi thăm nó

- không sao.
- woa chủ tịch lúc nãy mọi người đều nhìn cô bằng ánh mắt ngưỡng mộ đó. ( Nguyên Thư không ngừng cảm phục )
- đúng đó không ngờ cô lại dũng cảm đến vậy, một hơi lao đến tên trộm , thấy cô chạy đi khuất bóng làm chúng tôi lo muốn chết ( cô thư kí của Trần Thanh cũng không thể không thán phục mà cất lời khen ngợi )

2 cô thư kí nói nhiều như vậy nó cũng không có phản ứng gì mắt vẫn nhìn về phía trước
Đáng lẽ nó sẽ không đến trễ nhưng do bắt tên trộm vừa rồi nên nó mới tới trễ 10 phút. Bước vào phòng thấy mọi người vẫn đang chờ mình nó cảm thấy vô cùng có lỗi

- xin lỗi mọi người vì tôi mà làm chậm trễ cuộc họp. ( nó lịch sự xin lỗi mọi người )
Nói rồi nó bước vào chỗ ngồi, cứ tưởng mình là người đi trễ ai dè còn có người đi trễ hơn.....
- hừ....hừ.....xin lỗi....mọi người ( cô gái đi trễ vừa thổ hổn hển vừa cất tiếng xin lỗi )
Cô gái đó bước vào ghế ngồi ngạc nhiên lại là cô gái lúc nãy đuọc nó giúp đỡ , Thanh Vân - cô gái bị giựt túi xách lúc nãy, rất ngạc nhiên khi thấy nó ở đây, nó cũng thấy cô ấy nhưng cũng không có ngạc nhiên so với mức độ ngạc nhiên của cô gái đó mắt mở to mài nhướng lên trông rất khó coi.
- mọi người đã đến đầy đủ chúng ta bắt đầu cuộc họp
.........

Ở bên này công ty cũng đang diễn ra cuộc họp
- mọi ngừoi có ý kiến gì không ? Nếu không có có thể giải tán
Thật ra có rất nhiều người muốn nói lên ý kiến của bản thân nhưng vì mấy ngày nay thấy tổng giấm đốc tính tình đột nhiên trở nên khó chịu lại hay giận cá chém thớt , không muốn nhận lấy rắc rối nên cũng không 1 ai dám lên tiếng đành lẳng lặng tan họp.
- chị Trang
Thuý Di chạy theo cô
- có chuyện gì sao ? ( cô quay lại đối mặt với người vừa kêu mình )
- lúc nãy tại sao chị không cho bọn họ tiếp tục sản xuất? ( trong cuộc họp đã cảm thấy khó hiểu, chờ lúc tan họp mới dám hỏi sự tình ra làm sao , mặc dù Thuý Di biết mấy ngày nay cô có hơi cáu gắt nhưng đây là chuyện công không thể để chuyện tư làm ảnh hưởng )

- chị có lí do của chị, bây giờ chị phải đi gặp đối tác, có thời gian sẽ giải thích với em sau.

Còn chưa đợi Thuý Di lên tiếng cô đã quay mặt bỏ đi. Mấy ngày nay cô ngủ không được ngon giấc, nhắm mắt lại rồi mở mắt ra cảm thấy rất trống trãi thiếu thốn thứ gì đó , giấc ngủ cũng chỉ duy trì được có 4-5 tiếng , sáng mở mắt ra thì thấy rất uể oải chán nản , lại càng bực mình hơn khi mở điện thoại ra không thấy 1 cuộc gọi hay tin nhắn nào từ nó. Từ những lí do trên mấy ngày nay nhân viên trong công ty cũng ăn không ngon ngủ không yên làm việc đến 7-8 h mới được về .

--------
Cuộc họp kết thúc việc ai nấy làm nó cũng thế vừa bước cửa phong họp chuẩn bị đến các công ty thuộc chi nhánh CE thì Thanh Vân đi đến bắt chuyện
- xin chào, chúng ta cũng thật có duyên.

- chào ( nó lịch sự gật đầu chào )
- chiều nay tôi có thể mời cô đi ăn cơm được không ? Cô đừng từ chối , tôi sẽ cảm thấy rất ấy nấy, nếu không nhờ cô tôi sẽ mất hết số giấy tờ quan trọng này , sẽ chẳng biết cuộc đời tôi đi về đâu

Thấy cô gái ấy năn nỉ ỉ oi đến như vậy nó cũng không muốn từ chối. Ăn 1 bữa chắc cũng không mất quá nhiều thời gian chứ ?
- được.
- được vậy chiều nay tôi đến đón cô. Nhưng....nhà cô ở đâu ?
- tôi ở khách sạn XXX , chiều nay sẽ đứng trước cổng đợi cô. ( vừa đi vừa nói )
- nghe giọng cô chắc có lẻ không phải ngừoi ở đây.
- tôi từ Việt Nam sang đây vì công việc thôi, vài ngày sau sẽ trở về

Nghe nó nói Thanh Vân càng bất ngờ hơn
- woa thật trùng hợp tôi cũng từ Việt Nam đến, bất ngờ thật.
Nó cũng không không nói gì chỉ lẳng lặng đi tiếp. Ra đến gara thì...
- tôi có việc đi trước , tạm biệt
- được vậy hẹn 5h chiều. Tạm biệt

Nói rồi liền rời đi, tiếp tục đi đến các chi nhánh khác tham quan rồi thống kê số liệu, nhanh chóng lấy số liệu nhanh để tranh thủ về khách sạn lập bảng giá trị, lấy hết số liệu rồi thì có thể tập trung vào làm việc.
Từ lúc tan họp đến giờ nó không nghỉ ngơi, liên tục rời công ty này thì lại đến công ty khác cho đến khi lấy được hết số liệu , làm việc với tốc độ chóng mặt chỉ mong sớm rút ngắn được thời gian.

-----
Mọi việc cứ tiếp tục diễn ra như thế một ngừoi làm việc cực lực để sớm rút ngắn thời gian trở về, còn 1 người vừa cảm thấy nhớ nhung khó chịu có cả những tức giận, vì ai đó không gọi cho cô lấy 1 cuộc làm việc gì cũng nóng giận hối hả, lúc nào cũng ôm trong ngừoi cái điện thoại, thỉnh thoảng lại mở điện thoại ra xem có tin nhắn nào được gửi đến không.
...........
2 ngày sau
- Đặt giúp tôi vé máy bay về nước trong hôm nay ( nó gọi điện cho Nguyên Thư )
- chuyến bay trong ngày hôm nay là 10h tối nay.
- còn chuyến bay nào sớm hơn nữa không ?
- còn chuyến bay lúc 2h nhưng chẳng phải 2h chiều nay cô phải đi ăn cùng gia đình sao ?
- cô cứ đặt cho tôi chuyến bay 2h chiều nay , tôi tự có cách giải quyết.
- vâng

Tắt máy điện thoại nó bước xuống lầu .
- ba me, buổi sáng tốt lành
- dậy rồi hả con gái
- dạ.
- ba mẹ thay đồ đi , con muốn dẫn 2 người đi mua sắm ăn muốn thật ngon 1 bữa.
- nhưng bây giờ ba con phải đến công ty rồi.
- không sao, hiếm khi có dịp vui vẻ thế này, không đến công ty nữa.haha
- dạ vậy lên lầu lấy chút đồ rồi chúng ta cùng nhau xuất phát

Vốn dĩ định chiều nay sẽ dẫn ba mẹ đi ăn nhưng xem ra không được rồi đành đi sớm 1 chút. Nó đã sớm xử lí đống công việc rắc rối đo trong 3 ngày ngắn ngủi rồi hôm nay là ngày thứ 4 nó dọn qua nhà ba mẹ chơi 1 lát rồi sẽ quay trở về dù dì họ cũng sắp trở về nước định lâu luôn nên vẫn còn nhiều thời gian , trở về sớm 1 chút cũng không sao.
- sao hôm nay con gái của mẹ lại có hứng dẫn 2 lão già này đi ăn vậy ?
- dạ tại con muốn dẫn ba mẹ đi ăn uống thôi, với lại mua chút đồ mẹ cũng đã lâu rồi chưa mua sắm mà.
- chẳng phải con định lúc chiều mới đi sao? Sao mới sáng sớm đã đi rồi
- dạ...dạ...tại chiều nay con phải về bên đó ( bị hỏi ngay trúng tim đen liền ấp a ấp úm )
- haizzz, con gấp gáp như vậy chẳng phải là muốn nhanh chóng quay về bên Thuỳ Trang sao. Chả buồn cho 2 ông bà già này. Có vợ rồi quên luôn ba mẹ. ( ba nó cố tình trêu ghẹo, còn diễn ra vẻ đau buồn )
- không có mà.... Ba mẹ luôn là nhất, sao có thể quên 2 ngừoi được chứ
- con định khi nào cưới ( mẹ nó lên tiếng )
- dạ chắc cũng sắp rồi mẹ ạ
- nhanh cưới con gái người ta đi chứ ở chung mà không cưới người ta dị nghị chết
- dạ con không làm cho mẹ thất vọng đâu

Sắp đến ngày kỉ niệm 3 năm yêu nhau rồi, nó tính nhân dịp này sẽ cầu hôn cô luôn nó đã ấp ủ cái ước muốn này lâu lắm rồi mà bây giờ mới có thể thực hiện được.

Lái xe chở ba mẹ hết đi ăn đến mua sắm đi nhiều đến nỗi sắp rụng chân nó mới chịu quay về. Nếu ba mẹ nó không nói là mệt sắp chết thì nó còn tính sẽ chở 2 người họ đi hết cái thành phố này mới chịu buông tha, trong nhà hàng có bao nhiêu món đều bị có gọi ra sách sẽ, trong cửa hàng quần áo bán đồ cho người lướn tuổi cũng gần như bị nó tém sạch sẽ.
- haiz, về đến nhà rồi, còn tưởng là sắp chết đến nơi. ( mẹ nó vừa cề đến nhà đã liền ngồi xuống sofa )

- sau này không dám đi với con nữa, ta mệt sắp đứt thở con mới chịu cho ta về ( ba nó cũng không tốt hơn mẹ nó phần nào, thở hổn hển ngồi xuống sofa )

Sau khi " hành hạ " 2 ngừoi già xong thì cũng tới 12h, nó lên phòng cất hết đồ đạc vào vali rồi nghỉ ngơi nửa tiếng sau đó sẽ cùng Nguyên Thư trở về.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro