Chap 40

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Lâm tổng buổi sáng vui vẻ
Cô lịch sự mỉm cười chào anh nhân viên ở phòng marketing
Hôm nay là thứ 2 đầu tuần nó và cô lại bắt đầu vào công việc sau khi trãi qua 1 buổi tối đấu môi đầy kịch liệt , kết quả bây giờ cô không thèm nhìn mặt nó nữa ai kêu tối qua nó tham tham hôn người ta cho đã sờ cho đã rồi thì dứt ra làm lửa sôi sùng sục thì nở lòng nào tạc gáo nước lạnh cho đống lửa kia bốc khói nghi ngúc hận không thể đem tên đáng ghét này ra mà phanh thay.

Sau khi trãi qua 1 quãng đường đi cùng nhau từ gara vào đến phòng làm việc không ai nói với ai tiếng nào thì cuối cùng nó cũng được giải thoát, ngừoi ta đâu có cố ý sao lại giận thành ra như thế kia chứ , haizzz thiệt là khổ

------------
- woa Trần tổng ngọn gió nào đưa cô đến đây vậy ? Lâu như vậy không đến còn tưởng quên tôi luôn rồi chứ ?
- làm sao quên các ngừoi được ở đây phục vụ tốt thể cơ mà
- hahaha vậy hôm nay Trần tổng đến tìm Hoa Hao có phải hay không, nhưng đến chiều cô ấy mới tới ca.
- không , hôm nay tôi đến không phải để chơi.
- vậy không biết Trần tổng đến đây với mục đích gì ?

Trần Thanh lấy ra tờ trong túi 1 xắp tiền tờ 500.000đ dày cui.
- bao nhiêu đây đã đủ để thuê 1 phòng vip thật đặc biệt không  ? ( nhếch mém cừoi )

Thấy tiền mắt ông ta sáng hẳn lên
- được được, tất nhiên là được chỉ cần là Trần tổng thì chuyện gì cũng được ( ông ta cừoi gian , tay cũng cầm lấy cọc tiền trên tay Trần Thanh )

- vậy ông sắp xếp cho tôi 1 phòng vip thật đẹp, thật sạch tối nay tôi sẽ tiếp 2 vị khách thật long trọng cho nên hãy chuẩn thật tốt
- tất nhiên là được, mọi chuyện cứ giao cho tôi ,sẽ không khiến cho cô thất vọng.

Nói rồi cô ta rời khỏi, lập tức lên xe đạp ga phóng đi nhanh như chớp.

Từ khi gặp Trà Tâm thì Trần Thanh đã biết được nhất định cô ta phải có được em ấy nhưng lại không ngờ em ấy đã có người yêu lại còn yêu nhau sâu đậm đến vậy, vì cô ta mà có thể làm mọi thứ kể cả tính mạng cũng không cần. Vẻ ngoài xinh đẹp, lạnh lùng nhưng không phải là loại ngừoi vô tâm lại còn vô cùng đáng yêu chính những điều này đã sớm chinh phục trái tim của Trần Thanh nhưng vì tính tình độc đoán, độc chiếm nên cô ta muốn Trà Tâm là của riêng cô ta, mặc dù Trà Tâm ít khi cừoi nhưng cô ta muốn chỉ mình cô ta mới có thể làm cho em ấy cười mac không phải là ai khác. Chính vì vậy nên cô ta đã lên kế hoạch ngay khi vừa trở về nước cách đây không lâu.

------- 5h chiều
Nó vừa mới rời khỏi công ty chuẩn bị trở về nhà thì nhận được cuộc gọi từ Trần Thnah, cô ta bảo sản phẩm có vấn đề nên muốn kiểm tra lại, nhưng điều quái lạ là tại sao khong đi đến công th để kiểm tra mà cô ta lại hẹn ở 1 quán karaoke ?
- oh đến rồi à ? Không ngờ lại nhanh đến thế ( Trần Thanh đón tiếp nó 1 cách nhiệt tình )

- sản phẩm không ổn chỗ nào à ? ( nó không muốn dài dòng nên lập tức đi thẳng vào vấn đề )
- làm gì mà vội , sản phẩm cũng không nghiêm trọng gì mấy chỉ là có chút sơ suất nhỏ, em xem tôi cũng đã gọi muốn hết rồi chúng ta ăn trước rồi bàn sau cũng không muộn .
- tôi còn có việc gấp nên không thể cùng ăn với chị được, thất lễ rồi.

" được lắm, muốn sớm trở về với cô ta mà từ chối tôi, được tôi sẽ cho em lẫn cô ta nếm mùi đau khổ , chờ đó "
- được không ăn cũng không sao nhưng có thể cùng uống với tôi 1 li được chứ ( Trần Thanh nâng ly rượu lên truóc mặt tỏ ý muốn mời nó )

- được. ( nó cầm ly rựou lên )
- mời ( cô ta nhếch môi cừoi rồi cũng từ từ uống hết )

Uống hết ly rượu mặt nó có chút đỏ có hơi choáng 1 chút nhưng cũng cố cầm cự
- rất tốt, chúng ta lập tức đi vào công việc.

Trần Thanh cũng không muốn dong dài , cô ta lấy ra mẫu sản phẩm đã được cố tình làm hỏng rồi bày ra đủ thứ thứ lí do, cô ta chính là muốn kéo dài thời gian chờ cho xuân dược trên người nó phát tán để đạt được mục đích bỉ ỏi của cô ta

Bàn bạc 1 hồi thì nó bắt đầu cảm thấy chóng mặt , hoa mắt tại sao trước mặt mình lại là cô ? :)) câu hỏi đó nó tự hỏi chính mình nhưng rồi cả thể nó bắt đầu cảm thấy nóng bức , nó lắc đầu vài cái cố gắng lấy lại bình tĩnh.
- Trà Tâm em sao vậy ? ( cô ta nhếch mép cười rồi đứng lên đi qua phía ghế đối diện ngồi cạnh nó )

- em không sao chứ ? ( cô ta bắt đầu vuốt ve tấm lưng của nó )

Trong mắt nó bây giờ  rất mơ hồ , chỉ thấy được hình ảnh mờ nhạt của cô đang ngồi bên cạnh mình.

Xuân dược bắt đầu phát tán ra khắp cả thể dường như chiếm luôn cả lí trí của nó, không thể làm chủ được hành động của mình nó quay qua bạo lực đè Trần Thanh xuống chủ động hôn lên môi cô ta bàn tay không để chịu để yên mà sờ xoạng khắp người , còn Trần Thanh thì bày ra vẻ mặt thoả mãn hoà cùng nụ hôn với nó.
---------
Tại sao Trần Thanh lại gọi mình vào quán karaoke để bàn công việc chứ, lại còn là việc gấp chẳng phải cách đây vài hôm đã chuyển hết các mẫu sản phẩm cho công ty SEO rồi sao ? Với lại tại sao cô ta lại biết số điện thoại của mình ? Thật kì lạ nhưng không đến cũng không được :)) suy nghĩ của cô khi mắt vẫn tập trung nhìn về phía trước , đôi mài có hơi khó hiểu mà nheo lại cứ thế xe vẫn lăng bánh đi thẳng đến địa chỉ Trần Thanh gửi.

Đến nơi Thuỳ Trang đi vào số phòng 203 vì chỗ này cô cũng có đến đôi ba lần nên có thể 1 bước đi đến. Rất nhanh đã đến nơi, thấy cửa đống lại cô không vội mở cửa mà lịch sử gõ cửa.

- cốc....cốc...cốc
Thấy không có ngừoi ra mở cửa cô tiếp tục gõ.
- cốc....cốc cốc
Vẫn không có hồi đáp cô trực tiếp nắm lấy khoá cửa mở rồi mở ra, đập vào mắt cô là cảnh tượng 2 người con gái đang làm loại chuyện đáng xấu hổ kia nhưng.... Nhưng người nằm trên chẳng phải là Trà Tâm sao, còn cô gái với vẻ mặt đang hưởng thụ kia là Trần Thanh ? Thuỳ Trang như không tin vào mắt mình cô lấy tay xoa xoa 2 bên mắt rồi dũng cảm mở ra thêm lần nữa nhưng vẫn không có gì thay đổi, đó vẫn là Trà Tâm và kia vẫn là Trần Thanh , 2 ngừoi họ đang hôn nhau, bàn tay xấu xa của kia đang xoa bóp 2 khoả mềm cách 1 lớp áo của người nằm bên dưới, áo ngoài đã được cởi ra giờ trên người Trần Thanh chỉ còn lại cái bra tím.

Đang làm loại chuyện xấu hổ đó đương nhiên khi nghe tiếng mở cửa sẽ rất hoảng hốt , nó cũng không ngoại lệ. Nghe thấy tiếng mở cửa nhưng rồi không có động tĩnh gì dù là đang bị xuân dược kích thích nhưng nó cũng không thể không có phản ứng. Quay đầu ra phía cửa nó nhìn thấy cô, mặc dù hình ảnh rất mơ hồ nhưng không lẫn vào đâu được đó nhất định là cô, trong đầu nó bắt đầu có dấu chấm hỏi rất lớn.

Thấy được cảnh tượng đó cô nhanh chóng quay mặt bỏ đi cô chạy đi thật nhanh thật nhanh nước mắt cứ thế dàn dụa không ngừng rơi xuống làm mờ đi lớp son.

Đầu nó đang cảm thấy đau, đau như búa bổ , nó có chút mơ hồ đứng dậy lắc đầu vài cái tay cũng mạnh bạo đánh thật mạnh vào trán để cố lấy lại lí trí, tựa hồ mở mắt ra nhìn đến người đang ngồi trên ghế, đó là Trần Thanh cuối cùng nó cũng bắt đầu phát giác được mọi chuyện. Nhìn nhận lại bản thân, vừa rồi mình đã làm gì ? Tại sao .....

- Trần Thanh chị ( nó mơ hồ chỉ ngón tay về phía Trần Thanh) .... Chị đã làm gì tôi ?

Trần Thanh cũng rất hoảng hốt khi nó bắt đầu nhận thức được mọi chuyện , xuân dược vốn dĩ không có tác dụng mạnh nhưng ngừoi thường cũng không thể chống cự được với loại thuốc này. Bây giờ mặc dù kế hoạch đã thất bại nhưng cũng chưa chắc là mất tất cả không chừng còn có thể biến thất bại thành thành công.

- em nhìn lại bản thân mình xem, em làm gì tôi hay tôi làm gì em?!
Trà Tâm nhìn nhận lại mọi chuyện 1 lần nữa, đầu lại cảm thấy đau gấp trăm lần so với lúc nãy những hình ảnh đáng xấu hổ bản thân vừa làm với Trần Thanh lại xuất hiện trong đầu, mãnh quần áo đã trở nên sộc sệt như tấm vẻ rách , thân hình người con gái vừa mới chạy ra khỏi đây nước mắt không ngừng dàn dụa làm tim càng trở nên đau nhói, bỏ qua hết những suy nghĩ đó, nó khẩn trương chỉnh cài lại 2 cái khuy áo khom xuống đất nhặt chiếc áo vest và cà vạt rồi chạy ra ngoài.

- em đi đâu
Rất nhanh Trần Thanh đã chạy đến giữ nó lại không để nó dễ đang biến mất như vậy.
- em làm ra tất cả mọi chuyện bây giờ lại không thừa nhận sao ?
- tôi không có cố tình, cũng chưa làm chuyện gì quá phận tôi , còn những chuyện lúc nãy tôi thật sự xin lỗi.

Nói rồi nó nhanh chân chạy thật nhanh ra khỏi chỗ này, dù chẳng biết phải chạy đi đâu chỉ biết đi tìm cô gái lúc nãy đã chứng kiến hết những viễn cảnh kinh hoàng đó , chắc có lẽ cô ấy đã rất đau lòng ,đã khóc rất nhiều dù bây giờ có tìm thấy cô ấy cũng không biết nên giải thích như thế nào ?!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro