Chap 41

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi rời khỏi nơi ghê tởm đó, cô đã chạy, chạy đi rất xa rất rất xa , xa đến nổi cô cũng không biết mình đang đi đâu xe đang lăng bánh đến phương đông hay phương tây. Mọi thứ cô đều không quan tâm điều cô nghĩ đến bây giờ là những hình ảnh 2 con người đang thác loạn lúc nãy, cứ nghĩ đến tim cô lại thấy đau đớn đâu như bị ai đó xé nát, khóc cô đã khóc rất nhiều cô không ngờ 1 ngày nào đó người mình yêu thương sẽ xảy ra quan hệ với ngừoi khác, chẳng lẻ em ấy chán ghét mình đến vậy sao mỗi khi chạm đến mình em ấy liền rời ra , có phải là ở bên nhau 3 năm em đã thấy chán tôi rồi có đúng không ? Nhưng tại sao lại đối xử với tôi như vậy ? Tim tôi đau lắm, những suy nghĩ cứ thế tiếp nối nhau chờ có được câu trả lời trong khi nước mắt không ngừng tuông rơi. Chiếc xe không biết đang lăng bánh về đâu thì cuối cùng nó cũng dừng chân ở 1 cây cầu, cây cầu tuy không được đẹp lộng lẫy sắc màu nhưng đây là nơi nó và cô từng đến, từng ở đâu nói với nhau những lời hứa hẹn, những lời yêu thương cũng có những lời đường mật nhưng.... Nhưng bây giờ đã khác, đã không có nó nữa, bây giờ và mãi mãi... Ngắm nhìn khung cảnh ở đây nước mắt cô càng thêm dàn dụa cô lại nhớ đến những kỉ niệm, kỉ niệm giữa cô và nó ,có thật nhiều những kỉ niệm nhưng bây giờ chúng cũng hoà theo những giọt nước mắt mà rơi xuống dần dần biến mất.

Còn Trà Tâm sau khi nhận thức được mọi chuyên liền rời khỏi đó chạy đi tìm cô , đi vòng quanh hết khu đất rộng lớn chạy hết Sài Gòn cũng không cũng tìm thấy cô, về nhà lại càng không. Trên đường đi đầu nó không ngừng đau nhức cố gắng lục lội lại quá khứ , cứ thế những hình ảnh đáng kinh tởm của bản thân lại hiện lên trong đầu nó, mọi chuyện như không còn chịu kiểm soát của bản thân nó nữa, chính bản thân nó còn cảm thấy mình đáng khinh nói chi đến ngừoi khác.

Nó không từ bỏ vẫn tiếp tục đi tìm cô , vì nó chợt nhứo ra còn 1 nơi chưa đến giờ phút này đúng là ông trời không phụ lòng nó, nó đã nhìn thấy được thân ảnh quen thuộc trước mắt, nó chạy tới ôm cô từ phía xa.

- Thuỳ Trang ! Xin lỗi không phải như chị nghĩ đâu.....

Cô dùng lực kéo 2 đôi tay của nó ra khỏi ngừoi cô quay lại nhìn nó bằng ánh mắt căm phẫn nhưng chứa chan những đau đớn, càng nhìn nó cô càng cảm thấy hận, hận vì nó đã không còn là của cô nữa, hận vì nó đã lừa dối cô....
- Thuỳ Trang chị nghe em giải thích 1 lần có được không em thật.....

Còn chưa kịp nói hết câu thì cô đã cho nó 1 cái tát, cái tát này cô đã dùng hết lực làm nó chao đảo 1 hồi tay ôm lấy 1 bên má, có lẽ là rất đau , nhưng đó là nỗi đau thể xát , vết thương trong lòng của cô còn đau hơn nó cả trăm nghìn lần. Cô quay mặt bỏ đi , cô đi thật nhanh, không phải vì cảm thấy ghê tởm nó mà cảm thấy tim như đang thắt lại nếu không mau rời đi thì tim sẽ ngừng đập mất...

Cô rời đi bỏ nó ở lại trong cô đơn, nó không ngừng trách bản thân mình thật tồi tệ, dơ bẩn,...

- aaaaaaa
Nó hét thật lớn tay không ngừng đập mình vào thành cầu bằng sắt, đập thật mạnh , mạnh đến mức tay chảy máu âm thâm tiếng va chạm cũng vang lên dồn dập. Tay đau nhưng tim còn đau hơn gấp trăm lần, tim đau vì cô đã khóc , tim đau vì cái tát lúc nãy, tim đau vì có thể sau này và mãi mãi sẽ không được bên cạnh cô ấy nữa.

Những hận thù đối với chính bản thân ngày càng dâng trào, nhưng có 1 điều nó đã suy nghĩ đến tại sao lại hành xử như vậy ? Tại sao không thể nhớ được gì ? Tại sao đầu lại đau như vậy ? Tại sao lại cảm thấy hoa mắt thân nhiệt tăng lên khi uống hết ly rượu kia ?.......

----------
- cốc cốc cốc

Nghe tiếng gõ cửa cô lật đạt lau đi những giọt nước mắt cố trấn an bản thân rồi nói tiếng " mời vào " vừa nghe được khẩu hiệu đó, nó liền bước vào thấy nó cô lập tức cuối mặt xuống, vốn định đuổi nó đi nhưng không biết nó đến vì việc tư hay công nên cắn răng chờ đợi.
- Thuỳ Trang... Em...
- ở đây là công ty làm ơn kêu tôi là Lâm tổng thưa chủ tịch. Nếu ngài vào đây vì việc tư thì mời ra cho.
Cách xưng hô đã thay đổi , câu nói đó được thốt ra cũng là lúc tim cô đã chết, có lẽnos chỉ còn đập theo nhịp thở còn linh hồn của nó đã bay đi về nơi rất xa.

- xin lỗi đã làm phiền Lâm tổng.

Nó cũng chẳng biết nói gì sau khi nghe câu nói đó, lập tức quay lưng đi.
"Alo "
" tôi có chuyện cần nói , chúng ta gặp nhau đi "
" oh không biết có chuyện gì hệ trọng đến mức đích thân chủ tịch tập toàn CE lại chủ động hẹn gặp tôi a "
" tôi sẽ nhắn địa chỉ hẹn cô 30 phút nữa "

Gửi địa chỉ cho Trần Thanh , Trà Tâm liền rời khỏi công ty, trong lòng nó phải trả lời cho được những khuất mắc đó không thể cứ để mọi chuyện như thế được càng không thể mất cô. Những câu hỏi đó nó đã phần nào trả lời được chỉ cần xác định lại mọi chuyện 1 lần nữa, cũng muốn nói rõ với cô ta. Suốt đêm qua đi lang thang đến 1h sáng mới trở về nhà, cuối cùng cũng thông suốt mọi chuyện và khẳng định là mọi chuyện là do ly rượu, biết được Trần Thanh có tình cảm với bản thân nhưng lại không có đề phòng , chủ quang nên mới xảy ra mâu thuẫn này.

- đến rồi à ? Không biết em gọi tôi ra đây là có chuyện gì ?

Vừa đến nơi Trần Thanh liền ngồi vào chiếc ghế cạnh nó , tay đã choàng qua vai nó. Điều này thật làm nó cảm thấy khó chịu, cách xa cô ta 1 chút gỡ cánh tay kia xuống.
- phiền cô lịch sự 1 chút .

- còn ngại gì nữa chẳng phải đêm qua chúng ta đã ... rồi sao
- cô nói chuyện cho đúng 1 tí , tôi và cô vẫn chưa xảy ra chuyện gì quá phận ngược lại tôi nên hỏi cô đã làm gì với ly rượu đó.

Bị nói trúng tim đen Trần Thanh cô ta có chút giật mình rồi cũng bày ra bộ mặt đểu cán thừa nhận mọi chuyện, nhưng có lẽ đã quá muộn, vì cô ta đã hoàn thành được mục đích.

- em rất thông minh , nhưng có lẽ đã quá muộn. Hahaha cô ta đã rời bỏ em bây giờ bên cạnh em chỉ còn có tôi

Trần Thanh đưa tay nắm lấy tay nó nhưng phát hiện cái gì đó rất bất thường, đó là cái tay đã được băng bó bằng 1 cái băng gạt dày cui.
- Tâm tay em bị sao vậy ?
- không liên quan đến cô. ( nó hất tay cô ta ra )
- Trà Tâm em là có thái độ gì vậy ? Cô ta có gì tốt hơn tôi mà lại để em bận tâm đến vậy ? Chẳng lẻ nét đẹp tôi chưa đủ để quyến rũ em sao ? ( hành động thô lỗ của nó đã đánh vào tâm lí của Trần Thanh làm cô ta phả ra ngọn lửa tức giận )

- tôi không yêu cô ấy vì đẹp hay xấu mà điều tôi yêu nhất đó là ở tính tình , cô ấy có tấm lòng bao dung và vị tha, tốt bụng hồn nhiên trong sáng chứ không thủ đoạn như cô.

-------
Sau khi nói ra những lời nhẫn tâm đó cô cũng cảm thấy tim mình rất đau, nhưng chẳng biết làm gì bởi lẻ nó bây giờ đã không còn là của cô nữa, nghĩ đến ngày nào cùng nhau vui vẻ đến trường rồi đến cuối tuần cả 2 cùng nhau ăn ngủ dù có lẻ rất nhàm chán nhưng chuyện gì cùng làm với nó cô đều cảm thấy vui , chỉ cần ôm nó ngủ thì cô có thể ngủ sâu hơn, ngủ nhiều hơn. Bây giờ nó đã trưởng thành cứ tưởng cuộc sống của cả 2 sẽ hạnh phúc , cô đã từng mơ ước 1 ngày nào đó nó và cô sẽ cùng nhau sống trong 1 ngôi nhà không cần đẹp hay đắc giá chỉ cần đủ chỗ ăn , ở là được mỗi ngày sẽ cùng nhau đi làm đến chiều về cô và nó sẽ cùng nhau nấu ăn , sau đó sẽ sinh 1 đứa bé tạo ra gia đình hoàn thiện rồi cùng nhau sống đến răng lông đầu bạc nhưng có lẽ điều ước đó quá lớn lao chăng ? Mọi thứ đã vỡ đỗ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro