Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Lí do khiến con làm vậy là gì?"

"Chúng làm con nhớ đến người con yêu, người mà con đã đánh mất và đã không còn trên thế gian này nữa."

Huyền Tông trầm ngâm suy nghĩ về câu nói của Thanh Minh ngày hôm đó.

Thanh Minh là một đứa trẻ có rất nhiều bí mật và tâm tư, ngoại trừ việc từng xuất thân từ ăn mày ra thì hầu như nó chẳng kể gì về quá khứ của mình cả.

Là Chưởng Môn Nhân Huyền Tông tôn trọng việc Thanh Minh giữ bí mật về quá khứ của hắn, nên bây giờ mọi chuyện đã thành ra như vậy rồi ông ta cũng không thể nào trách móc hắn được.

Còn về bối phận, do đã trót ghi tên vào thế hệ Thanh Tử Bối rồi... và cũng chỉ là con nuôi không chính thức theo mặt nào đó (?) nên đành kệ vậy.

Rắc rối với Huyền Tông đã tạm thời chấm dứt nhưng với những người còn lại thì không.

Đầu tiên là Vân Kiếm.

["Con không còn gì để dạy cho hai đứa nó nữa!"

"Hai đứa nó không thể gọi là thiên tài nữa mà là quái vật rồi Chưởng Môn Nhân! Tất cả những gì các sư thúc và sư huynh của nó mất cả chục năm để học hai đứa nó chỉ mất 2 tháng!"

"Là 2 tháng đó!"

Dường như thế giới quan của ông ta đã sụp đổ chỉ chong chớp lát, tất cả những thường thức về một con người bình thường trong suốt những năm qua đã bị đập nát tanh bành chỉ sau khi gặp hai đệ tử mà Thanh Minh mới mang về.

Đó là quái vật chứ không còn là người bình thường nữa rồi.

Lần đầu tiên trong đời Vân Kiếm cảm thấy tuyệt vọng đến thế.]

Thứ hai là Vân Giác.

["Thật bất ngờ đó thưa Chưởng Môn Nhân ạ."

"Khối lượng kiến thức y học đó, sự thuần thục khi thực hành đó. Có nói hai đứa nó là cao thủ y thuật con cũng tin."

"Aizz, cái tài năng đó mà đi học võ thì phí quá."

Hai đứa nó nói dối về vụ xuất thân rồi. Với cái tài năng đó không thể nào xuất thân từ đoàn kịch được, chắc chắn là truyền nhân của thần y nào đó. 

Món hời như vậy sao lại rơi vào tay Thanh Minh mà đi học võ chứ!!! Đáng lẽ phải để tiếp quản Y Dược Đường mới đúng!]

Thứ ba là Bạch Thiên.

["Con không thể nào chịu được nữa!"

"Cứ sơ sẩy để một trong hai đứa nó tóm được lúc luyện tập là y như rằng những người khác trong Y Dược Đường đều bó tay!!!"

"Con chưa hề làm gì mà, tại sao lại hành hạ con như thế chứ."

"Hai đứa nó còn hành hạ người khác ác hơn cả Thanh Minh nữa."]

Thứ tư là các Bạch Tử Bối và Thanh Tử Bối còn lại.

["Con cứ nghĩ trên đời này không còn ai khốn nạn hơn tên tiểu tử Thanh Minh nữa."

"Hai đứa nó còn vừa đánh vừa mỉa mai nữa cơ, tai ta sắp thủng đến nơi rồi."

"Ugh, cái thằng Minh Quy ấy, không hiểu sao cứ cách vài ngày nó lại quá khích một cách kì lạ. Chỉ đánh vào mặt thôi."

"Nhắc đến Minh Quy mới nhớ, hôm qua có vài người bị nó dọa cho ngất đấy."

"Hả, sao vậy?"

"Ủa vụ gì thế mọi người."

Rất nhanh sự chú ý đã hướng về câu chuyện mà một vị đệ tử vô tình nói ra.

"Hưm...nửa đêm tối qua có mấy người dậy đi vệ sinh thì gặp ai đó đu người trên xà nhà lộn cổ xuống. Bọn họ hét toáng lên luôn mà, không ai nghe thấy sao?"

"À, hình như ta có nghe thấy tiếng hét loáng thoáng đâu đó thì phải. Hóa ra là do mấy người đó sao."

''Nhưng mà hơi sợ à nha, nửa đêm rồi ai còn chơi cái trò ác vậy."

"Minh Quy đó."

''Hả là nó á! Trông nó đâu giống đứa nửa đêm đu xà dọa ma đâu?"

Vị đệ tử bắt đầu câu chuyện kia cũng gật đầu lia lịa, cảnh tượng tối qua vẫn còn sâu đậm trong tâm trí hắn. Quả thực không thể trông mặt mà bắt hình dong mà.

"Khi ta ra thì thấy Minh Tử vác Minh Quy trên vai rồi nói cái gì mà 'sao đệ lại lên cơn lúc nửa đêm thế này vậy hả?' làm ta cứ tưởng nó chơi á phiện luôn không á. Hahahaha."

"Nghe huynh kể ta cũng tưởng như vậy thật ấy."

"Ha ha ha.''

"Hô hô hô."

Ầy, chắc chỉ là mộng du thôi nhỉ.

Từ đó tin đồn Minh Quy chơi á phiện lan truyền khắp toàn bộ Hoa Sơn.

Cho đến khi Chiêu Kiệt lỡ mồm nói ra trước mặt Thanh Minh, tin đồn đó mới được dập tắt.

Theo cách bạo lực nhất có thể.]

...

'Là hôm nay.'

Cuối cùng cũng đến buổi sáng của ngày lên đường tới Tung Sơn.

Các Bạch Tử và Thanh Tử luôn nỗ lực suốt thời gian qua cũng đã sớm đứng ở dưới chờ.

Họ không hề thốt ra bất kỳ một lời phàn nàn nào về khoảng thời gian huấn luyện khổ cực ấy... À không, thực ra là họ kêu thán rất nhiều, nhưng họ không hề bỏ cuộc, cũng chính vì vậy mà chỉ cần nhìn thấy các môn đồ đi theo mình, là lòng hãnh diện của Huyền Tông lại trào dâng.

Ông ta bước lên bục cao nhất, nhìn xuống các đệ tử đời hai và đời ba đang đứng xếp hàng ngay ngắn ở phía dưới.

'Mấy cái đứa này có phải là đệ tử của Đạo gia không vậy?'

Huyền Tông len lén mở mắt nhìn các môn đồ cường tráng của Hoa Sơn. Bờ vai nở nang. Cơ bắp cuồn cuộn. Cánh tay rắn chắc đến mức lộ cả ra sau lớp áo.

Bên này cũng tốt.

Cơ ngực vạm vỡ như sắp xé toạc áo, làn da màu đồng, và cả gương mặt thoạt nhìn thì có chút hung hăng và tàn nhẫn.

Điều quan trọng hơn là tại sao trong mắt của các đệ tử Đạo gia lại toả ra sát khí ngùn ngụt như vậy?

'Làm gì có ai sẽ nghĩ mấy cái đứa này là đệ tử Đạo gia cơ chứ?'

Nếu có người nào đó không biết gì mà đi vào Hoa Sơn lúc này thì có khi họ sẽ ném hết tiền bạc, tư trang xuống đất mà cầu xin tha mạng mất.

Nếu không thì sao lại có tin đồn Hoa Sơn đã biến thành Hoa Sơn Trại chứ. Chết tiệt... À không, Vô Lượng Thiên Tôn!

Huyền Tông hướng mắt về kẻ là căn nguyên của mọi chuyện.

Thấy Thanh Minh cả gan đem theo một cái ghế lén lút ngồi phía sau các môn đồ đang xếp hàng, Minh Tử và Minh Quy mặc dù không lấy ghế nhưng dáng đứng ngả ngớn tựa vai vào nhau tám chuyện, Huyền Tông cảm tưởng như thành quả tu luyện mấy chục năm của mình đã sụp đổ ngay lập tức.

''Khụ, ừm.''

Huyền Tông ho lớn một tiếng rồi nói bằng một giọng trầm ấm. Dù mọi chuyện có thế nào thì hôm nay cũng là ngày họ phải lên đường tới Tung Sơn. Và ông ta càng phải là người nâng cao tinh thần khi nhìn thấy bọn trẻ đã hết sức nỗ lực trong thời gian qua.

''Các con đã khổ cực nhiều rồi.''

Đúng là rất nhiều.

Bởi vì đã quá khổ cực, nên những đứa trẻ tràn đầy sinh khí lúc trước bây giờ đã giống như những lão tướng thân chinh bách chiến vừa trở về sau hàng chục năm lăn lộn ngoài chiến trường.

''Không đâu ạ. Thưa chưởng môn nhân!''

''Không có gì vất vả đâu ạ.''

''Chỉ cần có thể bẻ hết đầu được lũ Cửu Phái Nhất Bang đó thì con có thể chịu đựng được hết!''

''Đúng đấy ạ, phải đạp lên người rồi sỉ vả bọn chúng, cho chúng nếm thế nào là thất bại, thế nào là nhục nhã!''

"Đập nát ái binh của bọn chúng!!!"

Tất nhiên kẻ nói ra ba câu cuối không ai khác chính là ba người phụ tử Thanh Minh.

'Chúng ta có phải Hoa Sơn Trại đâu.'

Hay là ta đổi thành Thanh Minh Thần Tông luôn nhé?

Dù có quẳng hắn đến Lạc Dương hay bất cứ đâu, thì có khi chỉ trong vòng chưa đầy một tháng hắn sẽ làm Đại Ma Đầu ở vùng đó mất thôi. Bây giờ con thêm hai tên tiểu Ma Đầu nữa kè kè dính chặt hắn như tay với chân.

'Hầy, Hoa Sơn rồi sẽ đi về đâu đây.'

Trước ánh mắt thúc giục của Huyền Linh, Huyền Tông cũng không dài dòng nữa mà mau chóng ra hiệu cho các đệ tử.

Huyền Linh nhìn các đệ tử một lượt rồi nói.

''Mỗi người hãy tự kiểm tra lại tư trang cá nhân của mình một lần nữa, các đệ tử đời thứ nhất cùng các đại đệ tử của mỗi đời hãy giúp mọi người kiểm tra lại hành trang đi.''

''Rõ!''

Sau khi đồng thanh hô lớn, các Vân Tử Bối cũng bắt đầu di chuyển.

Huyền Linh nhìn thấy cảnh ấy thì mở to mắt rồi nói lớn.

''Nơi chúng ta sắp đến là nơi tất cả các môn phái sẽ cùng tụ hội. Từng hành động, từng điệu bộ của các con đều sẽ trở thành thứ để người ta đánh giá Hoa Sơn. Vì vậy nên tất cả… Nhìn đi đâu đấy, mấy cái đứa kia?''

Tất cả ánh mắt đều đồng loạt quay về phía sau.

Nơi đó đương nhiên có ba người có tính cách tệ nhất Hoa Sơn ở đó rồi.

"Hửm? Ta làm sao?"

"...À không, chỉ là."

"Ta chỉ nghĩ là mình phải quay lại nhìn nên."

Thanh Minh bật cười.

''Ầy, các huynh sao thế. Trên đời này làm gì còn ai ngoan hiền như ta. Ta nói có đúng không hai đứa."

'Cha nói mà không biết ngượng mồm!'

'Mẹ mà nghe được câu này chắc bò ra cười quá.'

Trong đầu nghĩ như vậy nhưng Minh Tử và Minh Quy vẫn mỉm cười rồi hết lòng ngợi ca Thanh Minh.

"Cha nói chí phải, trên đời này làm gì còn ai 'hiền lành' hơn cha.''

''Đấy thấy chưa!"

Thanh Minh mỉm cười toe toét nhìn đám Bạch Thiên.

'Ta nghĩ lại rồi, dù có độc ác đến mức nào cũng không thể bằng tên Thanh Minh đó được.'

'Vô Lượng Thiên Tôn, cho dù có là Ma Đầu thì cũng sẽ phải khiếp sợ trước Đại Ma Đầu mà thôi.'

'Ôi những lời giả dối.'

Suốt sáu tháng qua, nhờ sự xuất hiện của cặp song sinh mà giờ trong mắt của họ, sự tàn độc, tàn ác của bộ ba cuồng khuyển đã leo lên một tầng cao mới. Nhiều lúc họ cũng tự hỏi con người có thể sống mà trải qua ngần ấy chuyện hay sao.

Thậm chí, cả đệ tử mới nhập môn chưa được bao lâu là Đường Tiểu Tiểu cũng phải vừa đảo mắt vừa liếc nhìn.

Huyền Linh nhìn họ bằng ánh mắt không thể ấm áp hơn khi thấy sát khí của các môn đồ đang không ngừng dâng lên.

''Nếu đã chuẩn bị xong rồi thì chúng ta xuất phát thôi.''

''Vâng!''

''Mọi người đi đường cẩn thận ạ!''

Khi các đệ tử đứng ở phía trước bước ra, tất cả các đệ tử ở phía sau đều hét lên ủng hộ họ.

''Nếu thua thì đừng có nghĩ đến việc quay về đây.''

''Nếu không các huynh phải bò từ Tung Sơn về đấy. Biết chưa hả?''

''Cứ thử thua đi. Dù chỉ một lần thôi. Đệ sẽ cắt cổ huynh rồi treo lên cây mai đó!''

Các môn đồ mỉm cười trước những lời động viên không thể ấm áp hơn.

''Gì chứ. Cái lũ yếu nhớt này.''

''Lo mà quét sân cho sạch đi.''

Quả là một khung cảnh rất ấm áp. Huyền Tông nở một nụ cười.

'Hoa Sơn tiêu thật rồi.'

Đúng là tiêu thật rồi.

----------------------------------------------------
Hehe mọi người, hôm nay tui sẽ bật mí cho mọi người về hai bé iu của Thanh Minh và Đường Bảo (人 •͈ᴗ•͈)

Nữa nè

Tay nghề kém nên mn đừng chê nha ( ̄ω ̄)

Đoán xem ai là Minh Tử ai là Minh Quy nào (. ❛ ᴗ ❛.)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro