Chương 39

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phùng Kiến Vũ khóc rất nhiều, như thể đã rất lâu rồi hắn chưa được khóc, khóc đến mức cảm thấy khó thở, nước mắt nước mũi không ngừng tuôn trào, vô ý dính hết vào áo sơ mi của Vương Thanh, trong lòng ướt một mảng lớn, khóc đến mức Vương Thanh xót xa. Vương Thanh đứng yên lặng ôm chặt hắn, để hắn mặc sức tung hoành đông tây trong ngực mình, bàn tay ấm nóng vỗ nhẹ trên lưng hắn có biết bao nhiêu dịu dàng, bao nhiêu cưng chiều. Đến khi tiếng khóc nhỏ dần, rồi lặng lẽ dừng lại, Vương Thanh mới nhấc bổng người hắn lên, để hai chân hắn vòng qua hông mình, khuôn mặt nhỏ vẫn áp sát vào vai y, sau đó ôm hắn như thế vào tận giường, hoàn toàn nằm úp sấp lên cơ thể hắn.

- Đại Vũ... - Vương Thanh dùng âm lượng nhẹ hết mức có thể gọi bên tai, âm giọng ngàn phần gợi cảm.

Phùng Kiến Vũ không trả lời, càng xấu hổ càng vùi mặt trốn tránh.

Vương Thanh không gọi lần hai, trực tiếp tách khuôn ngực rắn chắc của mình ra khỏi mặt người kia, nhìn vào hắn. Khuôn mặt đỏ ửng vì khóc, vì xấu hổ của Phùng Kiến Vũ khiến trái tim Vương Thanh đột nhiên trật một nhịp, không hiểu vì sao cũng cảm thấy ngại ngùng không kém.

- Anh, anh đi lấy khăn giấy.

Vương Thanh đem giấy đến, ôn nhu lau chùi sạch sẽ khuôn mặt của hắn.

- Áo cậu... Xin lỗi... - Phùng Kiến Vũ nhìn thấy thành quả của mình tràn lan trên ngực Vương Thanh thật cảm thấy có lỗi, hình như, cái áo đó cũng không phải dạng rẻ tiền ....

- Không sao. Chút nữa anh đem giặt là được. Cũng trễ lắm rồi. Em mau ngủ đi.

Phùng Kiến Vũ ngơ ngác nhìn y, y không muốn nói gì nữa sao?

- Nếu em cảm thấy không ổn, anh sẽ ra ngoài ngủ. - Vương Thanh nhìn biểu cảm trên gương mặt hắn, liền sợ hắn cảm thấy không thoải mái. Mặc dù như vậy nhưng trong lòng lại có cảm giác nhức nhối, hắn có phải còn ghét y hay không?

Phùng Kiến Vũ nghe y nó thế, liền cảm thấy mất mát:

- Không, không phải...

Vương Thanh nhíu mày nhìn hắn, trên khuôn mặt là biểu cảm khó hiểu:

-Hm?

Phùng Kiến Vũ biết mình lỡ lời. Lại né tránh ánh mắt của Vương Thanh:

- Giường, còn rộng lắm...

Vương Thanh ngay lập tức bắt được tín hiệu. Thế nhưng, hắn còn muốn trêu người này một chút:

- Em có thể lăn qua lăn lại, ngủ một mình rất thoải mái, không phải tốt hơn sao?

Phùng Kiến Vũ trong lòng mắng thầm Vương Thanh đần thối, dù vậy hắn vẫn mong cầu y:

- Cậu, đêm nay, cậu ngủ ở... đây. 

Vương Thanh trong lòng một mảng ác đạo, vô cùng đắc ý. Nhanh chóng đi thay quần áo, chui vào chăn ấm vòng tay ôm người nọ vào lòng.

- Lần sau, em đừng nói như thế nữa.

Phùng Kiến Vũ không đáp, để mặc hắn ôm mình.

- Anh thật sự rất đau lòng.

-...

- Có lẽ hiện tại anh chưa đủ năng lực để em có thể tin tưởng anh hoàn toàn. Anh nhất định sẽ cố gắng hơn, không để em phải chịu thiệt thòi nữa. Cho đến khi em có thể chấp nhận được, anh sẽ không ép buộc em phải công nhận anh. 

-...

-Anh thật sự xin lỗi, tối hôm đó anh không nên kích động như vậy.

- Anh hy vọng một ngày không xa, em có thể kể hết cho anh biết những chuyện đã xảy ra với em.

Phùng Kiến Vũ trong lòng một trận rung động lớn. Vương Thanh thật sự yêu hắn nhiều đến mức nào? Liền có thể bao dung cho hắn đến như vậy? Lần cãi vã này, rõ ràng người gây chuyện là hắn, cuối cùng hắn chưa kịp xin lỗi thì người kia đã dễ dàng nhận hết lỗi như thế? Phùng Kiến Vũ xoay người, đôi mắt to tròn nhìn y, làm một hành động mà Vương Thanh không thể ngờ đến. Hắn chủ động hôn y, còn là hôn môi... Vương Thanh từ kinh ngạc chuyển qua trấn tĩnh, cuối cùng vứt bỏ lý trí đáp lại người kia vô cùng nhiệt tình. Đến khi thở không thông nữa mới luyến tiếc dứt ra. Vương Thanh hoàn toàn cố chịu đựng không phát dục, trầm giọng nhắc nhở:

- Đừng làm loạn... Ngủ đi... 

- Cảm ơn...vì đã trở về... 

Âm thanh mỏng đến mức chỉ cần một cơn gió nhẹ lướt qua cũng thổi bay đi mất, vậy mà Vương Thanh vẫn nghe rõ từng chữ từng chữ một, liền đem khắc sâu vào tâm can, ấm áp đến xương tủy.

___________________________

Sáng hôm sau đã là thứ bảy. Vương Thanh tỉnh dậy, trong vòng tay vẫn giữ chặt người nọ. Nhìn ngắm hắn một chút, ánh nắng sáng sớm khẽ vương trên hàng mi cong cong, đôi môi đỏ khẽ hé mở, bên trong còn mập mờ lưỡi nhỏ hồng hồng...

Vương Thanh nhìn tại điểm kia, cổ họng không ngừng khô lại, yết hầu di chuyển lên xuống, ánh mắt vô cùng gian tà. 

Nhịn. Không nhịn. Nhịn. Không nhịn. Nhịn. Không nhịn.Không nhịn.Không nhịn...

Thôi thì, hôn một cái, một cái thôi...

Vương Thanh cuối xuống hôn nhẹ một cái lên môi người kia.

Hay là, thêm cái nữa? Cậu ấy chưa tỉnh, chắc sẽ không biết!

...

Phùng Kiến Vũ thật ra đã tỉnh dậy so với Vương Thanh còn sớm hơn. Âm thầm ngắm người đang ôm mình ngẩn người đến quên mất thời gian, lúc Vương Thanh sắp tỉnh dậy, hắn liền sợ bị y phát hiện nên mới giả vờ ngủ tiếp. Nhưng mà.... y quả thật rất biết tận dụng tài nguyên sẵn có, liên tục ... khụ ... khụ .. như vậy, rất là, hm, LƯU MANH A!!!!

Vì thế, Phùng Kiến Vũ mới lần nữa... tỉnh dậy. Mở mắt ra đã thấy nụ cười chói chang hơn cả mặt trời của y, quả thật rất muốn đánh cho một cái!

- Tỉnh rồi?

-Ừm.

- Chúng ta hôn chào buổi sáng nào!

Phùng Kiến Vũ bị ăn đậu hủ đến lỗ vốn như thế, đã vậy còn bị bắt phải khuyến mãi cho tên địa chủ kia, có đời nào mà chịu! 

- Cậu chưa tỉnh? Đi đánh răng đi!

Sau đó lạnh lùng nhảy xuống giường, một mạch tiến thẳng vào nhà vệ sinh. Vương Thanh chỉ còn biết mếu máo, rốt cuộc người này so với người hôm qua ôm y khóc, ngại ngùng chủ động hôn y ... thật sự là cùng một người sao? 

- Đại Vũ, sáng mai chúng ta sẽ đi thăm trại trẻ mồ côi, em cùng đi chứ?- Vương Thanh vừa hỏi, vừa chủ động cắt miếng bò bít-tết trên dĩa của Phùng Kiến Vũ.

Nghe đến trại trẻ, lập tức hai mắt hắn sáng trưng. Đúng thật hắn rất thích trẻ con!

- Cùng Hạ Nghi với Đậu Đậu sao?

- Đúng vậy!

" Nhưng mà, Hạ Nghi có vẻ không thích tôi đi cùng ..." Phùng Kiến Vũ nghĩ thầm, hoặc có lẽ do hắn đã suy nghĩ quá nhiều...

- Em có muốn đi mua ít quà cho bọn nhóc không?

Lại nghe nhắc đến trẻ con, Phùng Kiến Vũ lập tức quẳng hết đám suy nghĩ vớ vẩn kia ra sau đầu:

- Được! 

- Vậy thì ăn nhiều một chút. - Vương Thanh vừa nói, vừa cắt thêm nửa miếng thịt cùng nửa phần khoai tây chiên của mình đem qua dĩa của Phùng Kiến Vũ, tự nhiên như thể chốn không người đút hắn ăn thêm Địa Tam Tiên, sau đó còn lấy giấy ướt lau miệng cho hắn. Vương Thanh à, anh muốn giành lấy danh hiệu Bạn Trai Của Năm đến vậy sao ?????

-----------------------------------------------------

Sinh nhật Vũ Vũ đến rồi!! Chúc mừng sinh nhật anh~~ Hy vọng sau này sau này nữa anh vẫn sẽ là idol của bọn em~ Chaiyo my love~~

Tui đã cố kiệt sức luôn rồi, khụ khụ, tui nghĩ mình nên đẩy nhanh tiến triển một chút, gần 40 chương rồi mà vẫn chưa có chuyện ĐẶC SẮC kia, ây goo~~~ thật bất tài nha... TT^TT



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#đammỹ