Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Truyện chỉ đăng trên wattpad của DuatPhien
___________

Mây trời xanh, gió hiu mát, nắng dịu dàng, trăng trầm ngâm...

Haizz lòng tôi lại nhớ em rồi.

Thời gian thật kì diệu nhưng cũng thật xót xa.

Người ta thường bảo, thời gian sẽ xóa mờ tất cả.

Nhưng sao, 4 năm rồi tôi vẫn chẳng thể quên em - cô gái tháng tư của tôi.

Bên khung cửa sổ, cây dương cầm màu gỗ ván cùng chàng nhạc sĩ nhỏ và bản tình ca quen thuộc.

Nhưng mà, em đâu rồi? Sao em chẳng ngồi cạnh nghe tôi đàn nữa vậy?

Nói đến đây, lòng tôi như chết lặng. Tôi đã ngàn lần dặn lòng mình là phải quên em đi nhưng tim tôi, nó đã phản bội tôi rồi.

Đến cuối cùng, thì trái tim tuy trong lòng ngực tôi nhưng nó luôn vì người khác mà đau rát.

- 4 năm trước, cụ thể là 24/04/2018

Bệnh viện Đại Học Y Dược HCM

Tỉnh rồi, tỉnh rồi - tiếng gia đình tôi hét vang.

Tôi tỉnh lại sau cơn mê dài đằng đằng với chiếc băng quắng quanh mắt.

À, tôi quên nói đó là ca phẫu thuật thay giác mạc của tôi. Cơ hội nhỏ nhoi để tôi tìm lại ánh sáng thêm lần nữa.

Khi tỉnh dậy đầu nhức lên từng cơn, chả nhớ được gì.

Tôi ghét sự ồn ào cực nhưng họ cứ la lên, tôi thấy mệt nên đã thét lên.

Im.

Không gian bỗng dưng tĩnh lặng, tôi lay hoay tìm nghe giọng nói quen thuộc nhưng chờ hoài, chờ hoài chẳng thấy.

Lúc đấy, tôi cứ nghĩ em còn giận tôi nên không đến. Lòng tôi còn bảo khi nào tháo băng tôi sẽ tìm để xin lỗi em.

Tôi sẽ xin lỗi mà... Sẽ xin lỗi mà...

3 tháng sau đó tôi tập trị liệu để hồi phục, tôi đã cố gắng thật nhiều cho mau khỏe về tìm em.

Rồi ngày ấy cũng đến, ngày tôi tháo cái băng phiền toái kia ra.

Điều chẳng ngờ, khi thế giới xung quanh tôi bừng sáng cũng là ngày ánh mặt trời trong trái tim tôi lặn mất.

Đó là lỗi của tôi, dẫu chẳng ai nói đến...

Tôi đã chạy nhanh đi đến nhà em.

Người mặc âu phục đen, trông cũng rất chi và này nọ, trên tay ôm bó hoa Hướng Dương vàng ôm.

Tôi đứng trước nhà em và cắt tiếng gọi.

Nhược Y.

Tôi nhấn chuông và núp vào một gốc đợi em mở cửa.

Chỉ tiếc là lần này không phải em mà mẹ đi xuống. Chưa kịp nói điều gì thì mẹ chạy lại ôm chầm lấy tôi rồi bật khóc, mắt mẹ đã xưng to.

Tôi còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, tôi ngơ ngơ ôm mẹ vào lòng và vỗ về.

Nhược Y đâu rồi ạ, con đến để...

Lúc này, tôi như đứng hình, tâm trí tôi trống rỗng.

Tôi quỵ gối xuống, nước mắt từ khi nào rơi dài trên má, lòng ngực như bị xé tan.

Trước mắt tôi là tấm ảnh em. Em vẫn cười rất tươi trong chiếc áo dài em hằng mong chỉ tiếc là tấm ảnh đấy là hình thờ của em.

Tôi như điên loạn lên, làm sao để bình tĩnh được đây?

Haha, mẹ đùa con đúng không?

Ba ơi ba nói đây không phải sự thật đi.

Mẹ.

Ba.

Chuyện gì vậy? Có chuyện gì vậy?

Ai đó làm ơn nói cho con biết đi?

Mọi người đùa con đúng không?

Đừng đùa vậy mà, không vui đâu.

Tôi chạy về phía phòng em. Nhược Y, chị ơi, em đây... em đây này... - Tôi la vang trong căn phòng vốn từ lâu đã hoang tàn.

Tại sao vậy? Giọt nước mắt của tâm hồn nhỏ bé, xơ xác nay chỉ còn nỗi u buồn cứ thế mà lăn dài trên mí.

Làm sao có thể chấp nhận được đây, bảo tôi sao chấp nhận đây. Cái con người mà tôi muốn thấy nhất khi tỉnh dậy chỉ là nhành hoa tan.

Tôi cần biết lí do, đúng vậy!

Tôi cần lí do.

Tôi tung cửa và chạy đi mất, lúc đấy cũng hơn 21h...

Đưa bước chân lẻ loi trên con phố nhỏ, tôi vẫn tự trấn an mình đó chỉ là cơn mơ... Chỉ là mơ...

Tôi cần biết sự thật...

Tút... Tút... Anh nghe.

Tại sao vậy anh? Lí do là gì?

Anh: em biết rồi à, em không nhớ gì sao?

Nhớ... Đầu tôi đau lên từng cơn, những kí ức hỗn loạn cứ thế ùa về... " Đừng! "

Ngẩn người trong chốc lát.

Em nhớ rồi...

Tôi bước về ngồi nhà u tối từng ngập tràn tiếng cười ấy.

Giờ chỉ còn mình tôi với tôi, lạnh lẽo, tối tăm.

Chết rồi, chị đi mất thật rồi...

Bước về hướng cây piano cũ, từng kĩ niệm cứ thế ùa về...

"Ơ sau có bài Âm thầm bên em em đánh mãi thế"

"Tại em thích"

"Đánh bài Một Triệu Khả Năng đi"

"Hong, năn nỉ em đi"

"Hong bao giờ - nhéo má tôi rồi đi về đứng một gốc"

"Tiếng piano vang lên, 'Trời đất bao ta như ẩn chứa cả triệu khả năng...' "

"Tôi đang tận hưởng cảm giác được chị cười rồi chạy lại ôm tôi vào lòng"

"Biết em thương chị nhất mà"

"Hong hề nha, tại muốn nghe thôi"

"Haha, mặt em đỏ hết rồi kìa"

"Có đâu, do ánh chiều tà chứ bộ"

"Tôi và chị nhìn nhau rồi cười vang"

Lượm nhặt từng mãnh kí ức nay chỉ còn nỗi hoang tàn mà lòng như bị xé nát, tâm tôi từ ngày hôm ấy cũng chết rồi.

Mở nắp cây piano lên thì thấy dưới đó là chiếc máy nghe nhạc cũ.

Bài hát thân thuộc được vang lên, tôi định vươn tay tắt nó đi thì nghe thấy tiếng chị... Tiếng chị nói... Những âm thanh yếu ớt...

"Chị... Chị xin lỗi... Xin lỗi em cô bé bé của chị. Có thể khi nghe nó thì chị đã đã không còn ở đây nữa...nữa rồi. Chị chưa...chưa tặng quà sinh nhật cho em...em đúng hong. Chị...chị tặng tặng cho em đôi mắt này nhé, em em phải giữ nó và và nhìn thật thật nhiều nhìn thay chị nữa, em bé của chị của chị phải sống tốt tốt nhé,... Chị yêu... "

Chị ơi.

A - tiếng thét lớn của tôi, một con người suy kiệt.

Âm thanh những món đồ vỡ cũng theo đó mà vang lên, tôi đập nát hết thứ này, rồi sang thứ khác.

Mấy ai hiểu được tôi lúc này! Tâm can, lí trí, con tim nứt nẻ rồi suy tàn.

Cảm giác như cả thế giới đang phản bội tôi hay chính con tim này nó đã phản bội chính mình.

Khi nhìn thấy tấm ảnh tôi và chị bị vỡ, tôi mới bừng tỉnh lại.

Ôm lấy tấm hình đầy mãnh vỡ vào người, dù tay rỉ máu tôi vẫn cố giữ nó thật chặt.

Chị ơi, chị đâu rồi...

Em xin lỗi mà...

Những mãnh kí từ hạnh phúc ùa về trong phút giây u tối làm tôi đau đến tê tâm.

Bước chân chầm chậm dẫm lên những mãnh vỡ trên sàn bước về phía cây dương cầm.

Bài hát Một Triệu Khả Năng được cất lên, đó cũng là lần cuối cùng tôi chơi bài đấy.

Chẳng biết mọi người từng trải qua cảm giác bước đến đâu, chạm cái gì, nghe ai nói... Thì từng kỉ niệm về người con gái tôi thương nhất cả cuộc đời lại ùa về.

Dặn lòng phải mạnh mẽ bước đi nhưng tâm thì vỡ tan xơ xác...

Chị ấy từng nói: "Giữa vũ trụ bao la này nếu như phải đợi, người chị ấy đợi nhất định sẽ là tôi..."

Thử hỏi kiếp sau là gì?

"Là khi ta đặc những hy vọng nhỏ nhoi, cuối cùng của kiếp này. Vào một cuộc đời mới vô định mang danh kiếp sau"

Haha.

Sau thời điểm đấy, tôi đã thay đổi rất nhiều. Có thể nói là trờ thành một con người mới.

Chả biết mọi người có tin không, 2 năm sau đấy tôi hoàn toàn không cất một tiếng nói nào, lạnh lùng và tàn nhẫn hơn trước.

Tôi thấy như vậy cũng tốt, cứ nhàn nhàn qua ngày. Chả ai nhắc đến tôi và tôi cũng thế.

Cho đến một ngày, anh tôi tát tôi và nói:

"M như vậy Nhược Y vui không"

"Tồi tệ, nó cho mày đôi mắt để mày nhìn mọi thứ, để mày sống vui hơn"

"Chứ không phải đứa nhu nhược như bây giờ, mày tự suy nghĩ đi."

Tôi vẫn ngồi đó im lặng, anh tôi thì lẳng lặng bước đi.

Quá khứ tôi như vậy, ai mà nói chuyện, ai lại đi làm bạn với kẻ giết người đây - tôi nghĩ.

Đổ vỡ của 4 năm trước đến giờ vẫn làm tôi ám ảnh khi nhớ về.

Từng lời thị phi, ác ý cũng nhiều vô kể. Để tôi nhớ xem "Kẻ giết người", "Súc vật"...

Nhưng em sẽ đứng lên mà, chị tin em nhé!

Thời gian sau tôi bắt đầu nói lại tuy ít thật.

Tôi sống tích cực hơn, nhìn về tương lai, nhìn về nơi chân trời phía xa và cười nhìn chị.

Một năm sau đó, tôi có người bạn đầu tiên, sau đó là những bạn mới.

Tôi học cách cười, học cách tự tin, khi buồn tôi sẽ ngân vang câu hát, hát xua tan nỗi nhớ chị hay cũng có thể hát để gửi về nơi xa cho chị nghe.

Đôi lời: Đây là câu chuyện cuộc đời của mình, mong mọi người sẽ đón nhận nó. Chúc mọi người có buổi đọc truyện vui vẻ.
________
Truyện chỉ đăng trên wattpad của DuatPhien

Hết chương 1. Tác phẩm: Tự Sự.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#tựsự