10 năm, chúng mình đã làm được

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau từng ấy năm, cuối cùng chúng mình cũng thực hiện được lời hứa khi xưa rồi em nhỉ?!

Ngày yên bình của mùa hè tháng 6.

Ngày mà em đẹp nhất, mặc trên người chiếc váy cưới em rất thích, chiếc váy in sâu vào tâm trí anh mỗi lúc ta ngang qua.

Ngày mà ngôi nhà em rực rỡ toàn hoa hồng với ba màu trắng, hồng và cam làm chủ đạo, nhớ xưa em nói: “Mình nói thế để có động lực cố gắng anh nhỉ”. Anh để mãi trong lòng từ ngày đó, từng chữ một. Năm đó anh còn nói: “Để bù cho cái thanh xuân vất vả của em nữa”.

10 năm yêu nhau từ còn ngồi ghế nhà trường, tôi chưa thấy em lười biếng, em nói lớp sáu đã đi rửa ly quán cà phê lấy tiền đi học để mẹ đỡ lo. Trong em luôn rất cố gắng và tự lập, trong 10 năm đó tôi thấy và rất hiểu cho sự vất vả, chịu khó của em.

Còn anh, cậu thanh niên năm đó hay đến tận bây giờ cũng có muốn gì hơn, ngoài thấy người mình yêu mặc chiếc váy cưới xinh đẹp trong ngày trọng đại chứ.

Mọi thứ như thế chẳng phải đang diễn ra sao? Em bước lên sân khấu sau lời dẫn anh MC: “... xin mọi người một tràng pháo tay”

Tiếng nhạc rộng ràng vang lên

Tiếng vỗ tay chúc mừng

Tiếng ly mừng chạm vào nhau

Cùng tiếng chào hỏi hai bên họ hàng

Không khí thật khó để ai đó tập trung kiên định về một hướng không thể nào chớp mắt như tôi, em rất xinh đẹp, như một nàng thơ đến từ trời Tây đang bước vào lễ đường, nó mộc mạc làm sao. Tất cả khung cảnh đó lại kéo hồn tôi vào giấc mộng, đôi mắt rưng rưng ướm lệ...

Rồi ai đó kéo tôi về, khi tay có người chạm vào “Anh Khương”, tay vội gạt đi giọt nước mắt còn trên khóe. Em gái em.

- Cua à em, hôm nay xinh quá, anh xém nhằm là cô dâu.

Em ấy cười tươi rồi hỏi:

- Anh dạo này khỏe không? Về lúc nào sao không nhắn cho em?

Tôi đáp:

- Anh khỏe, anh về lúc sáng cũng mới tới đây thôi.

Cua tiếp câu chuyện với giọng nhẹ nhàng lại:

- Đừng buồn quá nhe anh, chuyện gì rồi cũng qua. Chị thấy anh, nên kêu em ra đây.

Tôi giật mình trả lời:

- Anh đứng trong góc thế này chị cũng thấy nữa sao? Nhân vật chính mà rảnh để nhìn xung quanh luôn hả?

Cua đáp với giọng hồn nhiên:

- Anh quên là anh đứng ở góc này bao nhiêu năm rồi hả? Với từ sáng chị cứ để ý ra đây suốt thôi.

Tôi như chết lặng đi giữa đất trời bao la, một lần nữa những giọt nước mắt lại rưng rưng trong đôi mắt.

Cua nói tiếp:

- Bữa chị điện thoại cho anh, nghe chị nói với em: kêu anh đừng về sợ ảnh hưởng công việc, với chị sợ thấy anh chị không kìm chế được cảm xúc. Rồi chị nói thế nào anh cũng về.

Tôi nén tất cả cảm xúc lại trả lời Cua:

- Thôi anh về, ghé thăm nhà ăn bữa cơm gia đình, rồi anh quay lên Sài Gòn lại, em vào đi.

- Em cũng không biết nói gì ngoài khuyên anh đừng buồn.

- Anh không sao đâu, chuyện qua hai năm rồi. Anh về nhìn ngày chị xinh đẹp nhất xưa giờ anh chưa được nhìn thôi, chứ cái ngày vất vả thì nhìn bao nhiêu năm anh chán rồi.

Tôi quay đầu xe lại và nói tiếp:

- Anh về, em vào đi, nói với chị anh chúc chị trăm năm hạnh phúc, hôm nay chị xinh đẹp lắm, những gì anh và chị muốn vào ngày cưới lúc xưa nay đạt được hết rồi nhé...

Xe nổ máy chờ tôi, còn tôi như vẫn còn xao xuyến mãi nơi này, nơi tôi và nó đã lớn lên cùng nhau suốt 10 năm.

- Anh gửi lời hỏi thăm ba mẹ luôn nhe em.

Tôi rời đi với vẻ gấp gáp tay chân cuống cuồng, nhưng lòng thì nặng trĩu, tâm trí nó đã lang thang chốn nào rồi.

Tôi không nhớ chúng ta bắt đầu thấy nhau từ khi nào, cũng chẳng nhớ nó kết thúc tại đâu? Tôi chỉ nhớ chúng ta đã đi cùng nhau trên hành trình giới hạn này là 10 năm. Không quá dài cho một cuộc tình, nhưng đủ đau cho những lần phải lau đi ký ức của chúng ta bất chợt rơi ra từ khóe mắt.

Hôm nay dù vui hay buồn thì cũng cảm ơn em.

Cảm ơn đã xuất hiện trong cuộc đời anh.

Cảm ơn đã bướng bỉnh đến ngu ngốc mà ở bên anh lâu đến thế.

Cảm ơn đã tặng cho anh hạnh phúc.

Từ hôm nay, nhất định phải luôn nở nụ cười và sống thật hạnh phúc nhé...

Tạm biệt em!

Cuối cùng sau 10 năm chúng tôi cũng đã thực hiện được những ước nguyện lúc xưa đã nói cùng nhau, tôi sẽ nhớ về mỗi lúc rảnh, nhớ về thanh xuân của mình đã bất chấp yêu nhau, chúng mình đã yêu nhau hết mình, mà có lẽ cả quãng đường sau này sẽ không có được.

------------------------------

*Tên các nhân vật trong truyện đã được thay đổi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro