Ngày đó

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày chúng mình nói chia tay nhau qua dòng tin nhắn ngắn ngủi trên màn hình điện thoại, anh còn không dám tin đó là sự thật, hai hàng lệ anh cũng bất chợt rơi theo từng con chữ mình đọc. Trong giây phút đó anh ước mình trẻ con đi để nài nỉ, níu kéo cuộc tình này. Nhưng anh không thể trẻ hóa mình được cứ thế giam mình trong căn phòng mặc lệ cứ tuôn.

Ngày hôm sau, anh vẫn sinh hoạt và làm việc như mọi hôm. Anh làm việc trong vô thức, cố gắng đối diện với mọi người bằng nét mặt vui tươi. Đôi lúc lại bỗng trở nên yếu đuối phải trốn mình vào nhà vệ sinh mà khóc. Tối hôm đó anh mượn hơi men để mạnh mẽ hơn, nhưng không em à! Càng say anh lại càng yếu đuối, nghĩ về em rồi đâm ra chán đời. Đêm đó anh chẳng còn tha thiết muốn sống tiếp nữa, trong cơn say anh phóng với vận tốc cao về nhà, anh như bố đời chả thèm tránh né một ai, trong phút chốc không làm chủ được tay lái anh đã ngã xuống bên đường. Cũng may là có hai thằng nhậu cùng chạy theo sau kè anh về nhà, sáng tĩnh cũng chỉ bị xay xát một vài nơi.

Một tuần sau, anh đi đâu ai cũng hỏi về em. Anh chỉ biết nói dối rằng: "Em có công việc không đi cùng với anh được", "Chuyện chúng mình vẫn ổn" rồi lại giả vờ vui vẻ như không có chuyện gì.

Hai tuần sau, những tấm hình chúng mình từng chụp cùng nhau vẫn còn rất nhiều trong máy. Anh nghĩ mãi vẫn không thông rằng hai ta đã chia tay. Do dự thật nhiều, vẫn không nở lòng xóa chúng.

Một tháng sau, anh quyết định nghỉ việc rời xa nơi này. Nơi đã gắn bó với anh từ khi sinh ra, nơi chứa đầy kỷ niệm của chúng mình, chỉ cần nhìn đại vào nơi nào đấy thôi thì hình ảnh của em cứ hiện ra trong đầu. Anh lên Sài Gòn bắt đầu công việc mới, chỗ ở mới và một vài người đồng nghiệp mới. Anh nhút nhát chốn tránh tất cả, đổi mới hoàn toàn cuộc sống mình để có thể quên được em.

Một năm sau, anh về thăm quê gặp lại một vài người bạn cũ, anh nghe họ nói giờ em đã có người yêu mới. Người ta lớn tuổi hơn anh, sự nghiệp tốt hơn anh. Người ta thường đưa đón em bằng ôtô, anh không biết mình nên vui hay nên buồn nữa, rồi cứ cười cười lãng đi việc đó.

Hai năm sau, anh nghe tin em chuẩn bị kết hôn với người ta. Ngày hôm đó bỗng nhiên ký ức ngày xưa lại hiện về, nước mắt anh lại cứ thế tuôn ra. Anh cứ cầm điện thoại trên tay định gọi chúc mừng em nhưng có điều gì đó ngăn anh lại. Ngày em lên xe hoa, anh bỏ hết công việc bắt xe về quê, cố núp mình vào ven đường ở xa xa đứng nhìn em lần cuối. Nhìn thanh xuân của anh đang nắm tay người ta bước lên làm lễ, vậy là chúng ta thật sự xa nhau rồi. Chuyện tình mình mãi thuộc về quá khứ xa xôi...

Nhân duyên chúng mình bắt đầu từ một ánh nhìn, kết thúc cũng chỉ bằng một ánh nhìn lén lút của anh. Ngày em đẹp nhất, ngày em mãi không thuộc về anh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro