Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ừm trước khi vào chương mới thì mình Warning nhẹ nha là chương này có H, nên ai không muốn đọc thì có thể next nha, mình biết một số bạn thích thanh thủy nhưng mình không có thịt là không chịu được :)))

Okielah, nào cùng tận hưởng tiểu Liên, í lộn bữa tiệc đầy thịt này thôi ;)

------------------------------------------

Chương 9.

"Hừ, tên tiện nhân kia cũng quá đáng lắm rồi, sáng tối cùng Hoàng Thượng ở chung, không biết hắn ta đã dùng yêu thuật gì để quyết rũ Hoàng Thượng." Một nô tỳ trong cung Ngự Uyển một bên vừa nói vừa quạt cho Hoàng Hậu.

"Nương nương, người là Hoàng Hậu, người phải dạy dỗ cho tên nam sủng đó một bài học". Ả nô tỳ dùng giọng nói ghen ghét như muốn thay cho Hoàng hậu bóp cổ giết chết Bạch Liên ngay lập tức. Mà Hoàng hậu chỉ ngồi đó, tay siết chặt lại, móng tay đâm sâu vào thịt trong lòng bàn tay, nhưng nàng cứ như không biết đau mà càng lúc càng bấu sâu hơn vào da thịt.

"Câm miệng, ta làm gì còn cần ngươi chỉ dạy?" Nàng quát nhẹ, nhưng câu nói làm cho ả nô tỳ sợ tới mức quỳ xuống van lạy xin tha tội.

"Ra ngoài." Nàng chán ghét nhíu mày, ra lệnh cho nô tỳ ra ngoài, lúc này đây, nàng chỉ muốn ngồi một mình cẩn thận suy nghĩ. Tại sao lại như vậy?! Rõ ràng mọi chuyện không nên xảy ra như thế?!

--------------------------------------------------------------

Ở trong ngự thư phòng, vị Hoàng đế anh minh thần võ của Nam quốc đang đè một mỹ nam tử lên bàn hôn môi.

"Ưm..m..m.." Tiếng rên khẽ vàng ra từ trong miệng y phát ra, nhưng lại bị chặn bởi nụ hôn đột ngột kia. Lưỡi hắn chen vào trong miệng y, cuốn lấy lưỡi của y, hắn khuấy động cả vòm họng của y. Tách. Tiếng hai đôi môi tách rời ra, sợi chỉ bạc vẫn còn vương trên môi hai người. Trán hắn đụng nhẹ vào rán y, nhìn gương mặt đỏ ửng và vẻ mê man chưa thoát khỏi sau nụ hôn kia.

"Thích trẫm làm như vậy không?" Giọng hắn trầm đục vang lên.

"Ân, thích." Giọng y vẫn trong trẻo trả lời hắn, thế nhưng lại mang thêm một chút tình sắc.

Từ ngày hắn dạy y viết tự, và dạy y nói, đến nay y đã có thể nói được một vài từ đơn giản. Thật ra, y có thể nói nhiều hơn, bởi vì y rất thông minh, dạy đến đâu là nhớ đến đó, nhưng do hắn rất chiều y, y chỉ cần biểu hiện sắc mặt là hắn đã hiểu nên không cần y nói ra. Vì thế, chỉ khi nào hắn muốn, y mới mở miệng nói chuyện.

Tay hắn luồn vào y phục của y, sờ lên hai điểm nhô lên. Hắn kéo vạt áo của y ra, ngắm nhìn hai điểm đỏ đã cứng lại vì nụ hôn ban nãy. Hắn cúi người xuống mút nhẹ lên một hạt bên phải, tay còn lại bóp lên hạt bên trái.

"Ân... a ....a.... ưm...mm..." Y rên rỉ, để cho hắn muốn làm gì thì làm, tựa như y muốn dâng hiến bản thân lên cho hắn vậy.

"Ngoan, gọi Quân." Hắn dứt ra để nói với y, đầu ti của y còn loáng lên nước miếng của hắn.

"Quân, ưm...m.... aaa....a." Y là một bé ngoan, nên hắn nói gì y đều nghe theo.

"Ân, Liên nhi rất ngoan. Như thế thì phải thưởng cho tiểu Liên nhi, chịu không?" Hắn cười nói.

Y nhìn hắn, gật đầu. Tuy y không hiểu tại sao hắn lại làm như vậy với y, nhưng thấy hắn vui, y cũng vui theo, nên y không từ chối hắn. Y cũng có cảm giác rất thích khi hắn làm vậy với y.

Hắn cởi từng kiện áo trên người y xuống, hôn lên từng tấc da thịt của y, vừa non mịn lại đàn hồi rất tốt, hắn thích nhất là phần thịt ở mông y, làm cho hắn bóp mãi vẫn không dừng lại được.

Hắn đưa tay sờ lên nơi đã hơi ngạnh kia của y, bóp nhẹ phần đầu, liền có một chất dịch chảy ra, thấm ướt ra cả quần ngoài. Hắn liền thuận theo mà cởi hết đồ của y ra, môi hắn đi tới đâu thì nơi đó liền xuất hiện một vệt đỏ, chứng tỏ người này thuộc về hắn.

Tay hắn lần mò xuống nơi mềm mại kia, đưa một ngón tay vào dò xét thử.

"A" Y giật mình vì có vật lạ đi vào nơi kia của mình. Y uốn éo thân mình nhằm xóa tan cảm giác kì lạ kia.

"Liên nhi ngoan, thả lỏng ra nào, đừng gồng." Hắn ôn nhu ghé vào bên tay y dỗ dành. Hắn vừa nói vừa tiến sâu ngón tay vào bên trong thân thể y, hắn tìm môi y hôn lên để phân tán lực chú ý.

"Ưm... a ...a..." Y rên khẽ, rồi cố gắng thả lỏng thân mình cho hắn dễ tiến sâu vào hơn. Y có thể cảm nhận được đã ba ngón tay của hắn bên trong cơ thể mình, không đau nhưng lại trướng trướng khó chịu.

Long căn của hắn đã trướng đến đau, hắn vội giải khai khố hạ, rồi đâm thật mạnh vào tiểu huyệt đã được mở rộng đến mềm mại kia.

"Ưm.." Hắn ngân khẽ vì độ chặt, bao trọn cả phân thân hắn, làm hắn vui sướng đến phát điên.

"A...a... Quân..n... hức...c..c" Y trợn to mắt vì đột ngột bị xâm nhập, nước mắt sinh lý chảy xuống, ủy khuất gọi tên người đang trên thân thể mình tác loạn.

"Liên nhi, ta yêu ngươi." Hắn đã tiến vào cơn cuồng loạn, ra sức đè ép người dưới thân, thủ thỉ lời tận đáy lòng của hắn. Hắn hôn lên đôi môi đang mím chặt của y, dưới thân càng ra sức đâm rút.

"Ưm..m... Quân... Quân.. Quân.." Mỗi một lần bị hắn tiến sâu vào thân thể, y đều gọi tên hắn, tay y choàng lên cổ hắn, bấu vào lưng hắn, mồ hôi trên trán y nhễ nhại vì đau, mắt y đỏ ửng, môi y bị hắn hôn mút sưng lên.

"A...a...ưm.." đột nhiên một luồn tê dại xẹt qua khi hắn đỉnh vào một điểm bên trong cơ thể y.

"A.. là ở đây sao, thích không?" Hắn đã nhận biết điểm vui thích trong cơ thể y, ngay lặp tức liên tục đâm sâu vào điểm đó của y.

"Hức.c.c.... a... quân....hức" Y đã cảm nhận được vui sướng kì lạ, càng ôm chặt người bên trên, hai chân quấn quanh eo hắn, khóe mắt y ướt át.

Hắn lấy tay cầm chặt lấy tiểu Bạch Liên vuốt ve lên xuống, dưới thân càng đong đưa nhanh hơn.

" Liên nhi a, Liên nhi của ta." Hắn đã không còn xưng trẫm nữa, giờ đây hắn chỉ là một người bình thường yêu thương tình nhân của mình, hắn cũng không còn là một vị đế vương cô độc nữa. Hắn đẩy thật sâu vào nơi ấm áp kia, rồi mạnh mẽ phun ra long tinh.

"A...aaa" tiểu Bạch Liên dưới sự vuốt ve và cú thúc sâu đến tận cùng cũng run rẩy phun ra tinh dịch của mình. Một mùi xạ hương cùng với mùi thoang thoảng của hoa sen nhanh chóng phân tán ra khắp thư phòng.

Hắn ôm lấy người trong lòng, ngắm nhìn gương mặt đỏ ửng, yêu dị, vẻ mặt mê say như chưa thoát ra khỏi khoái cảm mà hắn đem lại. Hắn hôn lên đôi môi mình đã thưởng thức qua rất nhiều lần kia, hắn hôn thật chậm rãi như muốn tận hưởng khoảng khắc sung sướng này. Đây là cả thiên hạ của hắn, là bảo vật quý giá nhất mà hắn muốn giam giữ ở bên mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro