Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cuối cùng cũng có thể chạm đất đi bộ, Mạnh Nhiễm cảm thấy mình cứ như là học sinh mới ấy.

Lúc theo Ô Trường Liễu và Bạch Thu Vân đi ra, thậm chí còn không nhịn được nhảy hai cái.

Cũng may thân thể bây giờ của hắn, nhìn qua mới chỉ mười sáu tuổi, chính là tuổi tác thích hợp vui đùa. Tuy không thu hút sự chú ý, nhưng lại chọc cho Bạch Thu Vân cười rộ lên.

Suy nghĩ một chút mình trên thực tế đã hai mươi sáu tuổi, Mạnh Nhiễm bị cười liền nghiêng đầu sờ sờ mặt, ho khan một tiếng khôi phục vẻ nghiêm nghị.

Ba người Tống Tỉ chờ ở cửa hông, thấy Mạnh Nhiễm tự đi ra ngoài, Uyển Vãn hỏi trước: "Chân của sư huynh đã ổn chưa?"

Thật ra thì chân vẫn đau, chỉ là loại đau đớn này với việc hắn có đi được không, đã không còn liên quan nữa.

Nhìn Uyển Vãn mặt đầy lo lắng và tự trách, Mạnh Nhiễm không nhịn được xoa đầu Uyển Vãn, khom người nói với nàng: "Tốt lắm rồi."

Thấy Uyển Vãn vẫn còn chút do dự, thậm chí còn ở trước mặt Uyển Vãn nhảy mấy cái: "Muội nhìn xem..."

Đỉnh đầu liền bị gõ một cái.

"Đàng hoàng chút coi, rốt cuộc còn chưa khỏi hết bệnh đâu." Tống Tỉ mặt lạnh trợn mắt nhìn Mạnh Nhiễm một cái.

"Vầng." Mạnh Nhiễm liền đàng hoàng lại.

Ô Trường Liễu cười khẽ một tiếng, mới hỏi: "Bây giờ đến nơi ở tạm thời, hay là như thế nào?"

Tống Tỉ lắc đầu một cái: "Sắc trời đã tối, dù sao cũng đã muộn hai ngày, không cần nhất thời vội vàng, hôm nay nghỉ ngơi một đêm tại Bắc Phường này đi."

"Muộn hai ngày?" Mạnh Nhiễm nhớ là lúc tỉnh đã ở trên đường rồi mà.

Tống Tỉ nói: "Đệ ngủ một ngày hai đêm, thiếu chút nữa còn cho rằng đệ sẽ không tỉnh."

"..." Mạnh Nhiễm không nghĩ đến chậm hai ngày là bởi vì mình.

Bôn ba một ngày, cho dù là người tu hành, cũng sẽ cảm thấy mệt mỏi. Tống Tỉ coi như là chưởng môn sư tỷ, quyết định ở lại, những người khác cũng không có ý kiến gì, đoàn người liền chuẩn bị đi khách điếm.

Hôm nay rất nhiều người từ bên ngoài đến Lưỡng Nghi Phường, đoàn người đi mấy khách điếm, cuối cùng mới thuê được một gian phòng.

Cũng may sáu người Thiên Vũ Môn, từ nhỏ lớn lên cùng nhau, nói là sư huynh đệ tỷ muội, nhưng gọi là anh chị em cũng không quá đáng, một gian phòng cũng là ở, không ai bắt bẻ, Tống Tỉ cứ như vậy mà thu xếp một đêm không lời.

Sáng sớm ngày thứ hai, lúc Mạnh Nhiễm bị đánh thức, Ô Trường Liễu đã sớm chỉnh đốn bản thân xong, đang giúp Uyển Vãn chải đầu.

Đoàn người thu thập ổn thỏa, liền lên đường đến Nam Phường.

Sông Lưỡng Nghi chia Lưỡng Nghi Phường làm hai phường nam bắc, bên trong phường có thiết kế mười hai cái cầu hình vòm bằng đá. Cầu hình vòm đều dài hai mươi hai trượng, chiều rộng hai trượng hai.

Cách sông Lưỡng Nghi, kiến trúc của hai phường nam bắc hoàn toàn khác biệt.

Đường phố Bắc Phường có cấu tạo chằng chịt, kiến trúc Nam Phường đều là hình tháp, bên ngoài mỗi tòa tháp cao chính là quảng trường rộng rãi.

Cao nhất chính là con mắt phía nam của Lưỡng Nghi, Tiên Minh Tháp, tương ứng, quảng trường của Tiên Minh Tháp cũng lớn nhất, lấy con mắt phía nam của Lưỡng Nghi làm tâm điểm, quảng trường Tiên Minh gần như chiếm cứ một nửa diện thích Nam Phường.

Vây quanh Tiên Minh Tháp, chính xác là chỗ ở của các môn phái Xác Tây Châu bố trí ở Lưỡng Nghi Phường, tháp càng cao, quảng trường càng lớn, càng chứng tỏ phái đó có thực lực.

Sau tranh đoạt môn phái diễn ra mười lăm năm một lần ở Lưỡng Nghi Sơn Mạch, chính là phong tục của các phái Lưỡng Nghi Sơn Mạch, thời điểm thu môn đồ khắp nơi. Thời gian bắt đầu sau khi kết thúc tranh đoạt môn phái, kỳ hạn ba tháng. Lúc này ở Lưỡng Nghi Nam Phường, người tu tiên khắp nơi sẽ ghi danh ở Tiên Minh, thuận lợi mở rộng cửa. Đồng thời, người nắm giữ hộ tịch của người phàm ở Xác Tây Châu, nếu quyển kinh xác nhận có tư chất tu hành, cũng sẽ giúp đỡ cho đi.

Môn phái như Thiên Vũ Môn, tất nhiên là không thể nào có tháp cao ở Nam Phường. Đối với môn phái như Thiên Vũ Môn, Tiên Minh cũng sớm có sắp xếp. Căn cứ việc chiếm đóng các loại linh mạch lớn nhỏ ở núi Lưỡng Nghi, sẽ được vạch ra khu vực tương ứng trên quảng trường Tiên Minh. Khu vực này, các phái tham dự thu môn đồ phải tiến hành sắp xếp căn cứ vào bản thân, sử dụng ba tháng.

Đám người Mạnh Nhiễm đến chậm hai ngày, lúc này vẫn còn người từ Bắc Phường đến Nam Phường xếp hàng, khu vực được phân cho bọn họ, tất nhiên không thể làm ăn được gì.

Cùng với đám người Mạnh Nhiễm xếp hàng qua cầu, phần đông là tu sĩ kỳ Luyện Khí.

Trên cầu đá, có bốn nam tử mặc trường y xanh ngọc.

Bốn người xếp thành hàng, đứng ngăn trên cầu. Tu vi kỳ Trúc Cơ, ngân quan cột tóc, người đeo trường kiếm. Người qua cầu phải đưa lệnh bài cho bọn họ kiểm tra mới được cho đi.

Đến phiên Tống Tỉ, một nam tử mặc trường y xanh ngọc mở miệng theo thông lệ: "Xin lấy lệnh chưởng môn hoặc lệnh đệ tử ra."

Tống Tỉ liền lấy lệnh chưởng môn trong túi càn khôn ra đưa đến.

Thấy khối lệnh chưởng môn màu xanh phỉ thúy trong suốt kia, đối phương sửng sốt một chút rồi mới cầm lấy.

"Chưởng môn Thiên Vũ Môn?" Đối phương nhìn Tống Tỉ cả người áo nâu dài, không chắc chắn lắm hỏi.

"Đúng thế." Tống Tỉ đáp.

"Sao vậy?" Lại một nam tử trường y xanh ngọc đi đến.

Người này có vẻ lớn tuổi hơn tên kia, nam tử trẻ tuổi bị hỏi liền đưa lệnh chưởng môn cho đối phương. Một luồng linh quang đánh vào trên lệnh chưởng môn, màu sắc tỏa ra trên lệnh bài tương đương với màu lam phát ra trên người mấy người.

"Chưởng môn lệnh không có vấn đề gì." Sau khi kiểm chứng, đối phương trả lệnh chưởng môn lại cho Tống Tỉ, cũng nói: "Mời Tống chưởng môn vào bên trong."

Lúc Mạnh Nhiễm đi theo Tống Tỉ đến chân cầu vòm, liền nghe thấy những tiếng nghị luận nhỏ vụn truyền đến.

"Đó là chưởng môn môn phái chỗ linh mạch Mậu Đẳng đúng không?"

"Nhưng không phải nữ nhân kia mới chỉ là Luyện Khí tầng hai sao?"

"Hơn nữa bọn họ đều mặc huyền ngự y."

"Bây giờ đỉnh Mậu Đẳng núi Lưỡng Nghi dễ lấy như vậy sao?"

Tống Tỉ đối với những nghị luận này bịt tai không nghe, dẫn một nhóm năm người Mạnh Nhiễm đi thẳng về phía trước quảng trường Tiên Minh.

Mỗi đường đi vào quảng trường Tiên Minh đều sắp xếp một khối hiệu bài, tương ứng với các khu vực phù hợp với vị trí các phái trong quảng trường Tiên Minh.

Sâu nhất trong quảng trường Tiên Minh, là môn phái mở đầu bằng chữ bính, càng đi vòng ra ngoài, cấp bậc linh mạch càng thấp.

Tống Tỉ đi đến trước khối hiệu bài kia, đặt lệnh chưởng môn của mình vừa khít với chỗ lõm dưới góc phải của khối hiệu bài, lệnh chưởng môn thoáng qua một luồng lam quang, mấy chữ đỉnh thứ hai mươi hai trên hiệu bài liền đổi thành ba chữ Thiên Vũ Môn.

...

Mạnh Nhiễm cảm thấy mình lại được mở rộng tầm mắt rồi, tựa như thấy được hệ thống máy tính tự động hóa để phân biệt ý.

"Chúng ta tạm thời ở nơi đó, đi thôi." Tống Tỉ làm xong cái này, liền dẫn đoàn người đi đến vị trí trước biển hiệu đỉnh thứ hai mươi hai.

Tiến vào quảng trường Tiên Minh, môn phái xa nhất bên ngoài, bao gồm cả chưởng môn, tu vi cũng chỉ đến kỳ Luyện Khí.

Nói rằng bọn họ ở đây thu môn đồ, ngược lại không bằng nói bọn họ chẳng qua chỉ là ở chỗ này mở sạp mà thôi.

Ví dụ như một môn phái viết là Chuyển Nguyệt Phái, một nam tu kỳ Luyện Khí tầng bảy chừng ba mươi tuổi, đỉnh đầu đeo phương sĩ quan (1), người mặc trường y xanh lam vẽ hình bát quái, để râu dài, ngồi xếp bằng dưới đất, dáng vẻ vốn rất tiên phong đạo cốt, nhưng trước mặt lại bày một đống linh phù, trước một chồng linh phù đều được niêm yết giá.

Một môn phái gọi là Linh Tú Phái, bên trong vị trí của họ treo pháp y màu đỏ không khác mấy so với thứ họ mặc trên người.

Một môn phái dùng da thú viết Phong Lôi Phái, trải một tấm da thú dưới đất, trên tấm da thú bày một đống vũ khí đủ loại hình dáng, một tráng hán còn ở một bên hét lên: "Phong Lôi Phái thu nhận môn đồ, người phàm không có tu vi cũng được, tâm pháp môn phái còn bổ sung thêm kỹ năng luyện khí, không giới hạn giới tính, không giới hạn tuổi tác."

Còn có một môn phái bày ra một cái bàn, trên bàn bày đủ các kiểu chai lọ, một nữ nhân ăn mặc diêm dúa lòe loẹt, nũng nịu yếu ớt hô: "Thuật chế hương Đào Hoa Phái, chỉ truyền cho đệ tử thân truyền, thu môn đồ, giới hạn phái nữ."

...Cái game online bày sạp bán hàng quen quen này, không phải chính cống.

Dọc theo chủ đạo tiến vào khu vực vị trí canh (2) tự linh mạch, tình hình khá hơn nhiều, khu vực chỗ ở tạm thời cũng lớn hơn rất nhiều. Không ít người trực tiếp dựng đài tỷ võ ở vị trí của mình, nhưng mà, đánh nhau trên đài tỷ võ cũng phần lớn là đệ tử kỳ Luyện Khí, hoặc là tu sĩ kỳ Luyện Khí. Dẫu sao chưởng môn cũng mời là kỳ Trúc Cơ, đồ đệ cũng chỉ có thể thu đệ tử kỳ Luyện Khí.

Chỗ ở tạm thời của linh mạch Mậu Đẳng lại lớn hơn rất nhiều, đám người Mạnh Nhiễm đi đến khu vực đỉnh mậu thứ hai mươi hai của Thiên Vũ Môn, liền nhìn thấy một mảnh đất trống bằng một sân bóng.

Đỉnh mậu hai mươi mốt và đỉnh mậu hai mươi ba đều đã có người ở. Mặc dù dãy số gần nhau, nhưng các xếp đỉnh núi chính là theo kiểu ít nhiều linh khí, ở vị trí trong núi Lưỡng Nghi thật sự là trời nam biển bắc. Trong trí nhớ của Mạnh Nhiễm cũng không có hai đỉnh kia.

Trên vị trí của đỉnh mậu hai mươi ba, dựng một chiếc xe hoa văn mây. Không thấy được tình hình bên trong xe, ở trước lập một biển cáo thị, ký tên là Vấn Tâm Phái, nội dung cáo thị thì nói, bên trong chỗ ở xếp một mê trận, nếu đối phương có thể tự khám phá mê trận để leo lên cái xe kia, Vấn Tâm Phái sẽ thu nhập môn, giới hạn hai người.

Trên vị trí của đỉnh mậu hai mươi ba, một tòa nhà đá tọa lạc trên đó, nhà đã có bố cục hai gian, còn có một bức tường thấp nửa người bao quanh, bên trong bức tường trồng một dàn hoa cỏ. Nhìn một chút cũng không giống như tạm thời xuất hiện ở nơi này, mà giống như đã tồn tại rất lâu rồi.

Trong sân có một nữ tu sĩ hậu kỳ Trúc Cơ, ăn mặc theo kiểu đạo sĩ, cả người pháp y xanh lam, đầu đội linh quan, mặt mũi thanh tú, trước mặt bày một bàn cờ vây, một bé gái tuổi tác không khác Uyển Vãn là mấy ngồi đối diện. Bên cạnh bàn cờ vây còn có một ấm trà nóng. Nhìn tình hình kiểu như chỉ cần thu một đệ tử là được, đối phương cũng không có vẻ nóng nảy.

"Không phải là chỗ ở tạm thời sao, tại sao lại dựng nhà?" Sẽ đặt câu hỏi, dĩ nhiên chỉ có Uyển Vãn đáng yêu.

"Là Thạch Như Ý." Ô Trường Liễu giải thích: "Một loại pháp khí có thể mang theo bên người."

"Nhìn cái đó, là Ngọc Như Ý." Càng đến gần phạm vi bên trong Tiên Minh Tháp, có một gian nhà toàn thân nhũ bạch, tản ra màu ngọc nhu hòa.

"Còn có cái đó, là Như Ý Tháp." Trên vị trí của linh mạch chữ bính, một tòa tháp cao chừng năm tầng đứng thẳng, không nhìn ra chất liệu, phong cách giống với các loại tháp nhỏ của Tiên Minh Tháp, trên tháp còn treo một bảng hiệu viết ba chữ to "Liên Hoa Cung". Mặc dù chỉ là chỗ ở tạm thời, cũng có thể nhìn ra thực lực của đối phương không tệ tí nào.

"Vậy chúng ta thì sao?" Uyển Vãn nhảy một bước nhỏ ở vị trí nhà mình, lượn lại trước mặt Tống Tỉ hỏi.

Tống Tỉ đứng trên vị trí nhà mình, mặt không biểu cảm. Hiển nhiên Thiên Vũ Môn cũng không có pháp khí gì có thể chứng minh thực lực.

Ô Trường Liễu đứng bên cạnh Tống Tỉ, hỏi: "Nếu không, hay là chúng ta cũng dựng một đài tỉ võ?"

(1) Quan:

(2) Canh:

Canh là một trong số 10 can của Thiên Can, thông thường được coi là thiên can thứ bảy. Gồm có canh tý, dần, thìn, ngọ, thân, tuất.  




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro