Chương 219: Gặp lại Bạch Dạ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Vừa mới vào, thì đã có một đại hán cách bọn họ không xa đang ôm theo một nữ tử bên người đi tới phía Phạm Văn Đồng. Người này mặc trường bào tím, diện mạo bất phàm, tinh thần hưng phấn, mười ngón tay đều đeo nhẫn vàng gắn đá quý, trên người còn có bảy tám miếng ngọc bội, đầy đủ dáng vẻ của một Cự phú.

Nữ tử kia trang điểm nhẹ, nhìn qua cũng có phần thanh thuần, thế nhưng vẻ mặt lại đầy phong trần làm che lấp nét thoát tục vốn có. Nhìn qua thì nàng này cũng có thể nói là cực đẹp.

- Văn Đồng sư huynh, Lý mỗ chờ ngươi lâu rồi. Đến đến đến, ngồi đây.

Đại hán này tươi cười, vẻ mặt đắc ý lôi kéo Phạm Văn Đồng đến thẳng một bàn trà. Phạm Văn Đồng đầy áy náy liếc nhìn Thiên Tứ một cái.

Thiên Tứ cũng không chú ý tới, đại hán kia lúc này mới để ý đến Thiên Tứ, tiếng cười vẫn như thường.

- Vị huynh đài này có vẻ lạ mặt a, bất quá đến đây đã là khách, lại là bạn của Văn Đồng, cũng coi như là bạn của Lý Hữu Đạo ta. Lần này Lý gia ta tổ chức yến tiệc là vì Bạch Dạ sứ giả, bởi quá vội vàng mà có chút đơn giàn, có chỗ nào không chu toàn mong mọi người đừng chê cười.

Vẻ mặt của đại hán càng đắc ý, cũng không cần giải thích gì cả mà đã lôi kéo Phạm Văn Đồng và Thiên Tứ đến ngồi vào một bàn trà đang còn trống. Lúc ngồi xuống, nữ tử kia đầy nhu thuận mà ngồi cạnh Lý Hữu Đạo tựa như chim non nép vào người.

- Thật ra bởi quá gấp gáp, chỉ chuẩn bị loại rượi được chưng cất bằng nhất giai thượng phẩm Linh dược, nếu như thời gian chuẩn bị nhiều hơn một chút, hẳn Lý gia ta có thể lấy ra loại rượu chưng cất bằng Nhị giai thượng phẩm Linh dược.

Đại hán áo bào tím thở dài, thế nhưng vẻ mặt lại đầy đắc ý không chút che giấu. Hắn và Phạm Văn Đồng ám đấu với nhau nhiều năm nay, lần này cuối cùng cũng tìm được cơ hội áp chế đối phương.

- Hữu Đạo, ngươi không cần nói vậy, loại rượu chưng cất bằng Nhất giai thượng phẩm Linh dược này, toàn bộ Đông Lâm Châu cũng không có được mấy gia tộc có thể xuất ra nhiều như vậy mà chiêu đãi khách, một chén nhỏ này cũng có thể bán được trăm Linh thạch đấy a.

Nữ tử bên cạnh Lý Hữu Đạo tranh thủ nói thêm vào, giọng nói đầy mê hoặc. Nàng biết tâm tư của Lý Hữu Đạo, nên lúc này tranh thủ tâng bốc lên khiến trong lòng gã đầy thoải mái.

- Mấy trăm Linh thạch thì tính làm gì chứ, chỉ là một chút rượu mà thôi. Tới tới tới, Văn Đồng huynh, còn vị huynh đệ này nữa, nếm thử chút rượu này đi, nói sao thì rượu này cũng không có nhiều ở Đông Lâm Thành này a.

Lý Hữu Đạo đầy sảng khoái hất tay lên, một người hầu bên cạnh vội rót đầy rượu cho Phạm Văn Đồng và Thiên Tứ.

Phạm Văn Đồng có chút lúng túng, rượu này ít nhất cũng là Nhất giai thượng phẩm linh dược chưng cất ra, cho dù của cải nhà y không ít nhưng cũng chỉ được uống qua một lần. Lúc này y có chút chần chừ, rồi sau đó mới cười khổ một tiếng, nhấp vào một ngụm.

Thiên Tứ có chút hiếu kỳ bèn bưng chén lên ngửi một cái, cảm thấy cũng không tốt gì cả, tạp chất không ít.

Nhìn vẻ mặt Phạm Văn Đồng như vậy, trong lòng Từ Hữu Đạo đầy đắc ý, thế nhưng khi nhìn thấy biểu lộ của Thiên Tứ, trong lòng gã không vui. Gã quét mắt qua Thiên Tứ một cái, lòng thầm hạ quyết tâm, lần này không chỉ áp chế Phạm Văn Đồng, mà còn muốn áp chế cả tên bằng hữu của hắn nữa.

- Vị huynh đệ kia hẳn là không hài lòng? Yên tâm, lần này Lý gia ta vì Bạch Dạ sứ giả bày yến tiệc này, cho dù có gấp gáp nhưng cùng có được một vài vật phẩm hiếm thấy. Ta có nghe nói Bạch Dạ sứ giả thường hay nhớ về Oán Linh Cốc, cho nên Lý gia ta lần này hao tốn một cái giá rất lớn mà chuẩn bị Linh Vĩ Kê, coi như an ủi nỗi niềm nhớ nhà của sứ giả.

- Người đâu, đem Linh Vĩ Kê lên!

Lý Hữu Đạo cười cười rồi nói, tay vung lên. Đám người hầu sau lưng nhanh chóng đem lên một cái đĩa lớn, trong đĩa, đột nhiên bày ra là một con...Linh Vĩ Kê được quay chín!

Đĩa màu vàng kim, nhìn vô cùng xa hoa, mà cái đuôi tam sắc cũng được khéo léo đặt lên rìa đĩa như tô điểm thêm cho con Linh Vĩ Kê được quay chín vàng rộm, nhìn qua đầy phi phàm. Vừa mang lên, một mùi thơm nồng đậm lan tỏa, khiến không ít người xung quanh nhìn thấy mà giật mình.

- Linh Vĩ Kê? Lý gia quả nhiên bạo tay!

- Mỗi bàn một con Linh Vĩ Kê, nhìn qua thì hẳn là không phải được nuôi ở chỗ khác...mà là ở nơi đó!

- Không phải chỉ là Linh Vĩ Kê thôi sao?

Ngay khi đám người bốn phía đầy kinh hô, thì Thiên Tứ trợn mắt nhìn, kinh ngạc với phản ứng của đám người.

Hắn vừa nói ra, hai mắt của vị nữ tử cạnh Từ Hữu Đạo lộ ra đầy vẻ châm biếm và khinh miệt.

- Vị bằng hữu của Văn Đồng công tử này, khẩu khí cũng thật lớn, không phải chỉ là Linh Vĩ Kê thôi sao. Nói như là ngươi đã từng ăn rất nhiều rồi.

Lý Hữu Đạo đầy nghiêm nghị nhìn thoáng qua nữ tử bên người, thế nhưng trong lòng gã cũng cảm thấy Thiên Tứ này thật sự là quá khoe khoang, trong lòng không vui nhưng cũng hờ hững giới thiệu tiếp.

- Vị bằng hữu này của Văn Đồng huynh sợ là không biết, Linh Vĩ Kê này cũng không tầm thường, không phải do Lý gia ta nuôi được, mà đến từ... Oán Linh Cốc.

- Chính xác mà nói, là đến từ Thái Hoa đảo!

Lý Hữu Đạo hờ hững mở miệng. Khi thanh âm của gã truyền ra, không ít người xung quanh cũng nghe được, truyền ra từng tiếng hít lạnh.

Phạm Văn Đồng cũng trợn mắt há mồm, lần này y cũng bị sự bạo tay của Lý Hữu Đạo mà rung động.

Nhìn qua vẻ mặt của Phạm Văn Đồng và mọi người, Lý Hữu Đạo cảm thấy rất hài lòng, càng thêm đắc ý nói tiếp.

- Linh Vĩ Kê ở Thái Hoa Đảo tuyệt đối không tầm thường. Là vì năm đó Cuồng Ma trộm gà xuất hiện khiến số lượng giảm mạnh, cho nên bây giờ bất luận con nào ở trong đấu giá hội đều có giá cả kinh người. Hơn nữa nơi này có đặc điểm phân biệt riêng, xương cốt màu xanh, ba đuôi như mắt khác biệt hẳn với mấy nơi khác.

- Đáng hận là cái tên Cuồng Ma trộm gà kia lại điên cuồng trộm đi phần lớn Linh Vĩ Kê, khiến Linh Vĩ Kê ở Thái Hoa đảo gần như bị tuyệt chủng!

Lý Hữu Đạo đầy tiếc nuối mà nói, giận dữ mắng mỏ Cuồng Ma trộm gà. Nữ tử bên cạnh gã cũng mắng mỏ theo, thậm chí dần dần, đám khách bốn phía xung quanh gã cũng cảm thấy tiếc nuối theo.

Thiên Tứ nhìn đám người xung quanh đều trở nên giận dữ mà mắng mỏ Cuồng Ma trộm gà thì đành ho một tiếng, cũng không biết nên nói gì. Cái đám quái thú ở đó là do hắn săn bắt làm thức ăn. Sau đó lại thuận tay cho vào bên trong Không Gian Bảo Hạp để dự trữ. Vậy mà giờ hắn vì chuyện này mà bị gọi là cuồng ma trộm gà. Hắn nghĩ thầm trong bụng

- Hừm, ở Thái Hoa Đảo, ngoại trừ cây Thông Thiên ra, có thứ gì mà Thái Sư phụ, mẫu thân và các vị sư phụ ta không cho ta đâu. Ta lấy đồ của mình mà cũng gọi là trộm cắp sao?

Đúng lúc này, đột nhiên thanh âm đám người xung quanh chợt ngừng lại. Một nam tử được đám người vây quanh đang chậm rãi tiến lại gần đây, hắn mặc một bộ đạo bào trắng, như một đoá Liên hoa nở rộ. Đầu tóc được búi gọn gàng, bởi một cây trâm có hình Mãnh Long. Dáng vẻ đạo mạo, anh tuấn cùng thần thái di chuyển chứng trạc. Cùng với tu vi đã là Trung cấp hậu kì càng làm gã nổi bật hơn.

Một vẻ Nam thần lạnh lùng đến lạ, khiến cho không biết bao nhiêu tiểu thư của các gia tộc, há hốc miệng thầm gào thét tên Bạch Dạ trong đầu. Cũng là đáp lại tấm chân tình tiếp đón của mọi người cho mình. Gã vẫy tay chào bọn họ.

Mấy vị tiểu thư quê các của các đại gia tộc đó vô cùng cẩn trọng, nhưng ánh mắt vẫn lộ ra đầy nhiệt huyết và tâm ý, đến người qua đường cũng nhìn ra được.

Nam tử này, chính là. . . Bạch Dạ.

Gã vừa xuất hiện đã trở thành tiêu điểm của cả nơi này. Thậm chí, lúc bước đi tới trước, một loại khí thế trên người như khiến người khác không tự chủ mà phải cúi đầu trước mặt gã.

Dù là bị đám người ngăn cách, nhưng Thiên Tứ cũng liếc nhìn thấy được Bạch Dạ. Thần sắc hắn có chút hốt hoảng, hai người đã hơn năm không gặp, lúc này nhìn lại thì Bạch Dạ sư huynh dường như trưởng thành hơn nhiều. So với Bạch Dạ trước kia, hắn mạnh mẽ hơn nhiều. Lên mới sinh ra cảm giác uy dũng đến như vậy.

Lý Đạo Hữu vẫy tay về sau, ra hiệu cho một nữ tử khác đang đứng gần Bạch Dạ ra đưngs cùng mình. Hai người cúi đầu cung kính chào hỏi.

- Bạch Dạ sứ giả, đây là tiểu muội của tại hạ tên Lý Oanh Oanh.

Nữ tử kia vội cúi đầu, cử chỉ e thẹn, mắt phượng khẽ liếc đưa tình nói.

- Tiểu nữ Oanh Oanh xin ra mắt Bạch Dạ sứ giả ạ.

Nữ tử này dung mạo không tệ, có cảm giác mê hoặc người khác bởi nhan sắc và dáng vẻ của mình. Có điều như vậy cũng chưa thể nào làm Bạch Dạ chú ý. Bất quá chỉ là cuia nhẹ đầu đáp lại.

- Cảm ơn Lý thiếu ra đã nhiệt tình tiếp đón. Ta không có gì đáp lại.

Lý Đạo Hữu vội xua tay, miệng vẫn tươi cười nói.

- Bạch Dạ sứ giả lẻ loi một thân một mình đi đến Đông Lâm Thành, ta còn nhớ là đã nhiều lần thấy sứ giả thường hay ngóng nhìn về phía Oán Linh Cốc...có điều chẳng ai ngờ là sứ giả lại có thể làm tốt công việc nơi này như vậy. Trong tất cả các đời sứ giả, cũng không có ai như Bạch Dạ sư huynh có thể cân bằng khéo léo đến mức độ khó mà tin nổi!

Lý Đạo Hữu một câu một chữ đều là tâng bốc Bạch Dạ, khiến gã cũng chỉ biết cười trừ, mà bước tiếp về chỗ của mình. Đột nhiên bước chân gã khựng lại. Trong nháy mắt đó, ánh mắt của nàng xuyên qua đám người, rơi vào bàn trà bốn người Lý Hữu Đạo đang ngồi.

Hai mắt hắn trợn tròn, cả người run lên như khó mà tin được, dường như mọi người xung quanh lúc này chợt biến mất. Trong thế giới trước mắt gã, chỉ còn một thân ảnh kia.

Hơi thở Bạch Dạ đầy dồn dập, đi thẳng đến nơi này. Đám người xung quanh chợt giật mình mà cùng nhìn lại, Lý Đạo Hữu cũng không cách nào tin được mà đột ngột đứng dậy, cả người gã run rẩy.

- Không ngờ sứ giả cuối cùng cũng vì tiểu muội của ta mà đến đây. Oanh Oanh mau ra tiếp đón Bạch Dạ sứ giả.

Nữ tử kia vâng một cái, được phục vụ một đệ tử nội môn của Oán Linh cốc ấy chính là vi h hạnh lớn nhất cho Đại gia tộc phụ thuộc vào Oán Linh Cốc. Có thể nhân qua việc này, Oán Linh Cốc cũng sẽ dành cho gia tộc đó một vài chỗ tốt. Ví như con châu của gia tộc có thể tham gia vào Oán Linh đệ tử Ngoại môn. Hoặc gia tộc cũng dễ làm ăn sinh sống hơn. Vì thế nữ tử kia nhanh chóng đứng lên, hai chân bước tới trước mặt Bạch Dạ, miệng nhỏ cười xinh mà nói.

- Xin để tiểu nữ hầu rượu ngài đêm nay...

Lý Oanh Oanh đang muốn nói gì đó, thế nhưng lời chưa nói xong, Bạch Dạ lại không nhìn nàng lấy một lần mà đi ngang qua cạnh nàng. Cả người Lý Oanh Oanh và ca ca của nàng như trời trồng, ngây ngốc đứng đó rồi cứng ngắc quay đầu lại, thì thấy được Bạch Dạ đi tới trước bàn trà, thế nhưng trong mắt gã lúc này chỉ có một người.

- Thiên Tứ...ngươi đã đến đây rồi...

Ánh mắt Bạch Dạ sáng ngời, lộ rõ niềm vui sướng. Trong mấy năm làm sứ giả ở đây, người ta chưa từng thấy hắn vui như vậy bao giờ.

Ngay khi danh tự của Thiên Tứ vang lên. Trong nháy mắt, vốn yến tiệc đang ồn ào bất chợt chấn động...

Bốn phía hoàn toàn tĩnh lặng, nhưng rất nhanh, tất cả mọi người đều bị cái tên trong miệng Bạch Dạ thốt ra làm cho chấn kinh. Từng người đưa mắt nhìn về phía Thiên Tứ, lộ ra vẻ khiếp sợ.

Cái tên Thiên Tứ này, bọn họ đã từng nghe nói qua, là đệ tử chân truyền của Thái Hoa Đảo. Là Đan tôn đương thời, lại là một cái Đại trưởng lão của Oán Linh Cốc. Nghe nói đã đi tới Địa tuyệt Âm Giới.

- Ta đến rồi.

Thiên Tứ cười cười, nhớ tới lúc trước có cùng vị sư huynh này giao lưu vài lần. Lại là chỗ thân thiết của Tiểu Thanh. Trong lòng cũng có cảm tình.

Phạm Văn Đồng bên cạnh Thiên Tứ cũng lộ ra vẻ giật mình kinh ngạc, còn khoa trương đến mức lùi lại mấy bước, suýt nữa ngã sấp xuống, bộ dạng không cách nào tin nổi mà chỉ vào Thiên Tứ.

- Ngươi. . . Ngươi là Thiên Tứ!!!"

Chính lúc này, đột nhiên ngọc giản truyền âm của gia tộc trong túi thao thiết của tộc nhân các gia tộc tu chân ở yến tiệc này liên tục được truyền tới.

Sau khi mấy người này xem xét từng truyền âm của mình, tâm thần bọn họ dậy lên sóng gió còn mạnh mẽ gấp vạn lần so với lúc nãy, tất cả đều thở hổn hển nhìn về phía Thiên Tứ, trong đầu họ, là tiếng sấm nổ vang ngập trời.

Ngọc giản của tất cả mọi người nơi này, đều truyền đến cùng một chuyện.

- Thiên Tứ, Thiên Đại trưởng lão, Âm Mạch Đại Đạo. Tất cả tộc nhân ra ngoài gặp được Thiên Đại trưởng lão phải đặc biệt cung kính, lập tức thông báo cho gia tộc, có thể lập được đại công!!!

Đứng trước ánh mắt giật mình mang theo cuồng nhiệt ở bên trong của tất cả tộc nhân các gia tộc tu chân ở bốn phía, khiến cho Thiên Tứ cảm thấy mình lúc này nhất định là quang huy vạn trượng. Mà Phạm Văn Đồng kia cũng bày ra vẻ mặt giật mình, tựa như là đến lúc này mới biết đồng bạn mà mình mang tới lại là Thiên Tứ danh chấn cả Tử thần cốc chứ không riêng gì Đông Lâm Thành, làm cho Thiên Tứ thấy khinh thường ở trong lòng, nhưng đồng thời cũng mừng thầm.

- Đừng có giả vờ. Anh trai Phạm Nhã Phong của ngươi đã sớm nói qua về ta cho ngươi rồi.

Thiên Tứ vội ho một tiếng, vỗ xuống bả vai của Phạm Văn Đồng. Hắn có chút lúng túng đứng dậy. Thực ra lúc ở trong cửa hàng, khi nhìn thấy Thiên Tứ lần đầu tiên, bởi vì gã là người của Phạm gia, mức độ lưu ý Thiên Tứ vượt xa các gia tộc khác, nên một chút đã nhận ra.

Hắn biết tộc huynh của mình có quan hệ rất tốt với Thiên Tứ, thường xuyên lui tới phut đệ của gã chăm non, dọn dẹp lên Thiên Tứ cũng nhiều lần chỉ điểm cho Ca ca hắn. Lên hắn có ý muốn kết giao, nhưng lại không tìm thấy phương pháp. Vì vậy mà lúc vừa rồi nảy ra sáng kiến, nghĩ muốn vuốt mông ngựa một nhân vật lớn như Thiên Tứ thì không thể quá trực tiếp, cần phải đi đánh vào khía cạnh. Những lời như vậy nhất định là sẽ làm đối phương thấy rất dễ chịu, cũng sẽ có hảo cảm với mình.

Vì vậy mới có một màn dọc theo con đường này... Còn việc bị Thiên Tứ nhận ra thân phận thì việc này Phạm Văn Đồng cũng đã có chuẩn bị. Dù sao thần sắc giống như cười mà không phải cười của Thiên Tứ ở trên đường đi khiến cho gã cũng đoán được, là đối phương ngầm hiểu với nhau mà thôi. Nhưng điều này không ảnh hưởng tới việc gã giả bộ hồ đồ, tiếp tục vuốt mông ngựa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro