Chương 220: Ám sát Thiên Tứ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thiên Tứ nhìn Bạch Dạ, ánh mắt hai người nhìn nhau. Tuy nhiên thời khắc ôn chuyện này rất nhanh đã bị tộc nhân của các gia tộc tu chân ở bốn phía chen chúc tiến đến đánh gãy. Những tộc nhân của các gia tộc tu chân này, mỗi một người đều cung kính ghê gớm, cùng nhau đến bái kiến, trong mắt vô cùng cuồng nhiệt.

Bạch Dạ đứng ở bên cạnh Thiên Tứ, nhìn những tộc nhân của các gia tộc tu chân kia đang tâng bốc hắn. Nhất là khi nhìn thấy bộ dáng vắt tay sau lưng không thể che giấu được đắc ý kia của Thiên Tứ, thì trên mặt lộ ra vẻ tươi cười, trong mắt chậm rãi hiện ra từng chuyện ở Chấp pháp đường năm đó.

Nhưng rất nhanh, ở trong mắt gã có một tia phức tạp lập tức trôi qua, trong lòng than nhẹ một tiếng. Nhưng nháy mắt khi gã thở dài, thì bỗng nhiên vẻ mặt của Bạch Dạ biến đổi, bước lên một bước, trực tiếp đứng bên cạnh Thiên Tứ.

Gần như ngay sau khi gã đi ra thì Thiên Tứ cũng phát hiện được. Lúc hắn ngẩng đầu, thì ở xa xa giữa không trung lúc này thình lình lại có ba đạo trường hồng, dùng tốc độ như bôn lôi, oanh minh đánh tới.

Bên trong ba đạo trường hồng này là ba tu sĩ, hai nam một nữ. Trong mắt ba người mang theo ý muốn giết người, tu vi tản ra, thình lình toàn bộ đều là dũng giả Sinh Địa Cảnh, tốc độ rất nhanh, nháy mắt đã tới gần.

- Thiên Tứ, nhận lấy cái chết!

Ba người xếp thành hình tam giác, trong chớp mắt tiến đến, đồng loạt xuất thủ. Trong nháy mắt uy áp ngưng tụ khắp bốn phương, một cỗ lực lượng hủy diệt bộc phát ra, lại càng có sương độc ngưng tụ, tạo thành mây đen, bỗng nhiên đè xuống chỗ Thiên Tứ.

Bên trong mây đen kia còn có một thanh phi kiếm, một cái trống nhỏ và một thanh chiến phủ. Ba kiện pháp bảo tràn ra khí tức sắc bén, thẳng hướng Thiên Tứ.

Những tộc nhân của các gia tộc tu chân ở bốn phía kia, tất cả đều hoảng sợ. Mỗi người đều run rẩy hoảng hồn, mà khi cảm nhận được tu vi Sinh Địa Cảnh của ba người này thì đều nghẹn ngào kinh hô.

- Sinh Địa Cảnh!!!

Thiên Tứ mắt nhìn ba kẻ này không hề thay đổi sắc mặt. Các lỗ chân lông dãn nở hết cỡ, tay chân tự động run rẩy, hùng hùng chiến ý nói.

- Các ngươi... Muốn giết ta?

Ánh sáng trong mắt Thiên Tứ bỗng nhiên sáng rõ. Đối mặt với ba thích khách này liên thủ, Thiên Tứ có thể né tránh, nhưng những người vô tội ở bốn phía này lại không tránh khỏi. Mà theo Thiên Tứ, Bạch Dạ cũng khó có thể tránh đi. Dù sao những người này đều là Hải Tuyền cảnh, mà ba tên thích khách này...

Là Sinh Địa Cảnh!

Tuy bọn chúng chỉ là huyết mạch phàm thể, nhưng dù sao cũng là Sinh Địa Cảnh,. Thực lực vẫn là không thể coi nhẹ. Lại còn là Sinh Địa Cảnh hậu kì đỉnh phong.

Hai mắt Thiên Tứ trong nháy mắt đã tràn ngập tơ máu. Hắn không né tránh, cũng là muốn thử sức một chút. Cũng đã lâu chưa vận động chân tay của mình rồi. Khi tay phải của hắn nâng lên, ánh sáng Bá Vương Long nhục thể nháy mắt phát ra chói mắt, cả người hắn đã trở thành màu vàng, lực lượng hoả khí ở trong cơ thể toàn diện bộc phát, ầm ầm khuếch tán khắp toàn thân, khiến cho thân thể của hắn, tựa như bắt đầu trở lên vô cùng to lớn!

Dường như đang có một hư ảnh móng vuốt Mãnh long cực đại ngưng tụ ra ở trước mặt hắn. Vuốt rồng kia cũng có màu vàng, chắn ngang ở phía trước!

Dùng lực lượng một người, ngăn cản ba Sinh Địa Cảnh đỉnh cấp.

Bạch Dạ kinh ngạc nhìn qua Thiên Tứ, nhìn hắn gần như là theo bản năng lựa chọn đứng trước người mình, nhìn bóng lưng của hắn. Dường như lúc này, tất cả thế giới đều đã biến mất, từng chuyện ở Chấp pháp đường cùng với tất cả mọi thứ trước mắt đang xếp chồng lại với nhau.

Tất cả những điều này nói thì rất dài dòng, nhưng trên thực tế chỉ xảy ra trong nháy mắt. Gần như ngay khi Thiên Tứ xuất thủ thì đồng thời, một tiếng nổ ngập trời vang lên quanh quẩn. Hợp lực của ba tên thích khách tạo thành mây đen, giống như thái sơn áp đỉnh, trực tiếp giáng xuống.

Tiếng nổ truyền ra. Thân hình Thiên Tứ chấn động, mặt đất ở dưới chân nứt toác. Tất cả mọi người ở phạm vi mười trượng xung quanh hắn đều bị chấn động, cũng có không ít người phun ra máu tươi. Mặc dù bị thương, nhưng vẫn chưa có tử vong.

Mà Bạch Dạ, thì đã được Thiên Tứ bảo hộ, lông tóc không tổn hao gì. Chỉ là ngoại trừ mười trượng xung quanh Thiên Tứ, thì các khu vực khác, lúc này vô số bàn trà, giả sơn, cây cảnh đều sụp đổ chia năm xẻ bảy.

Mà đám mây đen kia, lúc này cũng đụng chạm với Long Trảo của Thiên Tứ mà sụp đổ. Phi kiếm, trống nhỏ cùng với chiến phủ ở trong đó đều bị cuốn ngược.

Ba người kia thấy Thiên Tứ dùng một chưởng đã ngăn cản được, thì sắc mặt đều biến hóa, đang định tiếp tục ra tay. Nhưng đúng lúc này, âm thanh của Thiên Tứ mang theo phẫn nộ, bỗng nhiên quanh quẩn.

- Các ngươi muốn chết!

Thân hình Thiên Tứ chớp mắt xông ra, lao thẳng đến ba người. Một nam tử ở trong ba người lập tức biến sắc, đang muốn lùi lại, nhưng đã chậm. Thân ảnh Thiên Tứ trong chớp mắt đã xuất hiện trước mặt gã, năm ngón tay nâng lên, lực lượng Long Trảo Thủ bộc phát, trực tiếp xuất hiện ở trên cổ họng gã, bóp mạnh một cái.

Xoạt xoạt một tiếng, nam tử này trợn to mắt, phun ra máu tươi, yết hầu vỡ vụn. Đồng thời thân thể bị Thiên Tứ hất văng lên, ném ra sau lưng ngăn cản hai người khác đang nhân cơ hội này thi triển phi kiếm cùng chiến phủ.

Tiếng ầm ầm truyền ra. Thi thể nam tử trung niên này lập tức chia năm xẻ bảy, huyết nhục nổ tung. Đồng thời, Thiên Tứ quay người, ánh mắt xuyên qua huyết vụ, cả người nhìn vô cùng dữ tợn, lại càng có một cỗ sát khí kinh người ở trên người hắn ầm ầm bộc phát.

Sát khí này sau khi chứng kiến cảnh giết chóc suốt thời gian qua đã nhanh chóng bị Ma khí, Tà khí, Quỷ khí, Oán Khí, Hắc khí bao bọc, phát triển. Sớm đã hình thành Sát Ý.

Hai tên dũng giả Sinh Địa Cảnh một nam một nữ kia lúc này đã tê cả da đầu, trợn mắt há mồm. Sự cường hãn của Thiên Tứ đã vượt ra khỏi dự liệu của bọn hắn.

- Đây chính là Âm Mạch Đại Đạo...

Trong lòng hai người đắng chát, nhìn nhau một cái, trong nháy mắt đã lùi lại. Nếu đã không có cách nào diệt sát được Thiên Tứ, thì suy nghĩ của bọn hắn lúc này chính là rút khỏi nơi đây. Nhưng Thiên Tứ sao có thể để cho bọn hắn rời đi.

Gần như ngay khi hai người này muốn chạy trốn thì trong mắt Thiên Tứ tơ máu lại càng nhiều, thân hình nhoáng lên một cái, tốc độ của Lăng ba vi bộ toàn diện bộc phát, lại càng có lực lượng của Vô ảnh thần công ầm vang ở trong cơ thể. Trong nháy mắt, bầu trời bốn phía tối sầm lại, một cỗ uy áp kinh người đột nhiên giáng lâm, khiến cho hai người đang muốn trốn đi kia phải phát ra tiếng kinh hô.

Tiếng kinh hô này vừa mới truyền ra, hai cánh trắng muốt sau lưng Thiên Tứ hiện ra, lập tức oanh một tiếng, tốc độ nhanh đến mức hóa thành tàn ảnh, ngay lập tức đã xuất hiện trước mặt một tên nam tử khác. Sắc mặt nam tử này đại biến, có ý muốn ngăn cản, nhưng tốc độ của gã có nhanh cũng không nhanh bằng một quyền đã hoàn toàn đột phá đến Ý chí võ đạo cả.

Một quyền này trực tiếp nhấc lên vô tận âm bạo, giống như thiên lôi quay cuồng, nháy mắt đã rơi xuống, trực tiếp đánh vào ngực nam tử này. Toàn thân gã nam tử này run lên, dường như đang có một cỗ đại lực ở trong cơ thể bộc phát ra ngoài. Hai mắt gã trực tiếp nổ tung, lục phủ ngũ tạng cùng với tất cả xương cốt, huyết nhục, ở trong chớp mắt này, cùng nhau nổ tung, hóa thành thịt nát.

Mà tên thích khác cuối cùng là cô gái kia, giờ phút này phát ra một tiếng thét đầy sợ hãi, cấp tốc lùi lại. Khi ả đã lùi được ngoài trăm trượng, đang định chạy trốn, thì Thiên Tứ bỗng nhiên quay đầu, tay phải nâng lên, đột nhiên chỉ một chỉ.

- Dương Gia Truy Tiễn Thuật.

Trong chớp mắt, sau lời nói của Thiên Tứ. Vô số Ám tiễn xuất hiện bên cạnh gã, lấy hắn làm trung tâm. Toàn bộ Ám tiễn này đều hình thành Từ Âm khí cực đại

Tay phải hắn khẽ động, liền khiến những Ám tiễn này xé gió bắn đi. Mấy trăm mũi tên oanh tạc cơ thể cô gái kia không sót điểm nào. Biến cơ thể nàng ta thành một đống bầy nhầy rơi xuống đất. Hình thành câu diệt.

Bốn phía lặng ngắt như tờ. Tất cả mọi người đều ngơ ngác nhìn Thiên Tứ, vẻ mặt lộ ra tôn kính cùng với hoảng sợ. Bọn hắn mặc dù biết Âm Mạch Đại Đạo cường hãn, nhưng thế nào cũng không nghĩ tới, ba dũng giả Sinh Địa Cảnh liên thủ, chẳng những không cách nào diệt sát được Thiên Tứ, mà thậm chí còn bị hắn lật ngược, trực tiếp thuấn sát!

Ngay trong lúc mọi người còn đang hít vào một ngụm khí, thì Bạch Dạ sắc mặt âm trầm, bỗng nhiên mở miệng.

- Vì sao ba người này xuất hiện mà trận pháp của Đông Lâm Thành không mở ra. Bắt đầu từ gia tộc phụ trách trận pháp điều tra xuống cho ta. Nói cho gia tộc kia, lúc này ta vẫn là sứ giả của tòa thành này. Chuyện này, ta muốn không chỉ là một cái công đạo!

- Tất cả gia tộc tu chân ở nơi đây lập tức tìm kiếm toàn thành, nghiêm ngặt kiểm tra. Thích khác vô cùng có khả năng không chỉ là ba người này, mà còn có những người khác!

Cùng lúc đó, trên bầu trời xa xa, từng đạo trường hồng gào thét bay đến. Rất nhanh, từ chỗ tộc nhân biết được Thiên Tứ đang ở chỗ này, những lão tổ cùng với những người phụ trách của các gia tộc tu chân kia lập tức tiến đên.

Sau khi đến chỗ này, những lão giả của các gia tộc tu chân kia lập tức nhìn thấy được vết máu ở nơi đây, sắc mặt đều đại biến. Bọn họ lại nghe được lời nói của Bạch Dạ, từng người lập tức đằng đằng sát khí, mà một lão tổ của một gia tộc tu chân ở trong đó thì sắc mặt lập tức tái nhợt. Tháng này, đúng là do gia tộc của bọn họ phụ trách trận pháp.

- Thiên Đại trưởng lão, Bạch Sứ giả, việc này Lý mỗ nhất định tra ra, tuyệt đối không nhân nhượng. Lý gia ta tuyệt đối trung thành với Oán Linh Cốc, nhật nguyệt chứng giám!!

Một đêm này, toàn bộ Đông Lâm Thành đã được giới nghiêm, toàn bộ các gia tộc tu chân được điều động, nghiêm mật truy tìm, đồng thời Thiên Tứ cùng với Bạch Dạ cũng đã rời khỏi Đông Lâm Thành.

Theo như giải thích của Bạch Dạ thì do nhiệm kỳ của hắn sắp kết thúc, nên coi như có trở về tông môn sớm thì cũng không có vấn đề gì, vì vậy bồi tiếp Thiên Tứ cùng một chỗ trở lại tông môn.

Trêm đường hai huynh đệ trò chuyện vui vẻ, dù sao đây cũng là hơn năm không gặp. Nhiều chuyện để nói. Vì thế trừ lúc nghỉ ngơi, hai người vừa lên đường về tông môn, lại là nói chuyện với nhau.

Thời gian đảo mắt đã trôi qua ba ngày. Đối với Thiên Tứ thì ba ngày không tính là cái gì, hắn tưởng tượng ra cảnh sau khi quay trở lại tông môn, Âm Mạch Trúc Cơ của mình nhất định là có thể làm cho vạn người nhìn chăm chú. Mỗi một lần nghĩ tới đều vô cùng phấn chấn, chỉ hận không thể lập tức quay về, báo tin cho mẫu thân và các sư phụ của mình.

Sáng sớm ngày hôm sau, khi ánh mặt trời chiếu xuống đại địa, rọi vào bên trong động phủ, cũng là lúc Thiên Tứ mơ mơ màng màng mở mắt ra. Gã ngáp một cái, đáy lòng cũng có chút kinh ngạc. Kể từ khi tu hành cho đến nay, hắn cũng rất ít khi đi ngủ, lại càng không cần phải nói lại như lần này. Lúc này hắn vuốt mắt, khi đứng dậy thì đã không thấy được Bạch Dạ đâu.

Thiên Tứ không quá để ý, bước ra ngoài động phủ đón ánh nắng, duỗi lưng một cái.

- Nhất định là trong khoảng thời gian này quá mệt mỏi, vì vậy mà ngủ thiếp đi. Tuy nhiên một giấc ngủ này cũng thật ngon a.

Thiên Tứ thở sâu, chỉ cảm thấy tinh lực vô cùng dồi dào, giống như là khắp toàn thân từ trong ra ngoài đều lộ ra vô tận sinh cơ. Mà Âm khí trong không gian Đan điền của gã cũng đã liên kết với Kinh mạch cơ thể. Thành một mạch màu tím tuyền, chính thức trở thành Âm Mạch Đại Đạo.

Khí tức của hắn không còn nội liễm mà đã có thể thu phát tùy ý. Linh lực trong cơ thể cực kỳ hùng hậu. Tựa như mỗi lần hít thở đều có thể nghe được bên trong cơ thể truyền ra âm thanh kinh đào hải lãng.

Cái loại cảm giác này khiến cho Thiên Tứ cảm thấy đã rất lâu không có được thư thái như vậy rồi. Hắn dứt khoát ngồi xuống ở bên cạnh, làm quen với Âm Mạch Đại Đạo có chứa một tia khí tức Địa Đạo ở trong cơ thể, đồng thời cũng đợi Bạch Dạ trở về.

Nhưng một lúc lâu sau, Bạch Dạ thế mà vẫn không trở về. Thiên Tứ mở mắt ra, đáy lòng có chút lo lắng.

- Sao mà vẫn không trở về?

Thiên Tứ trầm ngâm, lấy ra ngọc giản truyền âm cho Bạch Dạ, nhưng lại giống như đá chìm đáy biển, không có chút nào đáp lại.

- Không đúng!

Thiên Tứ lập tức đứng dậy, bắt đầu tìm kiếm bốn phía. Nhưng cho đến tận lúc hoàng hôn, hắn đã tìm mọi chỗ khắp bốn phía mà vẫn không tìm được bất cứ một cái dấu vết gì để lại...Bạch Dạ, dường như đột nhiên... biến mất!

- Không lẽ huynh ấy bị tấn công. Không đúng, bọn thích khách là nhắm vào ta. Hơn nữa suốt đêm qua không thấy dấu hiệu bất thường nào. Chỉ có thể nói Ngọc Giản của Sư huynh có chuyện.

Cũng may, lúc này từ phía xa vọng đến tiếng nói quen thuộc

- Tứ đệ, ta về rồi đây.

Từ trên cao, thân ảnh Bạch Dạ phi xuống, trên vai mang theo một túi lớn. Bỏ ra mới biết là có một con Chi Dực Long ở bên trong. Nó vẫn còn sống, có điều lại là con non. Toàn thân Chi Dực Long có Lôi khí bao phủ. Vì thế Bạch Dạ mới để nó bên trong túi da thú. Tránh bị điện của nó làm tổn thương.

- Bạch ca là đi bắt Chi Dực Long này sao?

Bạch Dạ cười khà khà ,gật đầu nói.

- Đêm hôm trước, lúc ta thấy khó ngủ liền ra ngoài ngắm cảnh. Đúng lúc gặp một con Chi Dực Long bay qua. Biết đệ đang cần thứ này để gia tăng Lôi khí, lên ta đã định theo nó về tổ rồi lấy sợi lông vũ của nó cho đệ. Ai ngờ, nó không cho, lại còn đánh ta. sức chống chịu của nó tốt quá. Lên ta không bắt được bố mẹ nó. Bọn ta đánh nhau hai ngày hai đêm không phân thắng bại. Đến khi ta định bỏ cuộc, thì đôi Chi Dực Long bị Thanh Lam tuyết ưng đến đánh giết. Vì thương lũ chúng nó có con nhỏ bên cạnh. Lên ta đã cùng bọn chúng đối phó Thanh Lam Tuyết Ưng. Sau cùng để cảm ơn, chúng đưa cho ta một con non của mình. Ta đã phải hứa sẽ chăm sóc cho nó thật tốt, chúng mới chịu để ta mang đi đó.

Bạch Dạ cười khà khà, trên y phục vẫn còn những vết rách do móng vuốt. Thêm chút cháy xém nữa, đame bảo trải qua cuộc chiến ác liệt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro