Chương 237: Bái Thôn phục kích

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dù sao đi chăng nữa, đấu khí của hắn hiện tại chỉ là Tụ Linh Cảnh. Bất quá chỉ chống được công kích của Phàm Nhân cảnh. Nếu không phải hắn có Bá Vương Long Nhục Thể thì cũng không tựbtin giao đấu với những đối thủ trên cơ.

Gã trở lại không gian bên ngoài. Lúc này trời yên, biển lặng đến lạ. Không còn một chút khí huyết hay tử khí nào. Mọi thứ có thể hấp thụ đều bị hắn biến thành tro bụi cả. Nhưng quái thú vì biết Toan Nghê còn sống, lại có cường địch Thái Thiên Cảnh giao tranh. Sớm đã trốn đi biệt tích. Có điều vài kẻ vẫn quanh quẩn nơi này.

Thiên Tứ nhíu mày quan sát, chỗ này đã được hắn bố trí Sát Long trận. Chủ yếu là để ra một đòn chí tử vào những quái thú có ý định tranh cướp Toan Nghê với hắn. Nhưng cố sự xảy ra. Toan Nghê giả chết, đánh nhiều quái thú tan tác, lên trận này vẫn chưa được dùng. Đám bên ngoài không thể biết được những gì xảy ra bên trong khu vực gã bố trí trận.

Bất giác từ phía xa, Tiểu Long nhỏ bé lớn tiếng gào lên.

- Grao...

Thiên Tứ ngẩng mặt lên nhìn rồi mỉm cười. Bàn tay đưa ra cho Tiểu Long cuốn lên người. Gã nhận ra Tiểu Long này đã lớn hơn một chút, như vậy nó đã đánh bại được Ly Hoả Ngưu Ma kia. Hấp thu toàn bộ sinh lực, khí lực của nó.

- Giỏi lắm, có thể kích sát quái thú Thái Thiên cảnh, ngươi không hổ là Linh vật của ta.

Tiểu Long nhắm tịt mắt, cả người cọ sát vào người Thiên Tứ như muốn được hắn vỗ về. Gã cũng hiểu ý, xoa đầu Tiểu Long một chút. Lúc này Nhật Nguyệt Song Đao đã hấp thụ linh khí của Toan Nghê đã xong. Trên thân Nhật đao xuất hiện một dải phù văn ngắn màu vàng chói loá. Cùng với 8 loại mạch văn khác tạo ra hình thù kì dị.

- Tốt, vậy chỉ cần căn bằng các loại linh khí trong ngươi, liền có thể mang đi luyện linh. Lúc đó mi chính thức trở thành Bảo khí của ta rồi. Haha.

Thiên Tứ bật cười sảng khoái. Vũ khí linh hồn là loại vũ khí mạnh nhất của Oán Linh. Nó là kết quả của việc tập trung linh lực, linh hồn của Oán Linh đó. Trải qua quá trình phát triển của Oán Linh mà dần trở thành bản ngã vũ khí. Sau khi được những Luyện Linh sư chế tạo ra bản thể, Oán Linh sẽ đem Bản ngã vũ khí hợp nhất với Bản thể kia. Tạo ra một món Vũ khí linh hồn.

Khác với vũ khí Khí Linh, vũ khí linh hồn có thể tồn tại trong thần thức của chủ nhân nó. Cũng có thể chứa đựng trong túi linh khí. Không giống như vũ khí Khí Linh, không thể chưa trong túi thao thiết hay linh khí. Vì nó Khí Linh nghĩa là có sự sống. Ở trong thân thể của chủ nhân, có thể vừa hấp thụ, bồi dưỡng cho vũ khí. Lại ẩn giấu đi khí tức cả hai. Khiến đối thủ khó lòng đoán định sức mạnh. Từ đó có thể lấy làm lợi thế trong chiến đấu.

Thiên Tứ hơi nhíu mày một chút thầm nghĩ.

- Xác đám quái thú có thể giải thích là do Toan Nghê ăn thịt hết rồi. Nhưng nếu ta đem xác của nó cứ thế đi. Kể cả để trong túi thao thiết, ắt hẳn sẽ để lại dấu vết. Trên đường về thạch thôn, chắc sẽ bị quái thú hay kẻ thôn khác dòm ngó, cướp giật. Hay cứ để trong Không Gian Bảo Hạp, khi nào gần về thôn, mang ra cũng không muộn. Lấy thân phận Dược Sư của ta. Cũng có thể giải thích rằng đã dùng dược thảo che dấu đi khia tức của Toan Nghê.

Thiên Tứ gật đầu hài lòng với ý kiến này của mình. Gã để Tiểu Long trở lại bên trong mình. Rồi nhanh chóng đạp lên phi kiếm mà bay đi khỏi chỗ này. Những Linh Ấn của Sát Long trận cũng vì vậy mà tan biến. Bất quá khi trận pháp vừa mở, liền toả ra một mùi khó chịu không diễn tả nổi. Dường như linh khí bên trong khu vực này đã bị hút cạn. Liền giống như một chảo lớn, hút linh khí từ những vùng bên cạnh tràn vào. Hình thành lên một cơn lốc lớn. Cây cối nghiêng ngả gẫy đổ, đất đá cũng bị cuồng phong nhấc bổng bay lên.

- Xem ra ta hơi quá mạnh tay rồi. Haha.

Thiên Tứ cười gằn, dù sao chỗ này cũng không còn sinh vật sống nào. Lên cũng không gây thiệt hại gì cả.

Mặt trời lặn về phía tây, nắng chiều đỏ tươi, cả vùng núi đều được nhuộm một màu đỏ rực, ở trong ánh chiều ta rất tĩnh mịch và bình yên.

Sắp gần tới Thạch Thôn, khu vực này không còn nhiều mãnh thú nữa, vì ở ngoại vi dãy núi cho nên cũng coi như yên bình.

-Rốt cục sắp đến nhà rồi.

Thiên Tứ yên lòng thở phào một cái.

"Ầm"

Đột nhiên, Thiên Tứ cả ngươi lông tóc dựng đứng, nhanh chóng nghiêng người, một mũi tên sắt lạnh lẽo bắn sạt qua cổ họng nó, 'phịch' một tiếng cắm vào trong đá núi, vang vang rung động.

Cho đến lúc này, tiếng xé gió đáng sợ mới truyền đến, tốc độ mũi tên quá nhanh, vượt xa tốc độ âm thanh, uy lực kinh người. Vừa rồi nếu Thiên Tứ gật phản ứng chậm một chút thì đã bị bắn xuyên yết hầu rồi.

Lại một đạo hàn quang hiện lên, mũi tên thứ hai bắn tới. Thiên Tứ né tránh, 'phập' . Mũi tên găm vào vách đá sau lưng hắn.

- Ngươi từ bên trong khu rừng đi ra. Dảm bảo lấy được đồ tốt. Mau giao ra đây. Ta cho mi chết toàn thây.

Một giọng đàn ông tục tằng truyền đến.

- Là các ngươi!

Thiên Tứ kinh hãi tức giận, đã nhìn thấy người của Bái Thôn, kẻ bắn tên chính là thủ lĩnh đội săn thú của chúng. Hắn cao hai mét ba hai mét tư, cơ bắp cuồn cuộn, gân guốc giống như là rắn.

Bốn phía lờ mờ, tổng cộng xuất hiện hai mươi mấy người, ai cũng cầm cung cứng, lấy tên sắt ngắm thẳng vào Thiên Tứ.

Thiên Tứ rất tức giận, trợn mắt to nói:

- Lần trước Thạch Thôn ta đã thả các ngươi, các ngươi cũng đã thề, hiện tại lại muốn giết ta, các ngươi. . .

- Thật là một dược sư dễ thương à nha. Ak cũng đúng, thiên chức của dược sư là cứu người mà. Ngươi không dám ra tay giết chúng ta đâu nhỉ. Haha

Một trung niên Bái Thôn cười lạnh.

"Roạt"

Ánh sáng bạc bắn ra bốn phía, Thiên Tứ không tiếp lời nữa, hai tay giương ra, vẽ ra một vầng trăng đen tuyền, ánh sáng xung quanh Hắc nguyệt như bị hút vào điểm đen kia, giống như Thần Nguyệt từ trên chín tầng trời chân thực rơi xuống.

Hắn cầm trăng mà đi, xông về phía những người đó. Đạo lý không nói được thì chỉ còn cách chiến đấu. Mặc dù là một đứa bé, nhưng nó đã nghe người lớn kể rất nhiều về sự đáng sợ và tàn khốc lúc gặp phải mãnh thú ở trong Đại Hoang rồi.

Hiện tại, hắn đã không còn ý định tha chết cho đám người này nữa. Trước giờ hắn chưa từng giết một con người nào, nhưng giờ có kẻ muốn giết hắn, há có thể để mặc. Dù cho hắn đã phong bế 9 tầng linh lực, nhưng đối phó với đám này. Không khó.

Vèo", "Vèo". . .

Tên sắt như mưa phóng tới, mũi nào cũng có ít nhất là ngàn cân trọng lực, vô cùng kinh khủng, cho dù là một con cự thú cũng sẽ bị bắn chết.

Nhiều người như vậy cùng lúc bắn về phía một đứa trẻ, có thể nói là rất máu lạnh, rất vô tình, không có chút không nỡ nào, ai cũng mang theo nụ cười lạnh tàn nhẫn.

"Keng"

Hắc Nguyệt chuyển động đánh rơi một loạt tên sắt, vang lên răng rắc, kể cả là thân tên bằng sắt cũng không chịu được, triệt để gãy rời.

Người của Bái Thôn đều là Hải Tuyền Cảnh, vài kẻ còn là đỉnh phong. Bất quá chiến đấu quần chiến kiểu này, không có lợi cho hắn. Vì vậy, cần phải tốc chiến tốc thắng mới được.

- Đừng nương tay. Mặc dù là một dược sư nhưng trên người nó có Bảo Cụ rất mạnh, hợp lực bắn chết nó.

Một hán tử to con hét lớn.

"Hu. . ."

Hắc Nguyệt gào thét, từ trong núi rừng xoay tròn tới, kẻ vừa hét lên lúc nãy trực tiếp bị chém đứt một bên vai và cánh tay, máu tươi vọt lên, kêu thảm một tiếng liền ngã xuống.

-Thằng nhãi thật lợi hại. Mau lui lại, ném mâu sắt!

Thủ lĩnh đội săn thú Bái Thôn quát lớn, bảo người của mình tản ra, lùi về phía sau, dùng tới ngón ném mâu sắt uy lực còn mạnh hơn và đáng sợ hơn cả cung tên.

Hu hu. . .

Một loạt mâu sắt mang theo ánh sáng lạnh lẽo phá vỡ trời cao, thanh nào cũng dài hai mét, nặng mấy chục cân, có thể đâm xuyên da của Hỏa Tê, gào thét mà đến.

"Keng", "Keng"

Thiên Tứ bàn tay vận ra một mảnh trăng bạc nữa đón đỡ, chém gãy hết thanh mâu này đến thanh mâu khác, tiếng 'keng keng' đinh tai, đốm lửa bắn khắp nơi, tình thế rất là nguy cấp.

"Giết!"

Con mắt Thiên Tứ trợn lên, mặc dù hắn rất hiền lành nhưng nó cũng không nhu nhược. Người khác muốn giết nó như vậy, nó tự nhiên phải cực lực đánh trả để bảo vệ mình.

Vù vù"

Hai bóng trăng sâng tối run lên, dốc sức chạy, cầm Bảo Nguyệt ngăn cản mâu sắt, chạy xa mấy chục mét, sau đó dồn hết sức triệu ném ra, ánh sáng bạc trắng tinh lấp lánh, ở phía trước truyền tới mấy tiếng kêu thảm, tay của năm sáu người bị chém đứt, máu tươi bắn lên rất cao.

Mấy thanh mâu sắt bắn sượt qua người Thiên Tứ, bộ quần áo làm từ da thú của hắn cũng đã bị bắn rách, nhưng nó không bận tâm được, toàn lực công kích trước mắt. Ở trên có một gốc cổ thụ hiện lên, đong đưa chói lọi, trút xuống làm cho vầng trăng này càng thêm xán lạn.

"Phập"

Lần này, hai ánh trăng bay ra những mười mấy mét, chút nữa đã chém đôi mấy người ở trước mặt thủ lĩnh đội săn Bái Thôn, tất cả đều trọng thương, hơn nữa còn chém rách bụng của thủ lĩnh, ruột non ruột già thiếu chút nữa rơi hết cả ra ngoài.

"Đi!"

Tên thủ lĩnh hét lớn một tiếng, ra một mệnh lệnh như vậy. Sắc mặt hắn tái nhợt, đầu đầy mồ hôi. Một đám người hò hét, kéo người bị trọng thương nhanh chóng rút lui, phân tán nhau mà chạy, biến mất ở trong núi rừng.

- Thằng nhóc này có điều kỳ lạ, nó quá lợi hại. Nhưng thư đã được chuyển về rồi, tộc trưởng bọn họ đang ở không xa, chắc sẽ tới đây rất nhanh thôi!

Bọn chúng cong đuôi chạy, Thiên Tứ cũng không có ý tạn diệt chúng bây giờ. Vì hắn biết xung quanh đây vẫn còn có người khác. Vẫn lên đề phòng, tránh để cường giả phát hiện.

Ở ngoài mấy chục dặm, người của Bái Thôn nhanh chóng tụ tập xông về hướng này. Ở trong số đó có một thiếu niên nửa nằm nửa ngồi trên cáng, sắc mặt hắn hơi tái, ánh mắt lạnh lẽo, trong tay đang thưởng thức một cái vòng răng thú.

Một ông già khẽ nói:

-Không ngờ nó lại lợi hại vậy, làm bị thương mười mấy tộc nhân của chúng ta. Nhưng không sợ, lần này 'Tế Linh' đã ban Bảo Cụ, để xem nó còn làm loạn kiểu gì.

-Bảo thể của Toan Nghê chính là ở chỗ đó, Tế Linh sẽ tự mình đến.

Một ông già khác nói.

Mà ở ngoài mấy dặm, toàn bộ người của Thạch Thôn cảm nhận được xung khí gần làng, đoán chừng là của Thiên Tứ, đang xông về chỗ Thiên Tứ như một bầy mãnh hổ.

Mặt trời xuống núi, ánh sáng mờ dần khiến vùng rừng núi trở nên tối tăm u ám, trong bóng tối có rất nhiều cặp mắt đang nhìn chằm chằm. Mùi máu tỏa ra, đưa tới một vài mãnh thú, còn may đây là khu vực ngoại vi nến không có thú dữ nào đáng sợ cho lắm.

Thiên Tứ vì cảnh giác, lên không dùng phi kiến nữa, chỉ đi nhanh về phía Thạch Thôn.

Thiên Tứ bỗng ngẩng đầu. Vào giờ phút này một mảnh tên sắt lạnh lẽo đang trút xuống như mưa, toàn bộ tập trung vào thân thể của nó.

Sát khi tràn ngập, lá cây bị cắn nát. Chi chít tên sắt thế này cho dù là một con Long Giác Tượng khổng lồ cũng sẽ bị bắn thành cái sàng.

Thiên Tứ bật hơi thành tiếng, ở trong mũi phun ra một cỗ tinh khí, toàn thân đều đang phát sáng, ký hiệu đan xen. Trăng bạc như đao ngăn ở trước người, vang vang rung động.

Tên sắt không ngừng rơi xuống, toàn bộ mũi tên bị chặt đứt, nháy mắt đã chất thành một đống ở trên đất, ánh sáng kim loại lạnh lẽo, vô cùng kinh người.

- Người của Bái Thôn, các ngươi đừng ép ta!

Thiên Tứ mắt đã đỏ rồi, lần này quyết phải kích sát tất cả người Bái Thôn này.

Mưa tên như cuồng phong bạo vũ đã ngừng lại. Từ bốn phương tám hướng phải có tới hơn trăm người xuất hiện, bao vây nhóc tỳ từ xa, nhìn chằm chằm Thiên Tứ.

- Có phải mi đã lấy đi di thể của Toan Nghê?

Một trưởng nhân Bái Thôn lên tiếng

- Muốn biết, xuống địa phủ mà hỏi.

Cho dù chưa bao giờ nhìn thấy, nhưng chỉ cần sống ở trong vùng Đại Hoang này, không ai không biết chân huyết mà Thái Cổ Di Chủng ẩn chứa quý giá cỡ nào.

- Nhóc con. Bọn ta đã cho người đi đến chỗ Toan Nghê chết. Tuyệt không có quái thú nào trong phạm vi trăm dặm. Chỉ có mình mi đi ra từ khu rừng. Di thể của con Toan Nghê này chính là chí bảo, ngươi không giữ được đâu. Biết điều thì ngoan ngoãn đi đi, bọn ta sẽ không làm khó ngươi.

Một ông già vẻ mặt hòa nhã nói.

Toan Nghê này chính là đồ vật của gã. Trước giờ chỉ có hắn đi cướp đồ của ngươi ta, chứ chưa ai dám cướp của hắn cả. Cái tức này sao hắn có thể chịu nổi.

Hắn dùng sức nắm chặt quả đấm, nói:

- Các ngươi quá đáng lắm rồi đấy!

- Cháu trai, cuộc sống chính là như vậy. Chúng ta đều chống chọi ở trong vùng Đại Hoang này, không tàn nhẫn với người khác một chút chính là rất tàn nhẫn đối với chính mình.

Lão tộc trưởng của Bái Thôn thở dài một hơi, khuyên:

- Mau đi đi.

Thiên Tứ trừng mắt nhìn ông ta, không nói câu nào, Chiến ý đang ra tăng một cách chóng mặt.

Người của Bái Thôn ngẩn ra nhưng cũng không chần chờ, phục tùng mệnh lệnh. Tên trút như mưa về phía Thiên Tứ, tiếng vù vù không dứt.

Thiên Tứ đỏ mắt rồi, đem hết toàn lực ngăn cản, sử dụng ra vầng trăng bạc quét ngang tên sắt khắp bốn phương, đánh chặn hoàn toàn tên sắt.

Một mũi tên sắt xuyên qua chạc cây, không một tiếng động bắn tới, suýt nữa đâm thủng tim của Thiên Tứ. Gã phản ứng cực nhanh, nghiêng người né tránh nhưng tên vẫn xuyên qua thịt ở tay nó, bất quá đầu mũi tên toé lửa bắn ra.

- Á!

Mũi tên đã bị Bá Vương Long Nhục Thể của gã cản lại. Mấy ngày trước, Bá Vương Long Nhục Thể của gã đã đạt đến cảnh giới cao nhất - Bất Tử thân. Dù không dùng linh lực phụ trợ, nhưng với khả năng phòng ngự của công pháp này. Mấy mũi tên sắt kia không có cửa đả thương hắn. Có điều hắn vẫn là giả thương, ôm cánh tay mình. Nhân lúc bàn tay ôm lấy vết thương, vận một ít khí huyết chảy ra ngoài. Nhìn không khác bị thương thật.

Ở không xa, thủ lĩnh Bái Sơn ở trong đội săn thú Bái Thôn cười lạnh, chính hắn đã bắn tên vào tay của Thiên Tứ. Sắc mặt hắn tái nhợt, trước đây không lâu hắn từng bị trăng bạc đánh rách bụng. Hắn lại kéo cung một lần nữa, trốn ở trong lùm cây, bắt đầu tập kích một đợt mới, chỉ nhắm vào tim hoặc yết hầu của Thiên Tứ.

Thiên Tứ giả bộ đau tới mức mặt trắng bệch, xé ra một mảnh quần áo nhỏ để bịt lại vết thương, mà trên cơ thể lại có ký hiệu lưu chuyển ngăn lại máu ở vết thương.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro