Chương trình 238: Diệt Bái Thôn.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thiên Tứ nhanh chóng xông về phía trước, triệu hồi ra hai vầng trăng một bạc một đen, không quan tâm tất cả, muốn chém chết những kẻ đang không ngừng bắn tên kia.

Sống ở trong Đại Hoang, tiễn thuật của người Bái Thôn mạnh vô cùng, hơn một trăm người đồng thời nhắm bắn một chỗ, tất cả mũi tên tập trung cùng nhau bay đến. Đó đơn giản giống như một cái chùy sắt khổng lồ đánh ở trên người Thiên Tứ, mặc dù nó lấy trăng bạc ngăn ở phía trước nhưng người vẫn bị đánh bay ngang ra ngoài, mồm phun máu tươi.

"Bắn chết!"

Tộc trưởng Bái Thôn Bái Lý Thanh con mắt rất lạnh, sớm đã mất đi nụ cười, lệnh cho tất cả mọi người nhanh chóng bắn tên, giết chết nhóc tỳ đang ở lưng chừng trời.

"Ya"

Thiên Tứ hét lớn, hai vầng trăng đen bạc xoay tròn, lượn quanh thân nó. Tiếng răng rắc vang lên, ánh trăng chém gãy mưa tên, mũi tên bị gãy chất đầy đất, hàn quang lạnh lẽo.

Ánh trăng loé sáng như đạo, óng ánh chói mắt, thoáng cái bay ra hai đợt, máu tươi phun tung tóe. Thiên Tứ điên cuồng chém giết, Bái Thôn liền có mười bảy mười tám người ngã ở trong vũng máu, tạo ra một hồi đại loại kinh khủng.

Cũng đã lâu hắn không chém giết như vậy. Mặc cho cơ thể có bị thương, máu tươi bắn ra. Hắn cũng không sử dụng khả năng phòng thủ của Bá Vương Long Nhục Thể, muốn tự mình trải nghiệm cảm giác chém giết thoải thích này.

- Haha, đến nữa đi.

Thiên Tứ càng đánh càng hung hãn, Tụ Linh Cảnh hậu kì, ấy vậy ngang nhiên chém giết Hải Tuyền Cảnh như không. Huyết nhục văng ra tứ tung, không biết của ai vào với ai. Sát khí vây quanh khu vực khiến cho Dã thú cũng phải chùn chân đôi phần. Ấy vậy Thiên Tứ lại tỏ ra thích thú, dùng ảnh hồn của Minh Nguyệt song đao phá tan đội hình của bái thôn.

Cùng lúc này, tên bắn như châu chấu qua đường, phi mâu bay như sao băng, chi chít rơi xuống, ở chỗ Bái Thôn truyền đến hàng loạt tiếng kêu thảm.

Người của Thạch Thôn đã tới rồi, dẫn đầu chính là lão tộc trưởng Thạch Vân Phong, còn có bọn Thạch Lâm Hổ và Thạch Phi Giao. Tất cả đều nổi giận đùng đùng, không ngừng bắn giết.

Hí... Hí

Xích Long Mã lúc này đã tới, toàn thân màu trắng đã biến mất, đổi lại một màu đen tuyền cứng rắn. Nó phi nước đại tới, dùng thân mình đâm chết mấy kẻ Bái Thôn không chạy kịp. Liền từ người nó hơn bẩy sợi xích đen ngòm phóng ra. Đâm xuyên qua cơ thể người Bái Thôn. Bọn chúng hộc máu, chết ngay tức thì. Xích Long Mã thu lại những sợi xích này, gom chúng lại với nhau thành một cái thuẫn lớn, chắn trước mặt, chặn đứng loạt tên sắt hướng tới mình.

Người của Bái Thôn bắn tên sắt tới, đụng vào thuẫn sắt của nó vang lên 'keng keng'. Nhưng dù sao thì những sợi Xích sắt kia cũng được tạo ra từ quái thú nửa bước Sinh Địa Cảnh, há lại có thể để Hải Tuyền Cảnh phá vỡ. Xích Long phó mã hất hai chân trước của lên hí vang. Những sợi xích sắt này tan rã hoá thành vô số đầu kim loại sắc nhọn bay vù vù về phía người bái thôn. Làm chết không ít dân thôn đó.

- Bọn tạp chủng Bái Thôn, chúng mày đi chết cả đi!

Thạch Lâm Hổ rống giận.

- Phản công, đặc biệt bắt con ngựa kia rồi bắt mang về thôn. Tương lai đó sẽ là dị cầm có thể so với Tế Linh đấy!

Tộc trường Bái Thôn ánh mắt nóng bỏng, nhìn chằm chằm Xích Long Mã, hận không thể lập tức bắt đi.

Hỗn chiến đã bắt đầu, mâu sắt bay lượn, đao kiếm chặt chém. Người của song phương xông về một chỗ, kịch liệt chém giết.

- Dược Sư người....!

Trưởng thôn kêu lớn, khi thấy trên người Thiên Tứ thương tích loang lổ, y phục rách nát.

Một đám người lớn nhìn thấy tay và chân của Thiên Tứ đều bị tên xuyên qua, máu tươi chảy dài, ai ai cũng rất đau lòng, rống giận rồi giết về phía trước.

- Ta không sao, chỉ là thương tích ngoài da. Không đáng lo ngại.

- Dược Sư không sao thì tốt rồi.

Trưởng thôn phở ra một hơi, dược sư đã không sao, vậy mọi chuyện cũng ổn. Giờ chỉ cần giết hết người của Bái Thôn là được.
Thiên Tứ vẫn hừng hực chiến ý, hét lớn một tiếng xông về phía người của Bái Thôn. Ánh trăng hai nửa sáng tối lại bay lên, máu tươi trực tiếp phun ra một hàng dài, bảy tám người hét thảm, tay cụt bay ngang, vô cùng đẫm máu.

- Bái Lý Thanh, con sói già nhà ngươi, lẽ nào ngươi muốn phá vỡ quy củ của Đại Hoang sao. Chúng ta sinh tồn đều không dễ, các làng chưa từng khai chiến với nhau, ngươi muốn làm gì?

Tộc trưởng Thạch Vân Phong tức giận quát.

Đương nhiên, mặc dù miệng quát hỏi như vậy nhưng ông ấy sớm đã ra lệnh, lần này tuyệt không dung tình, giết hết không tha, phải chiến tới cùng.

- Không thể trách ta được. Bảo thể của Toan Nghê và sừng của Ly Hỏa Ngưu Ma đều là chí bảo, ai không động lòng? Hơn nữa, Tế Linh của tộc ta sắp đột phá rồi, cũng cần gấp một lượng chân huyết lớn.

- Cái gì, Tế Linh sắp đột phá rồi?

Thạch Vân Phong cả kinh, mắt hơi híp lại, nhìn quanh sơn lâm, một cánh tay có ký hiệu ẩn hiện.

Thiên Tứ đã giết người tới mức hoàn toàn đỏ mắt. Lúc này, ở bên người của gã đã không còn ai của Bái Thôn nữa, tay chân bị chặt rơi đầy đất, phải có tới hai mươi mấy người bị trăng bạc chém trúng. Di lượng cà sa lúc này cũng chuyển từ màu đỏ thành màu đen. Hắc khí ầm ầm toả ra, cung cấp năng lượng cho Hắc Nguyệt củ nó.

Trong Không Gian Bảo Hạp, Tiểu Thanh nhìn thấy Thiên Tứ tỏ ra lo lắng cùng cực. Nàng muốn đi ra ngoài trợ giúp cho gã, nhưng bị Tiểu Hắc ngăn lại.

- Chủ nhân thương thế đầy người như vậy. Mà chúng ta không ra trợ chiến sao?

Tiểu Thanh giận dữ quát, tay đã cầm sẵn lá bùa dịch chuyển ra bên ngoài. Tiểu Hắc đứng bên cạnh vội khuyên can.

- Cô mà ra ngoài bây giờ, không những thân thể bị ánh dương thiêu đốt. Mà còn trở thành gánh nặng cho chủ nhân đó.

Mộc yêu từ phía sau, tay ôm theo một đám mộc thực quả, mỉm cười nói.

- Tiểu Thanh, cô không thấy lạ khi chủ nhân không cho chúng ta ra ngoài. Hay dùng bất kì một món binh khí, thần thông nào sao?

- Việc này thì có liên quan gì?

Tiểu Thanh dùng sức nắm chặt bàn tay mình.

- Hài, đây là chủ nhân muốn tự mình chiến đấu. Vốn đã phong bế tu vi, lại còn để mình vào nguy hiểm. Như vậy mới kích phát tiềm năng thật sự của người. Linh Căn của chủ nhân đặc biệt, vốn không thêt tăng tiến sức mạnh như chúng ta. Theo ta nghĩ người cố tình làm vậy để có thể đột phá Tụ Linh cảnh lên Hải Tuyền Cảnh đó.

- Haha, cô nói không sai. Tên tiểu tử này muốn mượn người của Bái Thôn mài rũa kĩ năng. Một lúc nữa hắn chán thì đám dân thôn kia cũng chết sạch mà thôi. Haha. Hụ hụ.

Chắc do vừa ăn vừa nói lên Liễu Uyên bị sặc, mộc yêu phải nhanh chóng xoa lưng cho nàng ta để xuôi miêng thức ăn kia xuống. Tiểu Hắc lắc đầu ngao ngán nghĩ thầm

- Chả biết chủ nhân giữ cô ta lại làm gì. Chi bằng hấp thụ Địa khí của cô ấy, vậy dễ dàng tăng cấp rồi.

Phía bên ngoài Bảo Hạp. Đột nhiên, một mảnh điểm sáng xán lạn từ trong một lùm cây hiện ra, nhanh chóng xông đến, bao phủ nơi Thiên Tứ đang đứng. Tiếng phập phập truyền ra, sáu bảy người của Thạch Thôn bị đánh xuyên tại chỗ, ngã ở trong vũng máu, đau đớn lăn qua lăn lại.

"Keng"

Thiên Tứ mặc dù có trăng bạc ngăn cản, nhưng đầu vai vẫn bị đánh trúng, xuất hiện một cái rãnh máu đáng sợ, máu tươi chảy dài.

- Bảo vật

Có người kinh hô.

Một thiếu niên sắc mặt tái nhợt giống như một con sói, vẫn luôn ẩn náu ở trong cây cỏ, thời khắc mấu chốt đánh len nhóc tỳ, một đốm sáng trong số đó gần như đâm xuyên yết hầu của nó.

Chính là Bái Phong, thiếu niên thiên tài không lâu trước đây bị Thiên Tứ đánh bại, lại bị người của Thạch Thôn đánh gãy xương. Thương thế còn chưa khỏi hẳn, nhưng hắn lại rất bình tĩnh, ánh mắt u ám.

- Không chỉ ngươi mới có Bảo vật, ta cũng có đây.

Bái Phong căn bản không thèm nhìn người của Thạch Thôn đang lăn lộn trong vũng máu, hắn đứng nghe họ gào thét, rất ung dung và lạnh lùng.

Một mảnh mưa ánh sáng bay trở lại, vờn quanh cổ tay hắn, hóa thành một cái vòng răng thú, cái nào cũng trắng tinh óng ánh, vô cùng mỹ lệ.

Không biết Linh cốt cũng có thể sử dụng Bảo vật, sao lại như vậy? Rất nhiều người hết hồn.

-Đại thúc!

Thiên Tứ lo lắng, đi đỡ mấy người trung niên bị điểm sáng đánh xuyên đó, bọn họ bị thương cực nặng, tạng phủ đều đã bị xé rách, có thể mất mạng bất cứ lúc nào.

Bái Phong giương cổ tay lên, một mảnh mưa ánh sáng lại một lần nữa bay ra, giống như một mảnh mưa sao băng cắt ngang trời, xán lạn mà đẹp mắt, nhưng lực sát thươc cực kỳ kinh người.

-Ta hận bản thân mình quá hiền lành nên lần trước mới thả ngươi. Lần này ta tuyệt đối sẽ không tha cho ngươi đâu!

Trên khuôn mặt non nớt của Thiên Tứ là vẻ quyết đoán. Nhưng lại mang theo chút tà niệm khó hiểu.

- Haha, vây mới tốt chứ. Vốn ta còn định đến Bái Thôn xem thử Tế Linh ở nơi đó là vật gì. Có thể làm dùng được không. Nay ngươi lại mang bảo vật đến cho ta. Tốt tốt.

Thiên Tứ nghĩ thầm trong đầu, nhưng bên ngoài vẫn là vẻ mặt tức giận đầy lạnh lùng.

Cái răng thú trắng ỡn như tuyết hóa thành các hạt sáng, ánh sáng thần thánh lao ra tựa như sao băng xẹt qua bầu trời, trông xinh đẹp rực rỡ mà cũng tỏa ra tỏa ra khí tức khủng khiếp.

Một vầng trăng bạc bay lên, cảm giác tực như một vầng trăng đang treo lơ lửng trên không tỏa ra ánh sáng phản chiếu lung linh xuống mặt biển, một không khí yên tĩnh cùng an lành. Thế nhưng một tiếng điếc tai vang lên phá vỡ đi cái không khí an lành kia.

Bái Phong quyết đấu với Thiên Tứ, một bên sử dụng Bảo vật, một bên khác thì sử dụng Hồn vũ khí của mình. Mưa ánh sáng vung vẩy rực rỡ, âm thanh leng keng vang không dứt, toàn bộ núi rừng ầm vang rung động.

Có tổng cộng bốn mươi hai hạt sáng bay lượn vòng quanh, ngưng tụ lại thì như hóa thành một cơn mưa sao băng, rực rỡ không nói nên lời, thế nhưng lại là một công cụ sát nhân chí mạng.

Một tiếng "Vù!" vang lên, chúng nó rít gào bay tới, cây cỏ liền thành bột mịn, hòn đá khổng lồ dài tới sáu bảy mét bị đâm thủng thành như cái sàng, không gì không phá nổi.

Sắc mặt Thiên Tứ kiên định, nó dùng hết sức phóng ra hai vầng trăng đen bạc, một cái bảo vệ cơ thể một cái để đánh giết ở phía trước, va chạm cùng đám hạt sáng phát ra tiếng leng keng vang vọng.

Trận chiến này như là Trận chiến giữa các vị thần, mỹ lệ mà rực rỡ, dù là trăng bạc hay là mưa ánh sáng đều vương xuống một vùng ánh sáng thần thánh, sáng cả một vùng xung quanh, hào quang lan tỏa, từng dòng từng dòng "thụy khí" dâng lên cao.

*Thụy khí: nghĩa đại loại như khí mang tới điềm lành, hay là "khí cát tường", như khói mà không phải khói, như mây mà không phải mây, màu không biết, mùi không biết, các bạn chịu khó tưởng tượng.

Đánh đến mấy chục lần va chạm thì một vầng trăng bạc bị bể nát, Thiên Tứ liền tụ ghép lại, vẫn giữ vững là hai vầng trăng chém nhau với đám mưa ánh sáng kia, thoắt trên thoắt dưới, ánh sáng thần thánh tung tóe khắp nơi.

- Bảo vật này cũng tàm tạm. Có thể đánh tan được một phần hồn của Nguyệt Đao. Lên lấy.

Thiên Tứ mỉm cười, tay vận lực tiếp tục công kích bình thường. Không chọn cách sử dụng tuyệt kĩ.

Ầm!

Một tiếng vang rền, đám ánh sáng bay ngược trở về cổ tay Bái Phong, lại hóa thành một xâu răng thú, từng cái từng cái trắng ởn óng ánh, mỹ lệ đến mức khiến người ta phải hoảng sợ.

Thứ Bảo vật này khiến ai cũng kinh hãi, giết người không tiếng động, khó để đề phòng, rồi bề ngoài lại tinh xảo đẹp đẽ như thế, nhìn sơ chả thấy có dáng vẻ một vũ khí giết chóc.

- Mày không phải dùng Bảo vật, mày sử dụng... Sức mạnh Phù Văn!!!

Bái Phong kinh sợ, hắn biến sắc lần đầu tiên, đứa nhóc nhỏ như thế mà đã nắm giữ sức mạnh thần bí cỡ này, thực sự đáng sợ.

- ÔI TRỜI ƠI!!!

Người ở Bái thôn đằng xa đều trơ mắt cứng hàm, tên nào cũng nhìn chằm chằm Thiên Tứ như nhìn một con quái thú, trong lòng vừa lo vừa sợ.

- Bái Phong, mau giết nó, tuyệt đối không để nó sống sót!

Tộc trưởng Bái thôn Bái Lý Thanh quát to.

- Dược Sư hãy chú ý, đó là Bảo vật do Tế linh bọn chúng ban cho, khi con Tế linh đó còn sống thì không cần sử dụng Phù Văn trên Cốt Linh cũng có thể dùng, ban cho ai thì kẻ đó cũng có thể có sức mạnh.

Thạch Vân Phong nhắc nhở hắn, rồi lại bị kéo vào trận chiến với thôn dân khác.

- Lần này tao sẽ không tha cho mày!

Suốt thời gian qua, Thiên Tứ đã trải qua rất nhiều chuyện, ánh mắt khiếp người, nắm tay siết chặt, giọng nói kiên quyết cùng quả đoán.

- Nhãi ranh bé như vậy mà đã biệt vận dụng sức mạnh Phù văn trong Linh cốt thần bí, ở trong các bộ tộc lớn cũng coi như là thiên tài ghê gớm đi à.

Bái Phong trầm xuống, ánh mắt lạnh băng, giọng nói mang theo ý cười tàn bạo:

- Đáng tiếc, chú mày sẽ sống không được lâu!

Một tiếng ẦM vang lên, xâu răng thú kia lại tiếp tục bay lên, sau đó tản ra dàn đội hình, hóa thành các hạt sáng, rít gào lao tới nhóc tỳ.

Lần này các hạt sáng xếp thành một con quái thú tựa như con sói, nó lao tới hung dữ, hàm lớn sáng lóa mở rộng dữ tợn muốn cắn nuốt Thiên Tứ.

Cheeeeeng!!!

Hai nửa vầng trăng một sáng một tối xoay tròn, chém về phía con hung thú kia, trong cơn chém giết từng tia ánh trăng tỏa mạnh ra ngoài, an lành mà thần thánh, lại có chút lành lạnh, thê lương, hai sức mạnh va chạm nhau, chớp lửa tung tóe.

- Bảo thuật thật mạnh! Vậy mà có thể ngang tay Bảo vật, thật quá kinh người. Nhãi ranh bé tí thế đã mạnh như vậy, thật sự có thể chèn ép thiên tài các Đại tộc a, quả ghê gớm!

Tộc trưởng Bái thôn kinh thán, lão lại càng kiên định giết Thiên Tứ, thù đã kết xuống không thể hóa giải, chỉ có giết chết thằng nhóc này mới có thể ngủ ngon.

Xẹt!

Ánh lửa ngập trời, con hung thú kia lại hóa ra hình dáng các bộ phận, móng vuốt sắc bén, mõm rộng như bồn máu, đầu đồng lưng thép, những thứ này thế mà lại tản ra, chúng tạo thành từ hạt sáng, đánh giết về phía Thiên Tứ.

Bảo vật này do bốn mươi hai cái răng thú hợp thành, có thể tụ lại mà cũng có thể phân tán, thủ đoạn tấn công đa dạng khó có thể phòng bị.

Hiện tại Thiên Tứ chỉ có thể phóng ra hai vòng trăng bạc, ứng phó có chút mệt mỏi, còn Bảo vật của đối phương chính là do Bảo cốt của Tế linh móc xuống để làm thành, mạnh vô cùng.

- Tao nhìn mày làm sao để chống lại!

Bái Phong quát khẽ, niệm mật chú Tế linh dạy cho hắn, điều khiển răng thú hóa thành những vũ khí, móng vuốt và đầu thú sinh động như thật.

Keeenggggg!!!

Vầng trăng của Thiên Tứ lao tới, chém cái móng vuốt, cái mõm rộng như bồn máu kia, va chạm kịch liệt, sau đó một vầng trăng bạc đột nhiên nổ tung thành các hạt ánh bạc, nhất thời đánh bay những hạt sáng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro