Chương 251: Đan Các

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thanh thế của Lăng gia tăng cao, đã có xu hướng thành Thương Vân Trấn đệ nhất thế gia. Mà Trình gia là lửa thiêu mông, đối mặt khốn cảnh rất lớn, vốn quay vòng cạn đáy, càng quan trọng hơn là, sĩ khí hoàn toàn bị chèn ép.

Lăng Văn Cung có đứa con trai tốt! Lại có hảo huynh đệ giúp đỡ. Thật là như rồng mọc thêm cánh.

Đây là nhận thức chung của tất cả mọi người ở Thương Vân Trấn hiện tại, ai cũng sẽ không nhớ hai tháng trước, "hảo nhi tử" kia vẫn là phế vật, là một trò cười.

Trong trấn, các gia tộc nhỏ đều lui tới nhiều lần với Lăng gia, muốn cùng Lăng gia kết thân gia, mục tiêu đương nhiên là Lăng Tiêu, người đã từng là đại phế vật, hiện tại là đại thiên tài. Đương nhiên, Thẩm gia liền trở thành trò cười, nguyên bản bọn họ đã nắm giữ người con rể này, lại bị chính bọn hắn từ chối ở ngoài cửa.

Riêng Thiên Tứ thì dù có người đến mai mối, nhưng gã sớm đã từ chối. Nói mìn vẫn còn nhỏ tuổi, chưa có ý định gì cho hôn nhân đại sự. Gặp người mai mối liền tránh mặt. Lâu nay ở trong phòng, Cùng Liễu Uyên và Khí Linh của Vô Cực Bảo Hạp phục chế lại cây trâm màu nâu kia.

Trong không gian Bảo hạp, Thiên Tứ đang vò đầu bứt tai. Hắn tuy ở trong không gian bảo hạp, là tuyệt đỉnh sức mạnh. Nhưng lại không thể nào tìm ra cách biến cây trâm này trở thành một tầng tiếp theo của bảo hạp. Khí Linh Bảo hạp, cũng chỉ thở dài lắc đầu. Nàng ta đã bị mất đi kí ức khi rơi vào Bí cảnh kia. Hiện tại chỉ có thể xác định, cây trâm này chính là một trong 8 tầng còn lại của bảo hạp. Còn là tầng nào, và cách dung hợp với Không Gian Bảo Hạp này ra sao. Liền là không biết gì.

Liễu Uyên cũng chịu, nàng ta đưa ra rất nhiều ý tưởng, nhưng không mang lại kết quả gì. Cuối cùng Thiên Tứ cũng đành để lại cây trâm trong này, rồi trở lại thực tại.

Thiên Tứ rảnh rỗi lại mang tâm tư đi tìm Lăng Tiêu trò chuyện. Bất quá đã đến Thanh Vân Trấn, sao không đi thăm Đan các và tiệm vũ khí xem qua một chút. Nghĩ vậy gã liền rủ Lăng Tiêu đi cùng mình. Cũng là tiện thể hỏi thăm chút tin tức về tông môn.

Thời gian vừa qua hắn luyện mấy loại đan dược Hạ cấp. Một ít là Hồi Nguyên Đan trung phẩm, một ít là Đan dược Giải Độc. Cái này mang đi bán cũng được kha khá tiền chứ không có ít.

- Được, vậy Tứ huynh đợi chút. Ta đi chuẩn bị ngân lượng. Thuận tiện cho buôn bán.

Lăng Tiêu cười nói. Hắn biết Thiên Tứ trước giờ không thấy nói hay mang tiền theo bên người. Lần này đi đến hai nơi kia, ít cũng phải mang theo mấy vạn ngân lượng. Thiên Tứ giúp Lăng gia nhiều như vậy. Chút tiền đó có tính là gì.

Thiên Tứ xua tay nói.

- Không cần, ta tự có thu xếp. Huynh đi cùng ta là được.

- Như vậy....

Lăng Tiêu phân vân. Nhưng Thiên Tứ đã kéo tay hắn đi ra ngoài. Vừa hay chạm mặt Lăng Tư Quyên, nàng ta mắt nhìn hai người đang có vẻ phấn khởi liền hỏi.

- Ca, ngươi đi đâu mà gấp vậy?

Lăng Tiêu lườm em mình một cái quát

- Muội phải chào hỏi Tứ Dược sư trước chứ. Sao lại vô lễ như thế ?

Lăng Tư Quyên hơ một tiếng, bất quá lời của ca ca, nàng không thể cãi lại. Ấy nhưng nhìn mặt Thiên Tứ là nàng lại nhớ đến cái chuyện hắn ngửi mùi của nàng. Ấy vậy càng thêm tức giận, lúc nào cũng đứng cách xa Thiên Tứ một đoạn. Ấy vậy lần này Thiên Tứ có vẻ không hứng thú trêu chọc nàng nữa, lên giơ tay ra hiệu cho nàng không cần đa lễ.

- Tiêu huynh, không cần đâu. Nay ta ngửi thấy có người mang túi thơm bên mình rồi. Mà mùi này ta không quen cho lắm. Lên chúng ta vẫn là đi trước thì hơn..

Nói rồi gã kéo tay Lăng Tiêu lôi đi xoành xoạch, bất quá làm hắn đó người khó hiểu. Chỉ có Lăng Tư Quyên mặt đỏ phừng phừng, tay cầm túi thơm đeo ở bên hông kia mà quát.

- Ngươi.... Ngươi lại ngửi ta...

Thiên Tứ loáng cái đã biến mất, bất quá nàng định đuổi theo, thì Tiểu Hắc từ trong phòng bay ra. Nhìn nàng một lần rồi cười nói.

- Cô mang túi thơm mùi Thanh Hương thảo, chủ nhân ta nói loại thảo dược này ngửi lúc đầu thơm, nhưng sau sẽ gây cho người cảm giác ngạt mũi. Vì vậy không khi nào ngài ấy thích nó cả. Với lại, cô đeo cái túi lớn bên hông. Không cần ngửi cũng biết là cô mang túi thơm rồi.

Nói rồi Tiểu Hắc vỗ cánh bay về phía Thiên Tứ vừa đi mà đuổi theo. Lăng Tư Quyên nhấc túi thơm ra khỏi người. Bất quá khuôn mặt hơi cúi xuống nói.

- Ra là ngươi không thích mùi hương này. Hic.

Nói rồi nàng đem cất nó vào trong nhà, rồi cũng theo hướng Thiên Tứ và caca mình đi mà đuổi theo.

Sau khi ra Lăng gia, Lăng Tiêu hỏi Thiên Tứ

- Ngươi muốn đi đâu trước.

Thiên Tứ thuận miệng nói.

- Đan các trước đi.

Lăng Tiêu đồng ý liền đi trước chỉ đường. Hai người đi rất nhanh, chỉ gần mười phút liền đến.

Thiên Dược Các là một thế lực rất lớn, ở mỗi một thành thị của Vũ Quốc đều có chi nhánh, còn ở ngoài Vũ Quốc có hay không, giới hạn ở tri thức của tiền thân, hắn cũng không rõ ràng. Nói tóm lại, dược liệu, đan dược của Thiên Dược Các là đầy đủ nhất, nếu như ở đây cũng không mua được, như vậy ở chỗ người khác khẳng định cũng không mua được.

Lăng Tiêu vào dược các, đi tới trước một bệ cửa, phía sau ngồi một nữ tử tuổi thanh xuân, dáng dấp tương đối xinh đẹp. Thấy Lăng Tiêu đi tới, nàng lập tức đứng lên, dịu dàng nở nụ cười, nói:

- Chào hai vị, ta tên Tiểu Đào, rất vinh hạnh phục vụ hai vị.

Nàng chăm chú nhìn Thiên Tứ bên cạnh mấy cái. Đây chỉ là một nhóc con nhỏ tuổi, vậy đến Thiên Dực các làm gì chứ.

Lăng Tiêu quay qua nói với Thiên Tứ.

- Tứ Huynh đệ. Ngươi muốn mua bán gì ở đây, cứ nói với người phục vụ này. Nàng ta sẽ giúp ngươi lựa đồ.

- Ta muốn Tử Hà Thảo, Kha Lam Quả, Bách Niên Chu Trúc, Hồng Diệp Thự, Lạn Diệp Khô Thụ Căn.

Tiểu Đào mờ mịt, nàng làm ở đây hơn hai năm, nhưng xưa nay chưa từng nghe nói năm loại dược liệu kia. Nàng run lên một hồi, mới nói:

- Hai vị khách nhân, thực sự không phải, năm loại dược liệu này, ta nghe cũng chưa từng nghe, các ngươi chờ chút, ta giúp các ngươi đi hỏi.

- Có thể.

Thiên Tứ gật gù, năm loại dược liệu này xác thực rất lạ, bởi vì ngoại trừ dùng để phối chế Nguyên Tâm linh dịch, ở chỗ khác rất ít dùng đến. Mà cấp bậc của Nguyên Tâm linh dịch, tuy không cao, nhưng có thể thay Huyết tế kích thích Huyết mạch phát triển. Như vậy cũng đỡ đau đớn hơn cho người sử dụng.

Một lát sau, chỉ thấy Tiểu Đào cùng một trung niên hơn ba mươi tuổi đi tới.

- Ngươi chính là gia hỏa quấy rối kia?

Người đàn ông trung niên kia nhìn Thiên Tứ một chút, trên mặt đều là vẻ khinh thường.

Thiên Tứ hơi nhướng mày, nói:

- Cái gì gọi là gia hỏa quấy rối?

- Ta nhổ vào, lung tung báo tên dược liệu căn bản không tồn tại, cái này không phải cố ý quấy rối là gì?

Người đàn ông trung niên kia hừ nói, một bộ ta đã sớm nhìn thấu vẻ mặt của ngươi.

Thiên Tứ nói:

- Làm sao ngươi biết những dược liệu này là ta nói lung tung?

- Cái này không phải phí lời sao, ta đường đường là Đan Sư Hạ Cấp trung phẩm, những dược liệu này ta ngay cả nghe cũng chưa từng nghe nói, không phải ngươi nói lung tung thì là cái gì? Nhanh cút ra ngoài cho ta!

Người đàn ông trung niên kia phất tay, thật giống như đuổi con ruồi.

Hắn gọi Mã Đại Quân, đúng là Đan Sư Hạ Cấp trung phẩm.

Trong cửa hàng còn có những khách nhân khác, nghe hắn nói như thế, đều "Ồ" một tiếng, lộ ra vẻ kính sợ.

Đan Sư là một nghề nghiệp rất khan hiếm lại cao quý, chia làm ba đẳng cấp lớn Thiên, Địa, Hạ, mỗi đẳng cấp còn có thể phân chia tỉ mỉ, bao gồm ba tiểu phẩm giai là thượng, trung, hạ. Dù là loại cấp thấp như Hạ Cấp trung phẩm, cũng được hoan nghênh cùng tôn trọng, bị tất cả thế lực lớn tranh đoạt.

Tỷ như Thương Vân Trấn, cũng chỉ có một Đan Sư như thế, chịu trách nhiệm duy trì Thiên Dược Các, bình thường không cần hắn luyện chế đan dược gì, chỉ là dùng để tọa trấn.

Bởi vậy, Mã Đại Quân tự nhiên có đủ vốn kiêu ngạo.

- Ngay cả Mã Đan Sư cũng nói như vậy, tiểu tử này khẳng định là tới quấy rối.

- Thực sự là buồn cười, lại chạy đến Thiên Dược Các ngang ngược, đây là đứa ngốc từ đâu tới?

Tất cả mọi người đều giúp Mã Đại Quân nói chuyện, Đan Sư cực kỳ cao quý, bởi vậy thiên hướng tự nhiên hết sức rõ ràng.

Thiên Tứ có chút tức giận, nói:

- Ngươi chưa từng nghe nói, kia là ngươi học nghệ không tinh, tại sao có thể võ đoán cho rằng người khác quấy rối? Ngươi đi gọi người học vấn sâu nhất trong cửa hàng các ngươi ra đây, ta nói với hắn.

- Ngươi là thứ gì, dám ra lệnh cho ta làm việc?

Mã Đại Quân đồng dạng có vẻ rất không thích, hắn đã tự mình đi ra "vạch trần", sao ngươi còn ở nơi này quấy nhiễu? Lại nói, hắn chính là người phụ trách của Thiên Dược Các nơi đây, còn có ai học vấn cao hơn hắn?

Đương nhiên, Chư Đại Sư không tính, người ta chỉ là du ngoạn, đột nhiên có linh cảm, mượn dùng nơi này luyện đan mà thôi.

Lăng Tiêu nhìn ở trong mắt, khóe miệng hơi giương lên, có vẻ hơi chùn xuống.

Thiên Dược Các là một quái vật khổng lồ, ngay cả Vũ Quốc Hoàng thất cũng phải khách khí, huống chi hắn chỉ là một tiểu bối của Lăng gia, tuyệt đối không thể bồi tiếp Thiên Tứ hồ đồ.

- Tứ huynh đệ, thôi. Chúng ta về thôi. Thiên dược các không thể đắc tội đâu.

Thiên Tứ cười gằn, nhìn Lăng Tiêu mà nói.

- Vậy hôm nay ta sẽ cho huynh thấy Đan sư chỗ này phải bò dưới chân ta như thế nào.

Một câu này của Thiên Tứ, thật khiến cho những người nghe thấy không khỏi thất kinh sợ hãi. Những người khác trong cửa hàng cũng chế giễu, thiếu niên này là thiếu gia nhà ai a? Nhưng dù là con cháu của hai đại gia tộc thì lại làm sao, nào có tư cách hò hét với Đan Sư Hoàng Cấp trung phẩm. Lại còn lớn tiếng bắt Đan Sư bò dưới chân hắn. Đây là thứ gì. Thân phận cao quý như Đan Sư há lại có thể một tên nhãi ranh sỉ nhục như thế.

- Ngươi chết chắc rồi. Hừm

Mã Đại Quân đôi mắt đỏ ngàu. Nhìn chằm chằm Thiên Tứ như muốn ăn tuôi nuốt sống hắn.

- Ngươi không có thể làm chuyện đó đâu.

Thiên Tứ nhếch mép cười.

- Là ngươi tự tìm đường chết!!

Mã Đại Quân gầm lên, một đám gia nhân xồng xộc từ trong nhà ùa ra.

- Ngươi nghĩ cản được ta?

Thiên Tứ bật cười khanh khách. Rồi từ giữa nhà hét lớn ba tiếng

- Hoạt Hồng Đan!!! Hoạt Hồng Đan!!!! Hoạt Hồng Đan!!!

Giọng của hắn như sấm gầm vang vọng khắp Thiên Dược các.

- Người đâu, bắt hai tên này. Đánh gẫy chân chúng, cho chúng không dám đến Thiên Dược Các gây sự nữa.

Lăng Tiêu hai mắt kinh hãi, không nghĩ Thiên Tứ lại to gan đến vậy. Chọc giận cả Đan sư, lại còn lớn tiếng doạ dẫm. Lúc này Lăng Tư Quyên từ bên ngoài cũng vội đi tới. Trên vai là Tiểu Hắc, trên tay cầm chắc binh khí sẵn trên tay.

- Ca, mau dẫn Thiên Tứ đi trước. Muội cản họ lại cho.

Mã Đại Quân giận dữ quát lớn.

- Bắt hết tất cả cho ta

Hơn chục tên hộ vệ trong cửa hàng hùng hổ lao tới. Kẻ nào cũng là Tụ Linh Cảnh đỉnh phong. Hai kẻ còn kà Hải Tuyền Cảnh trung cấp. Cái này khó mà 3 người bọn họ có thể thoát thân.

Oành! Một tiếng vang thật lớn, thật giống như món đồ gì nổ tung, phàm là Đan Sư đều có thể lập tức kết luận, đây là nổ lô, sự tình mà mỗi Đan Sư đều sẽ gặp phải.

Oành oành oành oành,... tiếng bước chân liên tiếp vang lên, từ trên lầu một đường đi xuống, rất nhanh, một ông lão tóc bạc trắng xuất hiện trên thang lầu, bước dài vọt tới trước mặt Thiên Tứ, kích động nói:

- Làm sao ngươi biết dư Hoạt Hồng Đan?

Trên người ông lão còn mang theo thảm trạng sau nổ lô, chòm râu, lông mày, tóc đều cháy một bộ phận, khuôn mặt già nua đen nửa bên, y phục cũng rách rưới. Bị một ông lão như vậy dùng ánh mắt cực kỳ chăm chú nhìn chằm chằm, lúc này trong lòng mọi người đều thấy quái dị là có thể tưởng tượng được.

Nhưng càng làm cho mọi người kinh ngạc chính là một viên huy chương bạc ở ngực ông lão, kia là tiêu chí của Đan Sư, làm bằng bạc, đại diện cho... Địa Cấp! Một viên thì lại đại diện cho hạ phẩm.

Lão giả này là Đan Sư Địa Cấp hạ phẩm.

Ai ya, nhân vật như vậy, cho dù ở Hoàng Đô, cũng là khách quý của tất cả đại gia tộc, cho dù là Thành chủ nhìn thấy đối phương cũng phải khách khí xưng đối phương một tiếng "Đại sư".

Nhưng hiện tại, vị "Đại sư" kia lại dùng ánh mắt như chó giữ nhà nhìn Thiên Tứ, đầy mặt muốn biết, điều này làm cho hai anh em họ Lăng làm sao có thể không cảm thấy quái lạ?

Hai người không khỏi nhìn về phía Thiên Tứ, thiếu niên này còn có bao nhiêu địa phương thần kỳ?

Phốc!

Thấy cảnh này, tất cả mọi người trong dược điếm đều phun ra ngoài.

Coi như có người không quen biết vị Hoàng Thất Công Đại Sư này, cũng có thể từ huy chương trước ngực hắn nhận ra thân phận của hắn, là Đan sư Huyền Cấp hạ phẩm.

Huyền Cấp!

Đối với người bình thường mà nói, đây là thân phận vô cùng tôn quý, có thể so với Hoàng Triều đại thần, thậm chí còn cao quý hơn người đứng đầu một thành. Nhưng hiện tại vị đại sư này, bởi vì một câu nói mà lộ ra dáng dấp như thế, bảo người làm sao không giật mình?

Mà gợi ra tất cả, lại là một thiếu niên lang.

Làm sao có khả năng!

Rất nhiều người đều phát điên, dù đánh vỡ đầu, bọn họ cũng không thể nào tiếp thu được sự thực.

Chu Đại Quân càng ngơ ngác, vị Hoàng Đại Sư này là đại nhân vật của phân bộ Thiên Dược Các ở Vũ Quốc, tồn tại như vậy, bình thường hắn căn bản không thể gặp, chỉ có thể nghe nói một ít sự tích của đối phương mà thôi.

Bởi vậy, bây giờ nhìn thấy dáng vẻ ấy của Hoàng Đại Sư, hắn có thể không kinh hãi sao?

Lẽ nào tiểu tử này không phải tới quấy rối, tên thuốc hắn nói đều là thật?

Thiên Tứ dùng mũi ngửi ngửi, nói:

- Ngươi ngược lại cũng thông minh, cải tiến phương pháp phối chế Phong Hỏa Đan, dùng Tử Hùng đan, Thiên Ti đằng, Hắc Linh Thạch thay thế mấy vị dược liệu quý giá hơn, nếu như vậy, dược hiệu sẽ không kém quá nhiều, nhưng thành phẩm lại giảm mạnh.

Hoàng Thất Công đột nhiên xoay người lại, dùng ánh mắt cực kỳ khiếp sợ nhìn Thiên Tứ, thất thanh nói:

- Làm sao ngươi biết?

Đây là bí mật của hắn, vốn định sau khi thành công lại công bố, để mấy lão hữu, đối thủ cũ khiếp sợ một lần.

Thiên Tứ nhoẻn miệng cười nói:

- Đương nhiên là dùng mũi đoán được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro